KẺ THÙ BÊN GỐI

– A, Hàn Vũ Thần!

Hàn Giai cùng các cô gái khác có mặt ở đây nhìn thấy Hàn Vũ Thần, mắt đều phát sáng.

– Vừa rồi ca khúc đó là em hát?

Hàn Vũ Thần sâu xa nhìn Lăng Tuyết,tóc anh nhuộm đỏ, da trắng, mặt mũi đẹp như con gái, khóe môi nhếch lên tự nhiên mang theo độ cung đẹp mắt, một đôi mắt sáng ngời trí tuệ, với chiều cao 1m85, cặp chân thon dài, là hình tượng “oppa” chân dài Hàn Quốc đang thịnh hành.

Nhưng mà anh không giống những ngôi sao khác, trên người anh mang một loại khí chất quý tộc bẩm sinh, không chút lây nhiễm phong cách tục tằng của giới giải trí.

– Anh biết nói tiếng Trung?- Lăng Tuyết cứ tưởng anh ta là người Hàn Quốc.

– Lăng Tuyết, Hàn Vũ Thần là người thành phố Hải, chỉ phát triển sự nghiệp ở làng giới giải trí Hàn Quốc thôi- Hàn Bắc vội giải thích- Vũ Thần, đây là bạn tôi, Lăng Tuyết, vừa rồi ca khúc đó là cô ấy hát, cô ấy là ca sĩ chính trong ban nhạc của chúng tôi, tôi đã từng đề cập qua với anh rồi, anh còn nhớ không? Hôm nay cô ấy đến thử giọng, hy vọng ngày mai có thể cùng lên sân khấu biểu diễn với anh trong buổi họp mặt fan.

– Ừm!- Hàn Vũ Thần gật đầu, nheo mắt đánh giá Lăng Tuyết- Thực lực không tồi! Tháo khẩu trang xuống tôi xem xem!

– Em…- Lăng Tuyết đang nghĩ cách từ chối, Hàn Bắc tha thiết nói- Lăng Tuyết, em thấy đấy, Vũ Thần cũng khen em hát hay, em mau tháo khẩu trang xuống, ít nhất Vũ Thần phải biết người hợp tác với anh ấy trông như thế nào chứ.

– Đúng rồi, cũng không phải chị không đẹp mà- Hàn Giai khuyên nhủ- Hàn Vũ Thần, chị Lăng của bọn em đẹp lắm.

Đúng là đồng đội heo mà.

Lăng Tuyết liếc trắng mắt, ra vẻ buồn rầu nói:

– Trí nhớ hai người bị sao vậy? Mấy hôm nay em bị dị ứng với hải sản, trên mặt toàn mẩn đỏ, còn có vài nốt bị nhiễm trùng chảy mủ, sao có thể gặp ai chứ.

– Hả?- Hàn Bắc Hàn Giai ngẩn người, rõ ràng không phải vậy mà, tại sao cô lại nói thế? Rốt cuộc đang chơi trò gì đây?

Người ở đây nhếch mép nhe răng, nghe mà thấy ghê, khó trách phải đeo khẩu trang, hóa ra là người kinh dị.

– Haizzz, khó khăn lắm mới tìm được một cô biết hát, lại thành ra thế này- Nhà sản xuất âm nhạc A Văn thở dài.

– Xin lỗi nha, Hàn Vũ Thần- Lăng Tuyết xấu hổ cười cười- Em biết em thế này không tốt lắm, nhưng em cảm thấy, lên sân khấu biểu diễn cùng anh chủ yếu là ca hát, về phần mặt mũi em thế nào một chút cũng không quan trọng.

Hàn Vũ Thần nhếch môi cười:

– Mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái nghĩ đủ cách thu hút sự chú ý của tôi, cách của em rất mới mẻ.

– Em nói thật mà, có cô gái nào thích người khác nói mình xấu đâu chứ?- Lăng Tuyết ra vẻ thương cảm- Em sớm biết sẽ như vậy rồi, quên đi, em đi trước vậy.

Lăng Tuyết không muốn gây chuyện, cho dù mất đi cơ hội lần này cũng không muốn gây thêm phiền phức.

– Vũ Thần, hay là mời Doãn Nhi, cô gái thời đại về làm ca sĩ khách mời đi, gần đây cô ấy đúng lúc…

– Đợi đã- Hàn Vũ Thần đột nhiên gọi Lăng Tuyết lại, quay đầu nói với A Văn- Chọn cô ấy đi!

– Hả? Chuyện, chuyện này…- A Văn vô cùng khó xử- Hiện tại cô ấy bị dị ứng, lên sân khấu phải làm sao?

– Thì mang mặt nạ- Hàn Vũ Thần thản nhiên nói- Như vậy vừa có vẻ thần bí, vừa hồi hộp theo dõi, các fan sẽ càng thích.

– Đúng vậy, sao anh không nghĩ ra nhỉ- A Văn vô cùng kích động- Vốn chính là muốn tạo bầu không khí, cứ mờ ám như vậy, còn tăng thêm cảm giác thần bí, hợp khẩu vị của người hâm mộ, tính đề tài càng tăng mạnh.

