KẺ THÙ BÊN GỐI

Thân Đồ Dạ đi rồi, Tần Tuệ không nghiêm khắc canh chừng Lăng Tuyết như bình thường nữa, Lăng Tuyết gần như không có việc gì cần ứng phó, cả người thư thái, mấy hôm nay liền chuyên tâm ở nhà chăm sóc Lăng Ngạo.

Tình trạng của Lăng Ngạo vẫn khá nghiêm trọng, anh luôn sốt cao, hôn mê, thiết bị y tế trong nhà không đủ, Lãnh Thanh Mặc sắp xếp cho anh vào bệnh viện, còn đặc biệt yêu cầu bệnh viện thành lập tổ điều trị riêng cho Lăng Ngạo.

Lăng Tuyết mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Lăng Ngạo, hy vọng anh có thể mau chóng tỉnh lại.

Hàn Giai liên tục gửi tin nhắn cho Lăng Tuyết, hỏi thăm tình hình của Lăng Ngạo, Lăng Tuyết rất muốn sắp xếp cho cô đến chăm sóc anh, chỉ là Tần Tuệ không đồng ý, sợ tiết lộ thân phận của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết tuy rằng trong lòng không phục, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp, hiện tại chuyện cô nhi viên đã rắc rối rồi, cô không muốn khiến sự việc phức tạp thêm.

Chuyện cô nhi viện vẫn không có tiến triển gì, Lăng Tuyết vô cùng lo lắng, ngày nào cũng tìm đọc kiến thức pháp luật có liên quan, còn chủ động hỏi thăm Tần Tuệ tình hình của họ Hoắc, xem thử có nghĩ ra được biện pháp nào không.

Lãnh Thanh Mặc ngày nào cũng đi sớm về muộn, bận tối mặt tối mày, Lăng Tuyết rất hiếm khi nhìn thấy bóng anh, thỉnh thoảng thức dậy sớm liền đi tìm anh, thấy anh đang ăn sáng, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Tần Tuệ nói mỗi ngày anh ngủ chưa đến ba tiếng đồng hồ, đều đang bận rộn chuyện của cô, Lăng Tuyết nghe xong áy náy, cô muốn làm chút gì đó, nhưng ngoại trừ chờ đợi và đối phó với Thân Đồ Dạ ra, hình như cô chẳng làm được gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát, Thân Đồ Dạ đã đi bốn ngày, cách hôn lễ của anh và Cung Thiên Long chỉ còn lại sáu ngày.

Sáng nay, Tần Tuệ dẫn theo người hầu vào phòng Lăng Tuyết từ rất sớm:

– Mau mau chuẩn bị, 10h phải đến công ty họp hội đồng quản trị.

– Hả?- Lăng Tuyết còn ngáy ngủ mơ mơ màng màng- Họp hành gì?

– Hội đồng quản trị- Tần Tuệ trịnh trọng nói- Họ Bạch chính thức khởi kiện họ Cung, hôm nay đã nhận được thư luật sư, cổ đông trong công ty rối loạn, đợi cô đến chủ trì đại cuộc đó.

– Cái gì?- Lăng Tuyết ngồi bật dậy- Chị không nhầm chứ? Tôi đi chủ trì đại cuộc? Cái gì tôi cũng không biết mà.

– Anh Lãnh đang gấp rút quay về- Tần Tuệ lấy áo choàng ra khoát vào cho Lăng Tuyết- Chờ đến khi lên xe, anh Lãnh sẽ dạy cô phải làm thế nào, cô chỉ cần làm theo ý anh ấy là được.

Lăng Tuyết không hiểu:

– Không phải nói tôi và… Không đúng, sau khi công bố hôn lễ của Cung Thiên Long và Thân Đồ Dạ ra ngoài, sẽ không có ai dám đối phó họ Cung nữa sao? Sao họ Bạch còn kiện tụng? Họ không sợ đắc tội Thân Đồ Dạ à?

