Xuyên qua mái tóc, ánh mắt Lăng Tuyết và người đàn ông nọ giao nhau, ánh mắt cô thù hằn rực cháy.
Còn hắn, hờ hững không màng, giống như đang xem một trò hề chẳng vui.
– Rầm!- Sau một tiếng vang dữ dội, chiếc taxi đụng vào gương chiếu
hậu của chiếc Lincoln, hệt một con ngựa hoang kiêu ngạo chắn trước đầu
xe Lincoln, một cú vòng xinh đẹp, sau đó phanh lại.
– Két!…
Khi chiếc Lincoln chỉ cách xe taxi vài mét, tài xế khẩn cấp phanh
lại, mấy người trong xe đều nghiêng ngả, từ trước đến nay, đây là lần
đầu tiên trình độ lái xe của họ gặp được đối thủ.
Một chiếc Lincoln hàng chục triệu bị một chiếc taxi cũ kĩ chặn đường, con nhỏ tài xế ngông cuồng vẻ mặt oai hùng, đôi mắt tàn nhẫn, khí thế
bức người, làm người khác không thể khinh thường!!!
Ánh mắt người đàn ông thoáng có chút biến hóa, ngón tay trái đeo nhẫn nhẹ nhàng gõ nhịp lên văn kiện, khóe môi hiện lên vòng cung nhợt nhạt.
Sự xuất hiện của cô gái này đã thêm chút sắc thái cho ban đêm nhàm chán, ánh sao giống như cũng càng thêm sáng hơn.
Lăng Tuyết bước xuống xe, kiêu hãnh chỉ vào xe Lincoln, nghiêm nghị quát lên:
– Anh… xuống xe cho tôi!!!
– Hả…- Tài xế kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết, chỉ vào mũi mình- Tôi hả?
– Tên khốn ngồi ở ghế sau cút xuống xe cho tôi!!!
Lăng Tuyết còn hung hăng đá một cái vào đầu xe Lincoln.
Mắt tài xế mở to hết cỡ, có vẻ vô cùng khiếp sợ, tựa như đang thấy một con quái vật.
Anh chàng ngồi kế bên tài xế sợ hãi nhìn người đàn ông ngồi sau:
– Chủ nhân, hình như cô ấy đang nói anh.
Người đàn ông híp mắt lại, cô gái này là ai? Hắn không hề có ấn tượng.
– Con nhỏ đó có lai lịch thế nào vậy?- Tài xế kề tai rủ rỉ với anh chàng bên cạnh- Hình như không biết thân phận của chủ nhân.
– Chắc chắn không biết, bằng không sao dám dùng loại thái độ này chứ?- Anh ta nhìn khinh bỉ- Có lẽ là nợ phong lưu.
Ba chữ cuối cùng nói rất khẽ, nhưng người đàn ông ngồi đằng sau vẫn nghe được, nhướng mày:
– Tôi không có khẩu vị nặng như vậy.
– Để em đi hỏi cô ta- Anh chàng ngồi cạnh tài xế chuẩn bị xuống xe.
– Không cần- Người đàn ông xem đồng hồ đeo tay- Thời gian sắp đến rồi.
– Nhưng cô gái này chắn trước đầu xe chúng ta…
– Tông đi- Hắn ra lệnh.
– Dạ?- Tài xế mở to mắt.
Mắt người đàn ông dữ tợn, hiện lên sự lạnh lẽo.
– Dạ- Tài xế lập tức gật đầu.
…
– Tuyết, đây này.
Lăng Ngạo đưa ống tuýp sắt cho Lăng Tuyết, lập tức theo cô xuống xe,
tuy rằng anh cảm thấy lời nói của Lăng Tuyết có chút khó tin, nhưng anh
vĩnh viễn sẽ đứng sau lưng cô.
Lăng Tuyết nói hắn cưỡng hiếp Bánh Bao thì chính là cưỡng hiếp Bánh Bao.
Lời Lăng Tuyết nói chính là chân lý!
– Tên khốn kia- Lăng Tuyết vung ống tuýp khí thế dạt dào ung dung đi tới.
Xe Lincoln đột ngột khởi động, gọn gàng dứt khoát lao về phía cô…
– Tuyết, cẩn thận!
Lăng Ngạo kinh hoàng la lên, nhanh chóng đẩy Lăng Tuyết sang một bên, phía sau vang lên tiếng động long trời, xe Lincoln đâm nát xe taxi,
kiêu ngạo thoát đi.
– Thằng khốn…
Lăng Tuyết tức giận đến phát điên, vung gậy đập tới, đáng tiếc xe
Lincoln chạy quá nhanh, ống tuýp chưa đập trúng, tiếc nuối va xuống đất, phát ra một tiếng lảnh lót.
Lăng Tuyết còn định lên xe đuổi tiếp, Lăng Ngạo giữ cô lại:
– Đừng đuổi nữa, xe sắp hết xăng, không đuổi kịp đâu.
***
Lái chiếc taxi cánh cửa biến dạng trở về, Lăng Tuyết lòng đầy lửa giận, sắc mặt vô cùng tối tăm.
– Vẫn đến Bóng Đêm chứ?- Lăng Ngạo thận trọng hỏi.
– Đi- Lăng Tuyết trả lời rất quyết đoán- Một đêm 10 ngàn tệ, là tiền đấy!
– Ờ- Lăng Ngạo quan sát sắc mặt cô- Rốt cuộc những người đó đã làm gì?
– Anh nói xem?- Lăng Tuyết căm giận trừng mắt với anh.
– Anh biết rồi biết rồi!- Lăng Ngạo liền tự tìm đáp án- Họ cưỡng hiếp Bánh Bao mà, anh tin, tuyệt đối tin tưởng!