Lăng Tuyết là người thông minh, cô hiểu rất rõ ý của Tần Tuệ…
Hiện tại tìm Thân Đồ Dạ hỗ trợ, anh phái người điều tra tình huống,
dễ dàng tra ra được thân phận của cô, nhưng sau khi kết hôn thì không
giống, cô có thể trực tiếp sử dụng quyền lợi của vợ Thân Đồ, sai Cố Huy
và Lôi Quân làm việc, cũng có thể tự do phát huy, che giấu thân phận của mình.
Tuy rằng Thân Đồ Dạ tinh mắt, nhưng với người bên gối không đến mức phải phòng bị mà?
– Cách lễ cưới chỉ còn bốn ngày, bốn ngày sau chuyện cô nhi viện gần
như được giải quyết, cô muốn cứu hai đứa trẻ kia, hoàn toàn không cần
điều tra quyền sở hữu của cô nhi viện, cũng sẽ không tiết lộ thân phận,
ngài Thân Đồ lại có thế lực rất mạnh ở hải ngoại, có mối quan hệ nhân tế của ngài ấy, cô muốn tìm được hai đứa trẻ kia hoàn toàn là chuyện dễ
dàng…
– Đươc rồi, đừng nói nữa- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ, bất đắc dĩ cười khổ- Gả thì gả, dù sao cũng chỉ có thể như vậy.
Trong lòng cô tự an ủi chính mình, cô là dùng thân phận “Cung Thiên
Long” gả cho Thân Đồ Dạ, đăng ký kết hôn cũng là tư liệu hộ tịch của
Cung Thiên Long, không phải Lăng Tuyết, đợi tương lai sự việc được giải
quyết, Cung Thiên Long tỉnh lại, cô có thể rút lui êm đẹp!
Dù sao cô và Thân Đồ Dạ đã từng ngủ với nhau rồi, không phải lần đầu
tiếp xúc, có qua lại vài lần nữa cũng không mất miếng thịt nào…
Trên đường đi, Lăng Tuyết sang xe khác đi đến bệnh viện hội họp cùng Hàn Bắc Hàn Giai để thăm Lăng Ngạo.
Tần Tuệ quả nhiên tâm tư kin đáo, đã chuyển Lăng Ngạo sang bệnh viện
nhân dân thành phố Hải, xe đi đón bọn Hàn Bắc cũng là xe thường, chỉ mất vài tiếng đồng hồ, hết thảy chân tướng đều được che giấu, làm cho người ta không mảy may nghi ngờ.
Hàn Giai và Hàn Bắc chỉ hỏi Lăng Tuyết, tới đón họ là ai, người an bài bệnh viện cho Lăng Ngạo là ai.
Lăng Tuyết đã sớm nghĩ xong đáp án, tránh nặng tìm nhẹ nói:
– Tình hình là thế này, tối đó người nhà này gây tai nạn cho em và
Lăng Ngạo, vốn là một chiếc xe khác đụng vào xe họ, lúc họ bị đụng thì
mất lái nên đâm vào xe bọn em, người gây tai nạn đầu tiên lại bỏ trốn,
họ liền chịu trách nhiệm, sắp xếp điều trị cho Lăng Ngạo.
– Hóa ra là như vậy- Hàn Bắc hiểu ra- Người nhà này cũng có trách
nhiệm đó, nếu thật sự do họ bị người ta đụng mới đụng vào mình, vậy họ
không có trách nhiệm gì hết.
– Đúng, theo luật giao thông thì xe ban đầu gây tai nạn phải chịu
toàn bộ trách nhiệm, nhưng mà xe đó bỏ trốn rồi, người nhà này cũng giàu có, nên lo cho Lăng Ngạo nằm viện điều trị, cũng là để trong lòng dễ
chịu hơn một chút.
– Vậy thì tốt, chuyện này sợ nhất là cãi nhau vì tiền nong- Hàn Bắc thở phào- Vậy lúc trước là ai bắt Lăng Ngạo đi?
– Chuyện này nói ra dài lắm, hiện tại rất khó giải thích, tóm lại là họ bắt nhầm người.
– Hả? Bắt nhầm người?
– Đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau chóng vào thăm Lăng Ngạo đi.
– Ừ.
Tần Tuệ an bài hai người đi cùng, đưa họ đến thăm Lăng Ngạo.
Hiện tại đã khuya, trong bệnh viện rất vắng vẻ, khu nhập viện lại
càng yên tĩnh hơn, thương lượng xong với bác sĩ khu này, hai người nọ
dẫn mấy người họ vào thăm Lăng Ngạo.
Lăng Tuyết hôm trước mới thăm Lăng Ngạo, cảm giác tình hình của anh
khá hơn rất nhiều, nhưng Hàn Bắc Hàn Giai thấy Lăng Ngạo thế này, vẫn
khó chấp nhận, đặc biệt là Hàn Giai, cầm tay Lăng Ngạo khóc lóc.