– Nguyên nhân chính là vì không dám đắc tội ngài Thân Đồ, cho nên người ta không ngấm ngầm giở trò sau lưng nữa, trực tiếp giải quyết việc chính, dùng pháp luật nói chuyện, hợp đồng kia là ông Cung đích thân ký kết, hợp pháp hợp quy, ngài Thân Đồ cũng không có lý do gì nhúng tay vào, trừ phi…

– Trừ phi thế nào?- Lăng Tuyết hỏi.

– Trừ phi ngài ấy đích thân ra mặt tìm người nhà họ Bạch- Tần Tuệ nhíu mày, nghiêm túc nói- Nhưng ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm vậy.

– Tại sao?- Lăng Tuyết lại hỏi.

– Cô chủ của tôi ơi, cái này còn cần phải hỏi à?- Tần Tuệ hết chỗ nói- Trước giờ đều là người khác đến cầu cạnh ngài ấy, từ khi nào ngài S phải chủ động tìm đến người khác vậy? Tuy rằng một câu nói của ngài ấy cũng đủ có tác dụng, nhưng ngài ấy không thể phá lệ hạ thấp thân phận của mình được.

– Cũng không phải chuyện gì lớn- Lăng Tuyết không nghĩ vậy- Một câu nói là có thể giúp được người khác, tại sao không đi nói? Huống hồ người đó còn là vợ sắp cưới của anh ta?

– Ai da, đúng là không thể nói rõ với cô được mà…- Tần Tuệ thở dài- Thôi bỏ đi, cô đi rửa mặt trước đã, tranh thủ thời gian!

– Ừ!

Lăng Tuyết mơ màng vào nhà vệ sinh, đối với nghiệp vụ quản lý công ty, cô hoàn toàn không có khái niệm gì, lần trước trong buổi họp báo, cô là lấy hết can đảm, cả quá trình nói được vài câu, đó là kinh nghiệm bản thân, không liên quan đến kiến thức chuyên nghiệp về kinh doanh và quản lý, tất cả còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng hiện tại phải đối phó với cuộc họp hội đồng quản trị của cả một tập đoàn lớn đã lên sàn, cô hoàn toàn không nắm chắc.

Tần Tuệ nhìn theo bóng lưng Lăng Tuyết, cảm thấy đành chịu, xuất thân thấp hèn đúng là không có cách nào, tư tưởng giản đơn thô lỗ đã ăn sâu bén rễ, đầu óc bình thường, có bay lên cành cây cũng chẳng biến thành phượng hoàng được.

Lăng Tuyết từ trong gương bắt gặp ánh mắt khinh rẻ và bất đắc dĩ của Tần Tuệ, trong lòng cười khẩy, thật sự cô hiểu ý Tần Tuệ, người tầng lớp thượng lưu đối với thứ bậc phẩm cách vô cùng xem trọng, đôi khi quyền chủ động và quyền bị động sẽ quyết định quyền hành nằm trong tay ai, người như Thân Đồ Dạ xưa nay đều phải nắm trong tay mọi thứ, thống trị vận mệnh kẻ khác, khi nào để cho người khác xỏ mũi dắt đi?

Nếu anh chủ động đến tìm họ Bạch, vậy nguyên tắc lâu nay bị phá vỡ, cũng phá hủy luôn quy tắc thứ bậc này.

Cho nên anh tuyệt đối không có khả năng làm vậy.

Nhưng Lăng Tuyết cho rằng, tình yêu là có thể thắng được tất cả, nếu có một ngày cô yêu người đàn ông nào đó, không chỉ cái gọi là nguyên tắc cơ bản, ngay cả mạng sống, cô cũng không keo kiệt!

Nếu Thân Đồ Dạ thật lòng yêu Cung Thiên Long, hơn nữa xem trọng mối quan hệ giữa họ, anh nên trợ giúp họ Cung vượt qua ải khó này, cũng chẳng phải chuyện mất mạng gì, chỉ là một câu nói thôi mà? Vì cô gái mình yêu, ngay cả chuyện nhỏ xíu đó cũng không làm được, vậy còn trông cậy vào anh làm gì?

Nói đến cùng vẫn là Thân Đồ Dạ không đủ coi trọng mối quan hệ này, anh và “Cung Thiên Long” kính nhau như khách, môn đăng hộ đối, nhưng lại không thân mật và có tình cảm sâu đậm như người bình thường, Lăng Tuyết không hiểu, cuộc hôn nhân này với anh mà nói rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu không đủ yêu, tại sao còn muốn kết hôn với Cung Thiên Long?

***

Lúc ra ngoài, Tần Tuệ nhận được tin nhắn, Lãnh Thanh Mặc không kịp quay về nhà, trực tiếp đến công ty, báo chị mau chóng đưa Lăng Tuyết đến đó cùng anh gặp mặt.

Tần Tuệ nhăn nhó mặt mày, trên xe than thở:

– Rắc rối rồi, không kịp giờ, anh Lãnh không có thời gian dạy cô, lát nữa cô làm sao mà ứng phó được?

– Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.

Lăng Tuyết đang dùng bữa sáng trên xe, đầu không buồn nâng, bộ dáng rất ung dung bình tĩnh.

Tần Tuệ thấy cô thế này, mặt mày càng cau có hơn.

***

Sắp đến công ty, Lăng Tuyết nhận được điện thoại, là số lạ, cô đang cảm thấy bực bội, Tần Tuệ kinh ngạc nói:

– Là cô Hoắc gọi.

– Hoắc Phi Vân?- Lăng Tuyết vô cùng bất ngờ, sao cô ấy lại gọi điện cho cô? Chẳng lẽ vì chuyện của cô nhi viện?

– Mau nhận đi, xem thử cô ấy muốn nói gì- Tần Tuệ nhắc nhở- Bật loa ngoài.

Lăng Tuyết nhận máy, cũng bật loa ngoài.

– Cô Cung!- Hoắc Phi Vân khách sáo hỏi- Còn nhớ tôi không?

– Cô Hoắc à?- Lăng Tuyết lịch sự và thận trọng- Đương nhiên nhớ chứ! Có việc gì không?

– Khi nào có thời gian, cùng nhau uống cà phê nhé- Hoắc Phi Vân nói.

Tần Tuệ nháy mắt với cô, ý bảo cô đừng từ chối Hoắc Phi Vân, có thể quan hệ tốt với thiên kim nhà họ Hoắc, sau này mới có lợi.

Lăng Tuyết liếc Tần Tuệ một cái, dứt khoát hỏi:

– Cô có chuyện cần nói với tôi à?

– Ha ha…- Hoắc Phi Vân mỉm cười- Hóa ra cô Cung thẳng thắn như vậy.

– Tôi thích thẳng thắn hơn- Lăng Tuyết mỉm cười- Cô Hoắc có thể hẹn gặp tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chỉ là tôi hiếu kỳ lắm, rất muốn biết cô hẹn tôi ra là xuất phát từ việc công hay là việc tư?

– Giữa chúng ta có việc công gì để bàn?- Hoắc Phi Vân hỏi lại.

Cô chưa từng quản đến việc làm ăn của gia đình, công ty riêng của cô thì ở Pháp, không hề có qua lại với họ Cung.

– Ừ nhỉ, hình như đúng là không có việc công để bàn thật- Lăng Tuyết mỉm cười- Nhưng hình như cũng không có việc tư gì để nói mà?

Tần Tuệ tức chết, con nhỏ này sao lại ăn nói như vậy? Với thực lực của họ Cung, muốn nịnh bợ họ Hoắc còn không kịp, huống hồ.

– Ha ha…- Hoắc Phi Vân cười lạnh- Hình như cô bận rộn lắm, thôi vậy, tạm biệt!

– Khoan đã.

Lăng Tuyết bỗng nhiên gọi Hoắc Phi Vân lại, cô nhớ đến cô nhi viện, cho dù Hoắc Phi Vân không quản việc kinh doanh của gia tộc, nhưng miễn là người họ Hoắc, có lẽ ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được.

