KẺ THÙ BÊN GỐI

Cố Huy bất an nhìn Lăng Tuyết, siết chặt nắm đấm, làm tốt công tác chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng mà, Lăng Tuyết hình như không sợ chết, lạnh lùng trừng mắt với Phí Kỳ:

– Có gan thì chém chết tôi đi.

– Mày nghĩ tao không dám?- Phí Kỳ nổi giận- Mẹ kiếp, mày chỉnh tao hai lần, làm tao thảm hại, hôm nay tao không chơi chết mày, tao không là đàn ông.

Nói xong, hắn lại đánh Lăng Tuyết một bạt tai.

Bốp! Cái tát vang dội.

Lăng Tuyết nghiêng đầu, má đỏ lên.

Cố Huy định xông tới, Thân Đồ Dạ lại ngăn anh.

– Chủ nhân…- Cố Huy nóng nảy- Nếu không qua đó sẽ xảy ra chuyện mất.

– Bảo cậu lui ra thì cứ lui ra- Thân Đồ Dạ quát khẽ.

Cố Huy không dám nhiều lời, nhưng trong lòng vô cùng cấp bách, chủ nhân sao vậy?

Rõ ràng quan tâm cô Cung, đích thân lái xe đuổi theo cô ấy, hiện tại lại tự lên cứu cô, nhưng đến thời khắc mấu chốt rồi, vì sao lại không ra tay cứu người?

– Đừng đánh chị ấy…- Hàn Giai thấy Lăng Tuyết bị đánh, trong lòng vô cùng áy náy, khóc lóc nói- Chị Tuyết, em xin lỗi, em không nên gọi chị đến…

– Thế nào?- Phí Kỳ rất đắc ý, bóp mặt Lăng Tuyết hỏi- Bây giờ mày còn dám kênh kiệu nữa không?

– Mày có gan cứ chém chết tao đi- Lăng Tuyết nghiến răng trừng mắt với hắn- Nếu không, mày nhất định sẽ hối hận!

– Chỉ e người hối hận sẽ là mày- Phí Kỳ cười lạnh- Lần trước chưa làm xong, đúng là nuối tiếc quá, nhưng mà tao hết hứng thú với loại con gái như mày rồi, chi bằng tặng mày cho đám anh em của tao…

Phí Kỳ quay đầu lại nói với đồng bọn:

– Các anh, chăm sóc cô…

Lời còn chưa nói xong đã bị ngắt ngang, Lăng Tuyết nhân lúc hắn phân tâm, đưa tay cướp lấy dao của hắn.

Phí Kỳ phản ứng lại, lập tức chống cự, Lăng Tuyết vì giật dao, lại ngang nhiên cướp, hoàn toàn không để ý lưỡi dao vẫn còn đặt trên cổ cô…

Lăng Tuyết phản ứng rất nhanh nhạy, nhấc chân lên gối trúng ngay bộ hạ của Phí Kỳ.

– Á!- Hắn lại rống lên thảm thiết, bản năng buông tay che chắn cậu nhỏ.

Lăng Tuyết giật dao, nhưng lưỡi dao cũng cứa một đường lên cổ cô, máu chảy ra.

Lăng Tuyết như thể không biết đau, cổ cũng không nghiêng đi, múa mã tấu chém tới háng hắn…

– Đừng…- Phí Kỳ hốt hoảng la lên.

Mọi người trợn mắt, kinh ngạc nhìn họ.

Khi lưỡi dao cách đũng quần của Phí Kỳ đúng 10cm liền dừng lại, Phí Kỳ sợ tới mức sắp tè ra quần, toàn thân căng cứng, run lẩy bẩy.

Lăng Tuyết quẹt máu trên cổ, cười lạnh:

– Nhìn xem, thế giới này biến hóa nhanh cỡ nào? Thắng bại sống chết, nháy mắt sẽ thay đổi!

– Thả anh ta ra- Đám đồng bọn định nhào đến cứu người.

– Các còn bước tới bước nữa, dao của tôi không có mắt đâu.

Lăng Tuyết nhẹ nhàng nhìn quét qua bọn chúng, nhịp nhịp mã tấu.

Phí Kỳ lập tức cuống lên, la lớn:

– Đừng đừng, mấy anh đừng qua đây!!!

Những người đó lập tức dừng bước, không dám lộn xộn nữa.

– Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!- Lăng Tuyết cười nhếch mép- Đại giám chế Phí Kỳ, đồ chơi của anh đã bị thương mấy lần rồi, còn có thể cứng lên nữa không? Chi bằng tôi cắt giúp anh nhé?

– Cô cô cô…- Phí Kỳ hốt hoảng nói năng lộn xộn- Cô đừng làm bậy.

– Vậy anh cầu xin tôi đi- Lăng Tuyết táng mạnh vào mặt hắn, hệt như lúc nãy hắn đánh cô vậy.