Lăng Tuyết tìm bác sĩ phụ trách hỏi thăm tình hình, bác sĩ nói Lăng
Ngạo hồi phục nhanh chóng, có lẽ mấy hôm nữa là có thể tỉnh lại.
Hàn Giai cứ đòi ở lại chăm sóc Lăng Ngạo, ngày nào Lăng Ngạo chưa
xuất viện cô cũng không chịu đi, Lăng Tuyết khuyên rất lâu cũng không
khuyên được, đành mượn cớ đi vệ sinh, sau đó lặng lẽ gửi tin nhắn cho
Lãnh Thanh Mặc, hỏi ý kiến của anh.
Lãnh Thanh Mặc mau chóng hồi âm:
– Có thể để cô ấy ở lại, hiện tại Lăng Ngạo chỉ là một bệnh nhân bình thường, bệnh tình đã hoàn toàn được khống chế, tôi đã sắp xếp bác sĩ
quen thăm khám thường xuyên cho anh ta, sau này bạn em muốn đến thăm bất cứ lúc nào cũng được.
– Tốt quá, cám ơn anh!
Lăng Tuyết thở phào, cho dù thế nào, chuyện Lăng Ngạo cuối cùng cũng
được giải quyết, sau này không cần phải che che giấu giấu nữa.
***
Từ bệnh viện về nhà cũng đã hai giờ sáng, Lăng Tuyết mệt mỏi, rồi lại không ngủ được, chuyện cô nhi viện như tảng đá lớn đè nặng lên ngực cô, ép cô đến không thở nổi.
Cô nhớ tới lúc vừa đến nhà họ Cung, đối với sắp xếp của Tần Tuệ cảm
thấy rất trơ tráo, cô thậm chí còn chất vấn Tần Tuệ, tại sao Cung Thiên
Long không thể dựa vào bản lĩnh của mình đi giải quyết vấn đề, mà phải
dựa dẫm vào đàn ông?
Hơn hai mươi năm qua, Lăng Tuyết bất luận gặp phải chuyện gì, cô cũng tự mình xử lý, cho tới bây giờ đều không ỷ lại vào bất cứ ai.
Nhưng hiện tại, cô mới biết được, càng đứng ở trên cao, càng không
được làm theo ý mình, nếu không dựa vào thế lực gia tộc, không dựa vào
sự giúp đỡ của Thân Đồ Dạ, cô hoàn toàn không có khả năng giải quyết.
Loại cảm giác này đúng là không mấy dễ chịu…
Nhớ tới chuyện hôm nay xảy ra ở nhà họ Hoắc, trong lòng Lăng Tuyết
liền bức bối, Thân Đồ Dạ sở dĩ đòi kết hôn sớm rất có thể là vì giận dỗi Nhan Nhược Hi, lúc trước anh đột nhiên quyết định cưới Cung Thiên Long
cũng có thể bởi vì Nhan Nhược Hi…
Vậy cuộc hôn nhân này còn có ý nghĩa gì?
Quả thật chính là một loại nhục nhã!!!
Nhưng phải làm sao?
Nếu không kết hôn, Lăng Tuyết sẽ không thể sử dụng quyền lợi của chị
Thân Đồ, cũng không có khả năng cứu được hai đứa trẻ ở cô nhi viện.
***
Lăng Tuyết nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cho đến
gần ba giờ sáng, cơ thể cô thấm mệt, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
Hơn mười giờ sáng, Tần Tuệ ở bên ngoài gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, chị đành rời khỏi.
Liên tục hai ngày không ngủ ngon, Lăng Tuyết ngủ rất say, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, mò tay
xuống gối nằm lấy điện thoại ra xem, là Hàn Bắc gọi đến, cô nhận máy:
– A lô!
– A lô con khỉ mốc, em còn đang ngủ à?- Hàn Bắc kích động nói- Em xem hiện giờ mấy giờ rồi? Gọi điện không bắt máy, thời khắc mấu chốt này,
em có thể đừng biến mất được không?
– Chuyện gì…- Lăng Tuyết buồn ngủ không chịu nổi.
– Lăng Tuyết, có phải em muốn anh tức chết không?- Hàn Bắc gần như
rống lên- Đã nói hôm nay phải đến tham dự fan meeting của Hàn Vũ Thần
mà, em còn hỏi anh chuyện gì? Em như vậy sẽ hại chết anh đó.
– Fan meeting…- Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, lập tức bật người ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã sắp 12h30, cô sợ đến toát mồ hôi lạnh- Em thức
dậy ngay!
– Bà cô của tôi ơi, trước 1h chiều em nhất định phải đến nhà hát
thành phố Hải đó- Hàn Bắc khóc không ra nước mắt- Nếu em không đến kịp,
anh sẽ nhảy từ tầng thượng của rạp hát xuống!
– Coi anh có tiền đồ ghê chưa!- Lăng Tuyết lườm huýt- Không thèm nghe anh nói nữa, em tranh thủ rửa mặt ra ngoài đây, chờ em!
– Được được được.
Cúp máy, Lăng Tuyết liền vọt vào phòng tắm, không kịp tắm rửa, chỉ
đánh răng, rửa mặt rửa tay, mặc đại một chiếc váy liền vọt ra ngoài.