– Bộ đồ này không tồi đâu- Hàn Vũ Thần phẩy phẩy áo da của Lăng Tuyết, xoay người rời đi- Nhớ trình diện đúng giờ!

– Đợi đã- Lăng Tuyết gọi anh lại.

– Hửm?- Hàn Vũ Thần quay đầu nhìn cô, góc mặt nghiêng thần thánh hoàn mỹ vô cùng hấp dẫn.

– À thì…

Lăng Tuyết rất muốn hỏi anh một chút về chuyện đua xe đêm đó, nhưng nghĩ lại, đêm đó cô lái Maybach của Thân Đồ Dạ, hiện tại lại lấy thân phận của Lăng Tuyết ở đây thử giọng, ngộ nhỡ hỏi nhiều bị lộ thân phận thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết sửa lại:

– Không có gì, em chỉ muốn nói cám ơn anh!

– Không cần khách sáo, ngày mai hát hay vào nhé- Hàn Vũ Thần để lại nụ cười mê người cho cô.

– Oa, đẹp trai quá- Hàn Giai nhìn đến tròn mắt.

– Quả thật rất đẹp trai!

Lăng Tuyết cũng xuân tình nhộn nhạo, vừa biết đua xe, vừa biết ca hát, sở thích của anh thật giống cô, họ hoàn toàn chính là người cùng một thế giới…

– Hai người thấy trai đẹp liền mụ mị đầu óc?- Hàn Bắc khinh bỉ nhìn hai cô- Quên béng Lăng Ngạo không còn lại chút gì!

– Em không quên!- Hàn Giai lập tức nói- Em vẫn rất thích Lăng Ngạo!

Lăng Tuyết không nói gì, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Thân Đồ Dạ, gương mặt thối của hắn cũng hiện lên, đôi mắt hung dữ trừng cô, trừng đến nỗi tròng mắt sắp sửa lọt ra ngoài…

Lăng Tuyết đánh cái rùng mình, thu hồi ánh mắt:

– Chúng ta đi thôi.

– Để lại phương thức liên lạc đi, ngày mai nhất định phải đến đây đúng giờ- Nhà sản xuất âm nhạc A Văn vội ngăn Lăng Tuyết lại- Tôi điều xe đến đón cô.

– Không cần, ngày mai em và Hàn Bắc sẽ cùng đến- Lăng Tuyết hứa hẹn- Yên tâm đi, đây với em mà nói là cơ hội rất lớn, cho dù trời có sập xuống, em cũng sẽ không vắng mặt.

– Anh Văn yên tâm đi, ngày mai em nhất định đưa cô ấy cùng đến, bằng không sau này em cũng không còn mặt mũi gặp anh- Hàn Bắc vỗ ngực cam đoan.

– Vậy thì tốt, giữ liên lạc nhé.

– Chỗ Tiểu Vương có số điện thoại của em, có việc cứ liên hệ em lúc nào cũng được, chuyện của cô ấy cũng có thể tìm em.

– OK.

***

Ba người họ ra thang máy rời khỏi, Hàn Giai xem đồng hồ:

– Sắp 5h chiều rồi, chúng ta đi thẳng tới chỗ ăn đi, Ngũ Ca đã đặt bàn xong rồi đó.

– Hôm nay sao Ngũ Ca không đến?

Lăng Tuyết lấy điện thoại ra khởi động lại máy, ăn chiều xong cô vẫn phải về nhà họ Cung, dù sao nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành.

Hiện tại mở máy lên, Tần Tuệ lập tức sẽ tra được vị trí của cô, tìm đến cũng mất hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó cô đã dùng bữa xong.

– Vợ anh ấy mang thai, hôm nay đi khám thai định kỳ- Hàn Bắc nói.

– Hả? Mang thai?- Lăng Tuyết rất kinh ngạc- Chưa kết hôn mà.

– Định cuối tháng này tổ chức đám cưới, gần đây Ngũ Ca đang bận lo chuyện này.

– À, vậy chuẩn bị bao đỏ thật lớn mới…

Lăng Tuyết còn chưa nói xong, điện thoại đã reo, là Tần Tuệ gọi đến, cô lấy tay che ống nghe, nhận máy:

– A lô!

– Cuối cùng cô cũng mở điện thoại- Tần Tuệ cố nén lửa giận- Phiền cô lập tức xuống tầng trệt, tôi đang ở đây đợi cô!

– Cái gì?- Lăng Tuyết ngẩn người- Sao các người biết tôi ở đâu?

– Tòa nhà B công ty Thiên Ngu, cô ở đây thử giọng.

– Sao chị biết???- Lăng Tuyết vô cùng khiếp sợ- Rõ ràng tôi tắt máy rồi, chẳng lẽ chị còn…

Câu nói kế tiếp cô cũng không nói ra, cô hoài nghi Tần Tuệ còn gắn cả thiết bị định vị trên người cô.

– Ai vậy?- Hàn Bắc, Hàn Giai tò mò hỏi.

