KẺ THÙ BÊN GỐI

– Lăng Ngạo, cậu đừng kích động- Ngũ Ca khuyên- Anh tin tưởng Lăng Tuyết sẽ không làm ra chuyện hồ đồ gì đâu, cậu cũng phải tin tưởng em ấy chứ.

– Ừ, tôi cũng tin Lăng Tuyết.

Hàn Bắc vội chen vào, tuy rằng gần đây anh ta cũng thấy Lăng Tuyết rất lạ, còn dò hỏi cô có phải đang quen người giàu có không, nhưng thực tế anh vẫn luôn tin tưởng con người của Lăng Tuyết, cô thanh cao kiêu hãnh, cho dù gặp phải khó khăn, cũng sẽ lựa chọn liều mạng, chứ không phải bán đứng chính mình.

– Nhưng mà, chị Lăng Tuyết gần đây đúng là hơi lạ- Hàn Giai phát biểu nghi ngờ trong lòng- Chỗ này không có người ngoài, chi bằng chị nói thật ra đi, nếu đúng là gặp phải chuyện gì, mọi người cùng nhau giải quyết, chị giấu giếm mọi người như vậy, mọi người sẽ lo lắng cho chị, Lăng Ngạo cũng sẽ không yên tâm ra nước ngoài điều trị…

– Hàn Giai!- Hàn Bắc quát khẽ, ý bảo cô ngậm miệng.

– Hàn Giai nói đúng- Lăng Tuyết biết bản thân không lừa được Lăng Ngạo, hơn nữa gần đây quả thực cô có nhiều điểm đáng ngờ, nếu không nói gì, hoàn toàn không thể thuyết phục được Lăng Ngạo, nghĩ nghĩ, cô nghiêm túc nói- Vốn dĩ em không định nói với mọi người, một là sợ mọi người lo lắng, mặc khác, cho dù mọi người biết cũng không giúp được em.

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?- Ngũ Ca hỏi- Hôm đó em nói sau khi buổi biểu diễn kết thúc muốn nói chuyện với anh, sau đó lại vội vã chạy đi, còn chưa kịp nói gì.

– Chính là chuyện của cô nhi viện- Lăng Tuyết nhìn Lăng Ngạo- Trong thời gian anh hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện, bọn bất động sản vì muốn ép cô nghi viện dọn đi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, họ còn bắt cóc Mao Mao và Đậu Đậu, bắt dì Chu, tạo ra dịch cúm, để bọn trẻ mắc bệnh truyền nhiễm, làm mọi người không thể không rời khỏi cô nhi viện để lánh nạn.

Tâm trạng Lăng Ngạo vô cùng kích động, tức giận đến toàn thân phát run.

– Lẽ nào lại như vậy!!!- Hàn Bắc hoảng hốt- Họ lại dám làm ra cái chuyện điên rồ đó!

– Thật là đáng sợ- Hàn Giai cũng biến sắc.

– Anh còn tưởng chỉ là tranh chấp đất đai, không ngờ nghiêm trọng đến vậy- Ngũ Ca vẻ mặt nghiêm túc- Hiện tại tình hình thế nào, báo cảnh sát chưa?

– Báo rồi, nhưng vô ích- Lăng Tuyết nhíu mày mình Lăng Ngạo- Anh còn bị thương, đừng quá kích động.

– Chuyện này quả thực chúng ta bất lực, khó trách chị giấu không cho mọi người biết- Hàn Giai giờ đã hiểu- Gần đây chị vì điều tra chuyện này, cho nên mới thần thần bí bí như vậy à?

Hàn Bắc lo lắng nhìn Lăng Tuyết:

– Lăng Tuyết, tuy rằng chuyện cô nhi viện rất rắc rối, nhưng em cũng không thể vì vậy mà khiến bản thân chịu thiệt thòi được, gần đây em toàn đi xe xịn, ăn mặc cũng rất sang trọng, đến chỗ bọn anh còn lén lén lút lút, sợ người khác nhận ra, không lẽ em thật sự…

Câu nói kế tiếp anh không nói nữa, bất an nhìn Lăng Ngạo, sợ Lăng Ngạo bị đả kích.

– Đây là nguyên nhân em muốn giải thích với mọi người- Lăng Tuyết nghiêm túc nói- Tiền, trang sức, quần áo của em chẳng phải người đàn ông nào cho hết, là em đua xe thắng được, Hàn Bắc anh còn nhớ không, ngày đó em lái chiếc Golf của anh đi đua, sau đó còn đụng bể xe anh, tối đó em đã thắng Lương Thất Thiếu tám triệu NDT!

– Hả? Tám triệu???- Hàn Bắc kinh hãi đến độ tròng mắt suýt rớt ra ngoài- Anh không nghe nhầm chứ?

– Chuyện này mọi người có thể đi hỏi thăm mà, người tham gia đua mọi người cũng quen- Lăng Tuyết lấy điện thoại ra mở ảnh lên- Tuy rằng chi phiếu đã đổi ở ngân hàng, nhưng em có chụp lại, mọi người tự xem đi.