– Cô Cung…- Tần Tuệ từ phía đối diện Lăng Tuyết đi tới- Ai da, bà cô của tôi, cô sốt sắng như vậy là định đi đâu?
– Tôi ra ngoài một chuyến- Lăng Tuyết nói xong câu này đã chạy nhanh xuống lầu.
– Khoan đã- Tần Tuệ vội vàng kéo cô lại- Hiện tại cô không thể ra ngoài, chúng ta phải đến nhà ngài Thân Đồ ngay.
– Đến nhà anh ta làm gì?- Lăng Tuyết hỏi.
– Cô của ngài Thân Đồ, Thân Đồ Phong Hoa đến thành phố Hải- Tần Tuệ
giải thích- Thân Đồ Phong Hoa quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió ở hai giới chính-thương, hơn nữa ngài Thân Đồ cũng chỉ có mỗi người thân là
bà ấy, sau này cũng là trưởng bối của cô, hiện tại cô phải trang điểm
phục sức, sau đó đến gặp bà ấy!!!
Lăng Tuyết ngẩn người, chớp mắt mấy cái, vẻ mặt kinh ngạc:
– Gia đình của Thân Đồ Dạ còn có nhân vật lớn vậy à? Trước kia sao không nghe chị nói, tôi không có tài liệu gì về bà ấy hết.
– Tôi cũng là sáng nay mới biết được- Tần Tuệ giải thích- Ngài Thân
Đồ trước giờ đều bí ẩn giấu mình, chúng tôi không biết nhiều chuyện về
ngài ấy, cũng không dám đi điều tra, hôm nay nhận được điện thoại của Cố Huy, nói Thân Đồ Phong Hoa muốn gặp cô, chúng tôi mới biết Thân Đồ
Phong Hoa, nữ bộ trưởng bộ ngoại giao đầu tiên của nước E, là cô của
ngài Thân Đồ!
– Nhưng mà…- Lăng Tuyết nhíu mày- Giờ tôi có chuyện gấp, phải lập tức ra ngoài!
– Trời có sập xuống cũng không gấp bằng chuyện này- Tần Tuệ túm chặt
Lăng Tuyết, sợ cô chạy mất- Có chuyện gì cô cứ nói tôi biết, tôi xử lý
giúp cô, chỉ là lúc này cô thực sự không thể vắng mặt, nếu không cuộc
hôn nhân này sẽ bất thành.
– Chị đừng kéo tôi, hiện tại tôi thực sự có chuyện gấp- Lăng Tuyết nổi nóng- Tối nay tôi đi thăm hỏi nhân vật lớn đó được chưa?
– Không được! Thân Đồ Phong Hoa nói 3h chiều gặp nhau, một giây chúng ta cũng không thể đến muộn.
Tần Tuệ ra hiệu, mấy người hầu đến cản Lăng Tuyết lại.
Lăng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, chỉ còn hơn hai mươi phút nữa, nếu
không đến nhà hát thành phố sẽ muộn mất, nhưng cô biết Tần Tuệ khó nói
chuyện, đành phải vâng lời trước:
– Được rồi, được rồi, tôi không đi nữa, các người không cần kéo tôi, tôi tự trở về phòng.
Nói xong, cô liền đi về phòng.
Tần Tuệ lo lắng, đi theo sau một tấc không rời:
– Chẳng phải cô nói có chuyện gấp phải làm ư? Là chuyện gì? Cô nói với tôi đi, bây giờ tôi kêu người ta đi làm ngay.
– Bỏ đi, chờ tôi thăm hỏi nhân vật lớn xong lại đi làm- Lăng Tuyết ra vẻ lạnh nhạt- Tôi phải nói trước, tối nay không được ngăn tôi đó.
– Cô yên tâm, tối nay chỉ cần Thân Đồ Phong Hoa không giữ cô lại, tôi nhất định sẽ không quản cô- Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, căn dặn người
hầu- Kêu người ta chuẩn bị quần áo trang sức!
– Vâng- Người nọ lập tức lui xuống.
– Cho tôi chút thức ăn, đói chết rồi- Lăng Tuyết nói.
– Vâng.
Lăng Tuyết trở vào phòng, Tần Tuệ đi theo vào, sau lưng còn có hai người hầu, chị dặn:
– Bật nước để cô chủ tắm, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu sắp đến rồi.
– Vâng- Người hầu vào phòng tắm xả nước.
– Không cần, tôi tắm vòi sen- Lăng Tuyết đi vào phòng tắm- Đúng lúc muốn gội đầu.
– Chúng tôi ở ngoài đợi cô- Tần Tuệ vẫn còn cảnh giác, sợ Lăng Tuyết chạy.
– Biết rồi.
Lăng Tuyết đi vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại, vì không muốn bị
nghi ngờ, cô không khóa cửa, chỉ bật nước để chảy, sau đó nhìn xung
quanh kiếm đường chạy trốn, ánh mắt mau chóng dừng lại ở cửa sổ.