– Tôi không gắn thiết bị gì hết, nhưng muốn tra ra tung tích của cô không khó chút nào- Tần Tuệ giải thích- Cô không cần tức giận, tôi cũng vì lo lắng cho sự an toàn của cô, đêm nay nhà họ Bạch mở tiệc, sự việc quan trọng, tôi đã đứng đây đợi cô hai tiếng rồi.

– Tôi lập tức xuống ngay- Lăng Tuyết cúp máy, đưa tay nhấn tầng trệt, quay đầu nói với Hàn Bắc Hàn Giai- Hai anh em đi ăn đi, tối nay em liên lạc lại.

– Em định đi đâu?- Hàn Bắc nói nóng- Vừa rồi là ai gọi điện cho em?

– Chị Lăng, không lẽ chị có nhược điểm gì bị người ta nắm hả?- Hàn Giai bất an hỏi- Hiện tại chị giống như bị người khác quản thúc, với tính tình của chị làm thế nào chịu bị khống chế? Chẳng lẽ…- Cô ngập ngừng, sợ hãi- Chẳng lẽ họ bắt cóc Lăng Ngạo?

– Không phải vậy, hai người nghĩ nhiều rồi- Lăng Tuyết không muốn họ lo lắng- Hai người đi ăn đi, tối nay em liên lạc lại.

– Giờ phút quan trọng này sao em có thể đi?- Hàn Bắc nóng nảy- Buổi biểu diễn ngày mai rất quan trọng, nếu em không đến, không chỉ mỗi mình em mất đi cơ hội tốt, anh cũng không thể ăn nói với chị An, ngộ nhỡ Hàn Vũ Thần nổi giận, công việc của anh bị mất, còn có Ngũ Ca…

– Anh yên tâm, em cam đoan ngày mai nhất định sẽ tới- Lăng Tuyết bảo đảm- Cho dù tận thế, em cũng đến tham gia biểu diễn.

– Là em nói đó nhé- Hàn Bắc nhíu mày- Đầu giờ chiều mai, nhà hát thành phố Hải, nếu em không đến, anh đi chết cho em xem.

– Được rồi, anh xem anh chẳng có tiến bộ gì, học phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ- Lăng Tuyết lườm anh- Thang máy đến rồi, đi nhanh đi.

– Đợi đã- Hàn Giai nhớ ra một chuyện quan trọng- Không phải chị nói sáng mai đưa bọn em đến thăm Lăng Ngạo à?

– Ừ, đúng- Lăng Tuyết nhớ ra chuyện này- Vầy đi, 10h tối nay chị sẽ liên lạc với mọi người, để xem sáng thăm hay tối thăm, tóm lại ngày mai sẽ để mọi người đến thăm Lăng Ngạo.

– Được, đợi điện thoại của chị.

– Mau đi đi, thang máy chờ lâu rồi.

Lăng Tuyết đẩy hai người họ ra, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thang máy xuống đến tầng trệt, hai nhân viên đứng ngay cửa thang máy đợi cô, cung kính cúi chào cô, sau đó đưa cô ra xe.

Chiếc Rolls-Royce dài, lễ phục sang trọng cùng trang sức bày biện trên ghế ngồi, Tần Tuệ cúi chào Lăng Tuyết, sau đó kêu tài xế lái xe đi.

Lăng Tuyết ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:

– Chị thực sự không gắn thiết bị theo dõi?

– Nếu có, tôi sẽ không phủ nhận- Tần Tuệ mỉm cười nhìn cô- Tôi muốn làm vậy lắm, nhưng anh Lãnh không đồng ý.

Lăng Tuyết không truy cứu thêm, hỏi:

– Vừa rồi chị nói, họ Bạch có tiệc?

– Đêm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổi của Bạch Tấn Sinh, mời cô và anh Lãnh cùng tham dự- Tần Tuệ thuật lại- Đương nhiên, họ còn mời cả ngài Thân Đồ.

– Chúng ta chẳng phải đang tranh tụng với họ Bạch sao?- Lăng Tuyết không rõ- Trở mặt đến vậy rồi, họ còn mời chúng ta dự tiệc? Hồng Môn Yến à?

– Ngài Thân Đồ đích thân cùng cô dự tiệc gia tộc của Cung Thị, hôm nay lại đưa cô đến nhà họ Hoắc, họ Bạch nhất định biết được tin này, cân nhắc mãi, quyết định bắt tay làm hòa với chúng ta, cho nên mới tìm bậc thang để đi xuống, đương nhiên, chúng ta cũng phải thức thời, đêm nay phải nể mặt Bạch Tấn Sinh, chuyện hợp đồng mới có thể giải quyết.

– Phức tạp thật- Lăng Tuyết nghe đến chuyện này liền đau đầu.

– Thực ra rất đơn giản, cô chỉ cần giữ tư thái cao quý trang nhã, khách sáo với người nhà họ Bạch, mấy chuyện khác cứ giao cho tôi và anh Lãnh là được. Anh Lãnh vốn định đến đón cô, nhưng đột nhiên có chút chuyện, chỉ có thể gặp cô ở họ Bạch! Cô tắm trước đi, tôi trang điểm phục sức cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc