Khoảng nửa tiếng sau đã tới bệnh viện Nhân Tâm, Tần Tuệ từ xa đã nhìn thấy xe của Thân Đồ Dạ:
– Xe của ngài Thân Đồ đỗ ở ven đường, ngài ấy vẫn chưa vào, chắc là đang đợi cô!
– Anh ta đúng là hao tâm tổn trí nhỉ, ở chỗ này chờ chắc lâu rồi ha?- Lăng Tuyết nhíu mày, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.
– Cũng không phải lâu lắm, từ nhà ngài ấy đến bệnh viện Nhân Tâm khá
là xa- Tần Tuệ phân tích- Tính đi tính lại chắc là đợi suốt nửa tiếng
thôi, nhưng mà vậy cũng rất đặc biệt rồi, ngài Thân Đồ chưa từng đợi bất kỳ ai.
– Đương nhiên, đấy là người trong lòng của hắn mà- Lăng Tuyết ngẫm
lại đã nổi khùng- Đặc biệt gọi vị hôn thê đến để thăm người trong lòng
hắn, tên đàn ông này đúng là giỏi đấy.
– Được rồi, đừng nổi giận ở trước mặt ngài Thân Đồ- Tần Tuệ dặn- Ngài Thân Đồ có thể gọi cô đến đã không tệ rồi, ít nhất vẫn xem cô là vị hôn thê!
– Chắc tôi phải cảm thấy vinh hạnh nhỉ?- Lăng Tuyết cười lạnh- Câu này, chị cũng sẽ nói với Cung Thiên Long chứ?
– Cô Cung luôn biết nặng nhẹ, không cần tôi bận tâm như vậy- Tần Tuệ nhíu mày.
Lúc nói chuyện, xe đã dừng lại, Lăng Tuyết lười nói nhiều với Tần
Tuệ, tài xế mở cửa xe, cô đã bước xuống, cùng lúc đó, Lôi Quân cũng mở
cửa xe Maybach ra, Thân Đồ Dạ từ trên xe bước xuống, nhíu mày, nhỏ giọng thúc giục:
– Nhanh lên!
Lăng Tuyết đi qua, giả đò không biết hỏi:
– Tìm em tới có gì không?
– Theo tôi lên trên thăm bệnh- Thân Đồ Dạ kéo Lăng Tuyết đi vào bệnh viện.
– Ai bệnh vậy?- Lăng Tuyết ra vẻ tò mò hỏi- Sao anh căng thẳng thế? Không lẽ người thân nào bệnh?
– Thân nhân của tôi chỉ có mỗi Thân Đồ Phong Hoa- Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói- Em là đang nguyền rủa cô tôi à?
– Em cũng đâu nói vậy- Lăng Tuyết vội giải thích- Anh đừng gán ghép tội danh bậy bạ cho em!
Thân Đồ Dạ liếc cô, thấp giọng nói:
– Là Nhược Hi bị bệnh!
– Nhan Nhược Hi á?- Lăng Tuyết ra vẻ đã hiểu- Cô ấy bị sao?
– Bệnh tim tái phát- Thân Đồ Dạ vẻ mặt nghiêm trọng- Nhưng mà hiện
tại đã ổn định rồi, tôi chỉ muốn lên thăm cô ấy, nhưng đi một mình không tiện, cho nên…
– Cho nên kêu em đi cùng?- Lăng Tuyết không khỏi cười lạnh- Anh đúng là thẳng thắn!
– Tôi nói với em chuyện này để em hiểu tình hình, rồi biết nên phối
hợp thế nào!- Thân Đồ Dạ vẻ mặt đương nhiên, hoàn toàn không chút áy
náy- Phải nói là em kéo tôi tới thăm Nhược Hi, hiểu chưa?
– Chưa hiểu á- Lăng Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa- Anh đã không bỏ mặc cô ấy được, tại sao không theo đuổi cô ấy lại? Còn định kết hôn với em? Anh làm vậy thú vị lắm à?