Hàn Bắc, Hàn Giai, Ngũ Ca đều chồm đến xem, đích thực là tấm séc do Lương Thất Thiếu ký, tám triệu NDT!

– Trời ơi, khó tin thật!- Hàn Bắc vẫn cảm thấy không tin nổi- Anh cũng nghe nói cuộc đua tối đó họ tăng tiền cược là tám trăm ngàn, nhưng sao lại là tám triệu chứ? Hơn một con số “0” lận đó.

– Cũng thường thôi mà- Ngũ Ca phân tích- Lăng Tuyết lái Golf Gti đua với họ, họ khẳng định không phục, tự tin nhất định sẽ thắng em ấy, cho nên liền tăng tiền cược lên gấp mười lần, không ngờ cuối cùng Lăng Tuyết vẫn thắng họ.

– Vẫn là Ngũ Ca thông minh- Lăng Tuyết lườm Hàn Bắc- Em là liều mạng mới thắng được tiền đó, suýt nữa cả người lẫn xe rơi xuống vách núi luôn rồi.

– Em quá lợi anh, anh khâm phục em sát đất- Hàn Bắc cúi lạy Lăng Tuyết một cái.

– Cô nhi viện gặp rủi ro, Lăng Ngạo bị thương, chỗ nào cũng cần đến tiền, khó trách chị liều mạng như vậy- Hàn Giai áy náy nói- Vậy mà lúc trước em còn nghi ngờ chị, em đúng là sai rồi.

– Xin lỗi em…- Lăng Ngạo vô cùng hổ thẹn, yếu ớt nói- Đều do anh… kém cỏi, không thể vì em… chia sẻ ưu tư… còn trở thành… gánh nặng… của em…

– Đều là người một nhà cả, nói vậy làm gì.

Lăng Tuyết trong lòng cũng rất áy náy, nhưng vừa rồi đều là nói thật, nhưng tiếp theo, cô sẽ lừa họ…

– Em có tiền rồi, trước tiên liên lạc với viện trưởng Quách, muốn mua lại khu đất của cô nhi viện, như vậy họ sẽ không đuổi chúng ta đi được, đáng tiếc em chậm một bước, khi đó cô nhi viện đã xảy ra chuyện, chỗ tiền này của em cũng không giải quyết được vấn đề, cảnh sát điều tra cũng không có tiến triển gì, em mất nhiều công sức, điều tra ra được công ty bất động sản thu đất, vì thế em mua thêm trang phục đạo cụ cho mình, giả mạo nữ doanh nhân nước ngoài tiếp cận ông chủ của họ, chính là muốn điều tra chứng cớ phạm tội của họ, cứu bọn trẻ ra.

– Trời ơi, quá mạo hiểm, đây đúng là y chang phim điệp viên- Hàn Bắc nghe mà kinh ngạc- Hiện tại anh hiểu rồi, em sợ tên chủ ác ôn của công ty bất động sản kia biết được thân phận thật sự của em, kế hoạch sẽ thất bại, cho nên mới lén lén lút lút, không thể để người ta nhận ra em.

– Lăng Tuyết, đúng là khó cho chị rồi.

Hàn Giai hoàn toàn tin tưởng Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nói nguyên nhân này hoàn toàn phù hợp với hành vi dạo gần đây của cô, không có vấn đề gì.

– Anh đã nói rồi, Lăng Tuyết làm việc xưa này đều có chừng mực- Ngũ Ca nhìn Lăng Tuyết thật sâu, chuyển mắt nhìn qua Lăng Ngạo- Lăng Ngạo, hiện tại cậu biết nỗi khổ của Lăng Tuyết chưa?

– Tuyết, xin lỗi em…- Lăng Ngạo kéo tay Lăng Tuyết, áy náy nhận lỗi- Anh không phải không… không tin em, anh.. là sợ em.. bị người ta lừa.

Từ nhỏ đến lớn, Lăng Ngạo luôn ở bên cạnh bảo vệ Lăng Tuyết, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không xa không rời, tuy cô rất mạnh mẽ và độc lập, nhưng ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là cô bé không chịu trưởng thành.

– Em không sao mà- Lăng Tuyết cầm tay Lăng Ngạo- Vẫn luôn là anh bảo vệ em, hiện tại đến lượt em tạm thời bảo vệ anh rồi, anh ngoan ngoãn nghe lời, ra nước ngoài điều trị, đợi em xử lý xong chuyện cô nhi viện sẽ sang đó tìm anh.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết- Lăng Tuyết ngắt lời Lăng Ngạo, mạnh mẽ nói- Chuyện này anh phải nghe em, hiện tại anh bị thương thế này, hoàn toàn không giúp được em, anh ở lại chỉ khiến em phân tâm không yên lòng, chẳng phải anh nói muốn bảo vệ em cả đời hay sao? Nếu chân của anh tàn phế, còn bảo vệ em thế nào?

Nghe mấy lời này, Lăng Ngạo im lặng, anh hận bản thân vô dụng, ngay thời khắc mấu chốt lại không làm được gì, ngược lại còn trở thành gánh nặng của Lăng Tuyết….