– Cô…- Ở trước mặt nhiều người như vậy, Phí Kỳ không nói nên lời.

– Sao vậy? Nói không nổi?- Lăng Tuyết cười lạnh, lại giáng mạnh cho hắn bạt tai- Vậy anh còn dám chọc tôi?

***

Chỗ tối, Cố Huy nhìn thấy thật hả dạ, hưng phấn nói:

– Không ngờ cô Cung lợi hại quá!

– Bản lĩnh kém vậy mà lợi hại gì?

Thân Đồ Dạ nhíu mày nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ Lăng Tuyết, cô gái này lá gan lớn thật, nếu Phí Kỳ phản ứng nhanh một chút, người bị cắt đứt cổ họng sẽ là cô.

– Bản lĩnh hơi kém, nhưng có can đảm và kiến thức mà- Cố Huy kính nể nói- Thái Sơn sụp đổ không biến sắc, gặp nguy không loạn, đây cũng là một loại quyết đoán!

Thân Đồ Dạ im lặng, nhưng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cung Thiên Long như vậy… Vẫn là Cung Thiên Long ư?

***

– Cô đừng hòng quá đáng- Phí Kỳ gầm lên- Tôi cá cô cũng không dám giết tôi, mau thả tôi ra, nếu không cô…

– Bớt nói nhảm đi- Lăng Tuyết cảnh cáo- Nếu ồn chết tôi, dao trong tay tôi cũng không có mắt đâu.

Quả nhiên, câu này rất hữu dụng, Phí Kỳ không dám nói lung tung nữa.

Lăng Tuyết quay đầu lại nói:

– Hàn Giai, đứng lên!

Hàn Giai vịn sô pha chậm rãi đứng lên.

– Toàn bộ lui ra sau hết- Lăng Tuyết trừng mắt nhìn đám người kia.

Họ đành phải lui ra sau, không dám manh động.

Lăng Tuyết bắt Phí Kỳ đi ra ngoài, Hàn Giai theo sát phía sau.

– Này! Tay cô cẩn thận một chút- Phí Kỳ bối rối nhắc nhở- Cô thả tôi ra, tôi sẽ thả các cô đi…

– Câm miệng- Lăng Tuyết quát lạnh.

Cuối cùng cũng ra khỏi nhà, Lăng Tuyết nháy mắt với Hàn Giai, Hàn Giai lập tức đứng ra sau cửa.

– Đi chết đi.

Lăng Tuyết đạp mạnh Phí Kỳ vào trong nhà, Hàn Giai lập tức đóng cửa lại, Lăng Tuyết dùng mã tấu trong tay chắn cửa lại, sau đó kéo Hàn Giai chạy nhanh xuống lầu.

– Con khốn, đừng chạy, mày chết chắc rồi…

– Phá cửa mau, bắt lấy chúng.

Trong nhà truyền ra tiếng la hét điên khùng của Phí Kỳ.

Lăng Tuyết không quản được nhiều, kéo Hàn Giai lao xuống lầu, vọt vào trong xe, lái Maybach đi…

Tầng 13, bọn Phí Kỳ mất nhiều công sức mới phá được cửa, chuẩn bị đuổi xuống lầu, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, mấy tên đồng bọn luống cuống:

– Họ báo cảnh sát? Làm sao đây?

– Mẹ kiếp, hai con khốn, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng- Phí Kỳ giận đến phát điên.

– Ông chủ, hay chúng ta đi trước đi, dù sao nơi này cũng là nhà họ, cảnh sát đến đây đúng là không giải thích rõ được, vả lại anh cũng là người nổi tiếng, gặp phải chuyện này sẽ rắc rối lắm, ngộ nhỡ bị truyền thông đưa tin cũng không tốt.

Nghe vậy, Phí Kỳ đành nuốt xuống cục tức này:

– Đi!

***

Ở cầu thang thoát hiểm, Cố Huy báo với Thân Đồ Dạ:

– Chủ nhân, đã thông báo Lôi Quân, anh ta sẽ chờ sau khi bọn Phí Kỳ chạy thoát sẽ tắt còi báo cảnh sát, sau đó can thiệp vào công ty Phí Kỳ, giải quyết triệt để chuyện này.

– Được- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói.

– Vậy…- Cố Huy cẩn thận hỏi- Chúng ta thật sự không cần tiếp tục đi theo cô Cung?

– Không cần- Thân Đồ Dạ quyết đoán đáp- Kêu Lôi Quân trả xe về, đừng để bất kỳ ai phát hiện.

– Dạ.

***

Lăng Tuyết lái Maybach chạy như bay, chạy không xa chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, tâm trạng cô thoáng bình tĩnh lại.

Hàn Giai mừng chảy nước mắt:

– Tốt quá, cảnh sát đến rồi, tên khốn nạn kia sẽ không đuổi theo nữa.