– Chuyện này không cần em hỏi đến- Sắc mặt Thân Đồ Dạ u ám hẳn, mạnh
mẽ áp đặt- Cung Thiên Long, làm tốt chuyện em phải làm đi! Đừng hỏi
nhiều lời vô ích nữa!
– Chuyện em phải làm chính là phối hợp diễn kịch với anh?- Lăng Tuyết cười lạnh- Thân Đồ Dạ, anh kêu vị hôn thê của anh phối hợp cùng anh đến thăm người tình cũ, anh còn có thể nói đến hợp lý hợp tình như vậy?
– Cung Thiên Long!- Thân Đồ Dạ dừng bước, thâm sâu nhìn cô- Tôi vốn
nghĩ trong lòng mỗi người đều tự rõ, không cần nói quá rõ ràng, nhưng mà hiện tại nếu em đã vượt quá bổn phận của em, thì tôi cũng nói cho em rõ luôn!
Lăng Tuyết hất hàm, đợi anh nói tiếp.
– Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là tôi nhất thời hứng thú, còn em sở dĩ cố tình tiếp cận tôi, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, đơn giản chỉ
muốn nương nhờ quyền lực của tôi, củng cố địa vị của em mà thôi. Ai cũng được thứ mình cần, không có vấn đề gì cả! Ngày trước em luôn khiêm
nhường lễ độ, cung kính với tôi, tuy hờ hững xa cách, nhưng nết na biết
chừng mực, hiểu quy tắc, biết đạo lý, nhưng gần đây, em càng ngày càng
xấc xược, hoàn toàn vượt qua thân phận của mình…
Thân Đồ Dạ nắm lấy cằm của Lăng Tuyết, để cô nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong mắt anh, gằn giọng, lạnh lùng cảnh cáo:
– Nếu em nghĩ tôi có vài phần tán thưởng em thì chính là thích em,
hơn nữa ỷ vào chút yêu thích đó, em có thể tự tung tự tác, vậy em sai
hoàn toàn!!! Thân Đồ Dạ tôi chỉ cần một cô gái vâng lời hiểu chuyện, nếu em còn muốn trở thành vợ tôi thì lo làm tròn bổn phận của mình, đừng để tôi nghe thấy bất cứ lời nói nào khiến tôi không vui nữa, bằng không…
Tay anh hơi dùng sức:
– Em mau cút khỏi tầm mắt tôi!!!
Cuộc đối thoại, u ám độc đoán, mang theo sự ngang ngược uy nghiêm không thể cưỡng nổi.
Hai tay Lăng Tuyết siết chặt thành nắm đấm, trong lòng sôi sục lửa
giận, đôi mắt trong suốt to tròn quả thật sắp tóe lửa, nhưng cô phải
nhịn, cô tự nói với bản thân, nếu bây giờ không khống chế được cảm xúc,
cô sẽ thua, thua hoàn toàn!
Anh ta nói đúng, họ chẳng qua chỉ để đạt được thứ mình muốn, cô hoàn
toàn không nên có cảm xúc gì nằm ngoài kế hoạch với anh ta. Là cô đánh
giá tình cảm của anh ta quá cao, nghĩ rằng anh ta đã rung động với cô,
hóa ra hết thảy đều là bọt nước dễ vỡ, sự tinh ranh của cô, nụ cười đáng yêu của cô ở trong mắt anh ta chẳng qua chỉ là một thứ nguyên liệu điều chế tạm thời mà thôi…
Từ trước đến giờ anh ta chưa từng động lòng với cô, thứ cảm giác trong thoáng chốc ấy, chỉ là ảo tưởng của mình cô mà thôi.
Tần Tuệ sợ đến tái mặt, cuống quít xin lỗi:
– Ngài Thân Đồ bớt giận, cô Cung, mau xin lỗi ngài Thân Đồ đi.