– Lăng Ngạo, lần này anh nghe chị Lăng Tuyết đi- Hàn Giai khuyên nhủ- Anh lo điều trị cho khỏe, sau này mới có khả năng chăm sóc chị ấy và bọn trẻ ở cô nhi viện chứ.

– Đúng đó- Hàn Bắc cũng khuyên anh- Nơi này còn có tôi và Ngũ Ca mà, thực sự có chuyện gì, chúng tôi sẽ giúp Lăng Tuyết.

– Quyết định vậy đi- Ngũ Ca đứng lên- Lăng Tuyết, em sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Đưa Lăng Ngạo đến đâu điều trị?

– Sắp xếp xong rồi, em đi nói chuyện với bác sĩ đã, mọi người giúp em trông chừng anh ấy nha.

Lăng Tuyết nhìn Lăng Ngạo, anh im lặng chắc là đã thỏa hiệp, nhưng trong lòng có lẽ rất khó chịu.

***

Lăng Tuyết ra khỏi phòng bệnh, Tần Tuệ vui mừng cười cười, thấp giọng nói:

– Sắp xếp cả rồi, đã chuẩn bị chuyến bay cho Lăng Ngạo, 11h30 tối nay cất cánh, cô nói bạn cô chuẩn bị hộ chiếu và hành lý đi, chúng ta đưa Lăng Ngạo ra sân bay trước, tranh thủ thời gian.

– Nhanh vậy à?- Lăng Tuyết nhíu mày, bây giờ cũng 9h rồi, xem ra Tần Tuệ đã an bài xong xuôi từ lâu, bằng không chuyến bay cũng không thể đặt nhanh như vậy, họ là tình thế ép buộc, còn cô chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

– Cô yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất điều trị cho Lăng Ngạo- Tần Tuệ trấn an Lăng Tuyết- Cho dù không có chuyện Hoắc Phi Vân, cô cũng muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài điều trị mà, bằng không chân cậu ấy làm sao khỏi nhanh được?

– Được rồi, tôi biết rồi- Lăng Tuyết không muốn nói thêm nữa- Cứ vậy đi, tôi nói Hàn Bắc về nhà lấy giấy tờ.

– Ừ, để tôi cho bọn A Văn hộ tống mọi người đến sân bay, tôi không đi đâu, tránh để bạn cô nhìn thấy, sau này ở nơi khác nhận ra thì sẽ không tốt lắm- Tần Tuệ đưa thẻ cho Lăng Tuyết- Thẻ visa này là dùng tên thật của cô làm, trong đó có năm trăm ngàn USD, đủ để bạn cô dùng một thời gian, cô đưa cho họ đi.

– Nhiều tiền vậy?- Lăng Tuyết do dự- Không ổn lắm đâu, tôi có tiền mà.

– Tôi biết cô có tiền, nhưng chẳng phải cô nhi viện còn cần dùng tiền sao?- Tần Tuệ mỉm cười nói- Cho dù thế nào, Lăng Ngạo bị như vậy cũng vì chúng tôi, chúng tôi chịu tiền thuốc men cho cậu ấy là chuyện phải làm, huống chi, hiện tại cô đang giúp chúng tôi một chuyện lớn, sau này còn phải trả thù lao cho cô, chút tiền này không đáng là gì. Tôi không dám bỏ nhiều tiền vào đây, sợ bạn cô nghi ngờ, cho nên chỉ để năm trăm ngàn thôi, nhưng số tiền này cũng đủ dùng một thời gian đó, sau này hết rồi tính tiếp.

– Được rồi- Lăng Tuyết nhận thẻ.

***

Lăng Tuyết quay trở vào phòng, nói Hàn Bắc về nhà lấy hộ chiếu cho Hàn Giai và Lăng Ngạo, sau đó giao thẻ visa cho Hàn Giai:

– Đây là thẻ của chị, thẻ thanh toán quốc tế, em giữ đi, tới New York rồi có rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền, em đừng tiết kiệm cho chị, nên dùng cứ dùng, không thể để Lăng Ngạo chịu ấm ức được.

– Dạ dạ dạ, bên trong có bao nhiêu tiền vậy chị?- Hàn Giai nhận lấy ngắm nghía- Em chưa từng sử dụng thẻ visa.

– Năm trăm ngàn USD- Lăng Tuyết nói- Chắc đủ dùng một thời gian.

– Năm trăm ngàn… vậy tương đương với hơn ba triệu NDT! Trời ạ!- Hàn Giai kích động- Nhiều tiền lắm đó!

– Ra nước ngoài trị bệnh không mang nhiều tiền theo làm sao được?- Lăng Tuyết nói- Mật khẩu là sinh nhật chị!

– Quả nhiên có tiền có khác nha!- Hàn Giai hôn chụt vào tấm thẻ- Hiện tại em thấy rất có cảm giác an toàn đấy! Hì hì!

Bình luận

Truyện đang đọc