– Cho dù cảnh sát không tới, những người đó cũng chẳng đuổi kịp- Lăng Tuyết kiêu ngạo nói.

– Đúng đúng đúng- Hàn Giai liên tục gật đầu- Chị Tuyết, cám ơn chị! Hôm nay nếu không có chị, em, em…

Hàn Giai đến giờ vẫn còn sợ hãi.

– Không có gì- Lăng Tuyết thở dài- Chuyện này vốn do chị gây ra.

– Cái gì?- Hàn Giải không hiểu lắm.

– Lần đầu tiên đi phỏng vấn chị đã biết Phí Kỳ không phải người tốt, chị nên nói sớm với em, như vậy em sẽ không bị mắc lừa- Lăng Tuyết có hơi áy náy- Đúng rồi, tình hình vừa nãy khẩn cấp, chị chưa kịp hỏi em, em không sao chứ? Có bị thằng khốn đó lợi dụng không?

– Bị đánh mấy bạt tai, không bị gì nữa- Hàn Giai sờ gương mặt sưng đỏ- Chị bị thương rồi à? Chúng ta mau chóng đến bệnh viện đi.

– Không cần- Lăng Tuyết xem đồng hồ, đúng 9h, tiệc tối chắc đã kết thúc, vũ hội đã mở màn, cô hiện tại nên về nhà họ Cung, nghĩ đến đây, cô nói với Hàn Giai- Chị đưa em về nhà chị trước, em tạm thời ở lại đó!

– Dạ- Hàn Giai gật đầu.

– Đúng rồi, anh em đâu?

Lăng Tuyết nhớ đến mấy hôm nay không liên lạc được với Hàn Bắc, hay là Hàn Bắc cũng xảy ra chuyện rồi?

– Anh em đi Hàn Quốc rồi- Hàn Giai nói- Mấy hôm trước anh ấy đột nhiên nghe bạn bè nói có một công ty giải trí bên Hàn đang chiêu mộ tay ghita bass, anh ấy muốn thử, liền đi với anh Ngũ.

– Tin tức đáng tin không?- Lăng Tuyết nhíu mày- Sao không báo chị một tiếng?

– Chắc là đáng tin, anh ấy nói rất hưng phấn, còn có người đề cử, tỉ lệ thành công rất cao- Hàn Giai nói- Chị Tuyết, dạo này chị đi đâu vậy? Điện thoại tắt máy, Lăng Ngạo đâu? Anh em nói anh ấy gặp tai nạn, anh ấy nằm ở bệnh viện nào? Em muốn đi thăm.

– Anh ấy…- Lăng Tuyết nhớ đến chuyện quan trọng này, đúng rồi, Cung Hiếu Cường hứa hôm nay sẽ cứu Lăng Ngạo ra, chuyện lớn như vậy, sao cô quên vậy chứ?

Cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Lãnh Thanh Mặc, mới phát hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ, vừa rồi cô để điện thoại trong xe, không mang theo bên người, có lẽ Tần Tuệ tìm cô đến điên rồi.

– Anh ấy làm sao?- Hàn Giai lo lắng hỏi- Lăng Ngạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

– Không có gì- Lăng Tuyết biết Hàn Giai luôn thích thầm Lăng Ngạo- Hai hôm nữa anh ấy sẽ quay lại, đến lúc đó còn phải phiền em giúp chị chăm sóc anh ấy.

– Không thành vấn đề- Hàn Giai cầu còn không được.

– Hai ngày này em cứ sống ở nhà chị, đừng chạy lung tung, chờ sự việc lắng xuống, chị sẽ đến tìm em. Đúng rồi, đây là số điện thoại hiện tại của chị, em có việc gấp cứ gọi cho chị…

– Dạ dạ, em biết rồi, chị Tuyết!

***

Vài phút lái xe, Lăng Tuyết đưa Hàn Giai đến nhà mình và Lăng Ngạo, sau đó lái xe về nhà họ Cung, trên đường cô gọi cho Lãnh Thanh Mặc, rất nhanh, điện thoại kết nối được, giọng lo lắng của Tần Tuệ truyền đến:

– Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng gọi về rồi.

– Xin lỗi chị, nhất thời phát sinh chút chuyện, mạng người quan trọng, tôi không thể không cứu người trước- Lăng Tuyết giải thích.

– Cô có gặp ngài Thân Đồ không?- Tần Tuệ hỏi.

– Thân Đồ? Không có- Lăng Tuyết vô thức đáp- Anh ấy không đi cùng tôi.

– Trên đường cũng không gặp ngài ấy?- Tần Tuệ hoài nghi, rõ ràng ngài Thân Đồ đuổi theo ra ngoài mà.

– Không có- Lăng Tuyết không nghĩ ngợi đã đáp.

– OK!- Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm- Vậy cô về đây trước đi, đổi xe lại đã, tôi ở bãi đổ xe chờ cô.

– OK.

Bình luận

Truyện đang đọc