– Xin lỗi nhé!- Lăng Tuyết thật lòng nói ba chữ này, vẻ hung hắn
trong mắt dần tan đi, khóe môi hiện lên độ cong xinh đẹp, khách sáo lễ
phép nói- Là em đã nghĩ nhiều rồi, cho nên làm sai, sau này sẽ không như vậy nữa!
– Vậy thì đúng rồi- Thân Đồ Dạ thu tay về, xoay người bước vào thang máy.
– Mau vào cùng đi- Tần Tuệ nhẹ nhàng đẩy Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết bước vào trong, cúi đầu cụp mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy
chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của mình, trong lòng đột nhiên khó
ở, cố gắng tháo nhẫn ra, nhưng rút thế nào cũng không rút ra được.
Thân Đồ Dạ nhìn thấy động tác này của cô, nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón út của mình, lòng dạ rối bời
khó hiểu…
Thang máy dừng lại ở tầng mười ba, nơi này đặc biệt yên tĩnh, vì
không muốn để ai quấy rầy đến Nhan Nhược Hi, nhà họ Hoắc đã để trống cả
tầng này, nhân viên ở đây chỉ để phục vụ một mình cô.
Đây là phong cách làm việc của người nhà họ Hoắc, bọn tư bản huênh hoang phách lối.
– Thân Đồ!- Hoắc Kiều Cương vội vàng đến tiếp đón- Cấp dưới nói cậu đến, tôi còn không tin, không ngờ cậu tới thật.
– Nghe nói nhà chú có người bị bệnh, tôi đến thăm, là ai bệnh vậy?- Thân Đồ Dạ hỏi rất nghiêm túc- Là ông Hoắc lớn à?
Giả dối!
Rõ ràng biết là Nhan Nhược Hi, còn cố hỏi như vậy.
Trong lòng Lăng Tuyết không ngừng phỉ nhổ anh.
– Không phải, là Nhược Hi- Hoắc Kiều Cương sắc mặt nghiêm trọng- Tim
nó xưa nay không tốt, hôm nay không biết tại sao bị kích động, sau đó
liền tái phát bệnh tim.
– Thì ra là cô Nhan bệnh- Lăng Tuyết biết đây là lúc mình nên lên sân khấu, ra vẻ lo lắng hỏi- Hiện tại tình hình cô ấy thế nào rồi? Có nguy
hiểm không?
– Đã ổn định rồi- Hoắc Kiều Cường mới mỉm cười nhìn cô- Cô Cung có lòng!
– Không sao là tốt rồi- Lăng Tuyết thở phào.
– Nếu đã không sao, chúng ta về thôi- Thân Đồ Dạ xoay người định đi,
Lăng Tuyết vội nói- Đến cũng đến rồi, hay vào trong thăm đi.
– Chuyện này… không tiện lắm- Thân Đồ Dạ nhìn nhìn Hoắc Kiều Cương.
– Sao vậy được- Hoắc Kiều Cương vội nói- Nhược Hi bây giờ đã không
còn gì đáng ngại, có thể vào thăm, Vân Phong đang ở trong đó với nó, mời vào!
– Vâng- Lăng Tuyết kéo tay Thân Đồ Dạ, đi theo Hoắc Kiều Cương vào phòng bệnh.
Hoắc Vân Phong ngồi tựa vào đầu giường ôm lấy Nhan Nhược Hi, y tá
đang đút cô uống thuốc, sắc mặt Nhan Nhược Hi nhợt nhạt, vô cùng suy
yếu, mấy y tá túc trực bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt cô.
Đãi ngộ của hoàng hậu thời cổ đại cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Lăng Tuyết âm thầm than thở, nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Nhan Nhược Hi, vẫn không khỏi thương cảm hỏi:
– Cô Nhan, cô không sao chứ?
– Cô Cung, sao hai người đến đây?
Nhan Nhược Hi thấy Lăng Tuyết và Thân Đồ Dạ đến, vẻ mặt có chút kinh ngạc, cũng có hơi xấu hổ.
– Biết cô bệnh, tôi thấy lo lắng, nên cùng Thân Đồ đến đây thăm cô- Lăng Tuyết giải thích- Cô khá hơn chưa?
– Đỡ nhiều rồi.
Nhan Nhược Hi cười mỉm, rất mất tự nhiên sửa sang lại mái tóc bù xù,
cô vẫn rất để ý hình tượng của bản thân khi ở trước mặt Thân Đồ Dạ.
– Thân Đồ, cô Cung, mời ngồi- Hoắc Vân Phong nhiệt tình tiếp đón.
Hoắc Kiều Cương cho y tá lui xuống, mời Thân Đồ Dạ và “Cung Thiên Long” ngồi.
– Sắc mặt em không tốt lắm- Thân Đồ Dạ nhíu mày, đau lòng nhìn Nhan Nhược Hi.
– Bệnh cũ thôi, không phải chuyện gì lớn- Nhan Nhược Hi nhìn anh một
cái- Anh và cô Cung bận rộn như vậy, không cần đến thăm em, mau trở về
sớm đi.
Thân Đồ Dạ không nói tiếp nữa, quay sang trừng mắt với Hoắc Vân Phong:
– Anh sao vậy? Biết rõ tim Nhược Hi không tốt còn làm cô ấy kích động?
– Xin lỗi- Hoắc Vân Phong hổ thẹn cúi đầu.
– Không liên quan đến anh ấy mà- Nhan Nhược Hi đỡ lời giúp Hoắc Vân Phong- Là vấn đề của chính em.
– Tự em có thể chọc tức bản thân em thành ra như vậy à?- Thân Đồ Dạ
lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Vân Phong- Anh ra ngoài cho tôi!
Nói xong, Thân Đồ Dạ liền đứng lên ra ngoài…
Hoắc Vân Phong không thể không nghe Thân Đồ Dạ, nhẹ nhàng buông Nhan Nhược Hi ra.
– Vân Phong…- Nhan Nhược Hi vội vàng kéo anh lại, nói với Thân Đồ Dạ- Thân Đồ Dạ, đây là chuyện riêng của chúng tôi, anh có thể đừng can
thiệp vào không?
– Nhược Hi…- Thân Đồ Dạ đang định nói gì đó, một y tá đột nhiên đẩy
cửa đi vào, trong tay cầm phiếu xét nghiệm, nhìn thấy cảnh này, luống
cuống giải thích- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết đang có khách quý ở
đây.
– Đưa tôi xem- Thân Đồ Dạ cầm giấy xét nghiệm xem, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
– Nhược Hi có thai, vì lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, tôi bảo cô ấy
bỏ đứa bé đi, nhưng cô ấy không chịu, cho nên chúng tôi đã cãi nhau…-
Hoắc Vân Phong giải thích- Đều là tôi không tốt, không nên quá hấp tấp,
chỉ là bác sĩ nói thai nhi càng lớn sẽ càng không tốt cho sức khỏe của
cô ấy, cho nên tôi mới…
– Vân Phong, không liên quan đến anh, anh vì em, ngay cả con cũng
không cần, là em có lỗi với anh- Nhan Nhược Hi nghẹn ngào nói- Em muốn
giữ lại con mà, em muốn sinh con cho anh.
Nghe vậy, Lăng Tuyết rất xúc động, sắc mặt Thân Đồ Dạ lại khó coi hơn, ném lại giấy xét nghiệm cho y tá, xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng Lăng Tuyết thật hả hê, vác mặt tới thăm người ta, còn bày
đặt ra mặt giúp người ta, nhìn thấy vợ chồng nhà người ta ân ân ái ái,
thông cảm cho nhau, trong lòng Thân Đồ Dạ cảm thấy thế nào nhỉ?