– Có chuyện gì sao?- Thái độ của Hoắc Phi Vân đã lạnh lùng hơn, câu nói vừa rồi của Lăng Tuyết khiến cô rất không thích.

– Cô muốn nói chuyện về Thân Đồ với tôi à?

Lăng Tuyết cũng rất thông minh, cô tinh tường biết tâm tư của Hoắc Phi Vân với Thân Đồ Dạ, cái gọi là việc tư, không phải là vì Thân Đồ Dạ sao?

– Xem là vậy đi- Hoắc Phi Vân cũng không giấu diếm- Thì sao?

– Tối nay tôi có thời gian đấy, cô nói địa điểm đi- Lăng Tuyết nói- Tôi đến gặp cô.

– Nhà hàng Amber, đúng 7h!

– Ok, đến lúc đó gặp.

***

Cúp máy, Lăng Tuyết suy nghĩ tối nay phải dùng phương thức gì để nói chuyện cô nhi viện với Hoắc Phi Vân, lại dùng cách nào xin cô ta hỗ trợ?

– Nếu cô gặp cô Hoắc là vì chuyện của cô nhi viện, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ ý định đi- Tần Tuệ nhắc nhở- Việc kinh doanh của họ Hoắc đều do một mình anh trai cô ấy là Hoắc Vân Phong quản lý, cô ấy chưa từng can dự vào!

– Ừ- Lăng Tuyết không định bàn bạc chuyện này với Tần Tuệ, bởi vì kết quả cuối cùng luôn cụt hứng, cho nên cô dứt khoát chuyển đề tài- Sắp đến chưa?

– Đã tới rồi, ngay đằng trước thôi.

Tâm tư của Tần Tuệ đều đặt vào chuyện công ty, hiện tại không định chấp nhất vấn đề kia với Lăng Tuyết nữa.

***

Lăng Tuyết gặp Lãnh Thanh Mặc ở bãi đỗ xe đúng 9h30, cách thời gian cuộc họp còn nửa tiếng.

Lãnh Thanh Mặc lên chiếc Roll-Royce của Lăng Tuyết, dùng khẩu hình môi nói đơn giản:

– Đừng khẩn trương, hôm nay em gặp đa số đều là người trong bữa tiệc gia tộc lần trước, đều rất dễ ứng phó, còn chuyện họ Bạch khởi kiện chúng ta, tôi đã sớm có phương án rồi, em đọc một chút đi, tốt nhất nên nhớ kỹ, tới lúc đó dựa theo phương án này sắp xếp là OK.

– Vâng- Lăng Tuyết nhận lấy văn kiện lật ra xem.

– Hóa ra anh đã có chuẩn bị từ trước, tốt quá rồi- Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

– Việc này tôi tự biết chừng mực, chị đừng gây áp lực cho cô ấy- Lãnh Thanh Mặc nhìn Tần Tuệ.

– Dạ- Tần Tuệ sợ sệt cúi đầu.

***

Phương án Lãnh Thanh Mặc đưa ra vô cùng chi tiết, còn có chú thích liên quan, ngay cả người ngoài ngành như Lăng Tuyết cũng có thể đọc hiểu, bản lĩnh nhìn qua một lần là nhớ hết của cô nay lại phát huy tác dụng, chỉ hơn hai mươi phút ngắn ngủi, cô đã ghi nhớ hết toàn bộ tài liệu dày cộm này.

Chỉ còn lại bảy phút, Tần Tuệ xem đồng hồ tính thời gian, lại nhìn Lăng Tuyết, trong lòng vô cùng lo lắng.

Lãnh Thanh Mặc uống trà, thản nhiên như thường lệ.

Năm phút cuối cùng, Lăng Tuyết đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc:

– Khoản tiền bồi thường là tổng lợi nhuận trong hai năm của Tập Đoàn Cung Thị, cứ như vậy dâng cho họ Bạch, chẳng phải là hời cho họ quá rồi? Huống hồ, bỏ ra số tiền lớn như vậy, Tập Đoàn Cung Thị chẳng phải sẽ có lổ hổng rất lớn rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc