KÉN CÁ CHỌN CANH

Lúc Lục Cảnh Diệu quay trở ra, chỗ ngồi cạnh Tần Dư Kiều của anh ban nãy đã bị Dương Nhân Nhân chiếm lấy, mà trông Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân lúc này vừa cười vừa nói, thân thiết như mẹ con một nhà.

Lục Cảnh Diệu dời tầm mắt, anh biết Tần Dư Kiều vốn chẳng phải người thông minh gì lắm, nhưng bình thường cũng có chút khôn vặt, có điều hôm nay cô đúng là quá dại dột, chẳng hiểu sao lại cùng Dương Nhân Nhân đến những chỗ thế này, còn tham dự cái cuộc họp của hội phụ nữ nữa chứ? Muốn làm phụ nữ đến điên luôn rồi sao?

Lục Cảnh Diệu từ tốn bước đến chỗ bàn mạt chược, đi phía sau anh là Lục Gia Anh với vẻ mặt rối rắm.

"Chơi thế nào? Thắng hay thua." Lục Cảnh Diệu hỏi.

Tần Dư Kiều giật mình, một lúc sau mới kịp phản ứng, cô cảm thấy có lỗi, đáp: "Thua một chút."

Sau khi Lục Cảnh Diệu đi, Tần Dư Kiều thua liền hai bàn, nhưng cũng nhờ bàn đầu tiên thắng hơn mười ngàn, nên giờ thua một chút cũng không ảnh hưởng gì lắm. Cộng thêm Dương Nhân Nhân chơi mạt chược cũng không tệ, ván thứ hai nhờ bà ấy hướng dẫn, ván thứ ba thiếu một con Tam Đồng, tính ra cô chỉ thua một chút mà thôi.

Lục Cảnh Diệu vô cùng khinh thường hai chữ "một chút" mà Tần Dư Kiều vừa nói, rồi bất ngờ nhìn về phía người phụ nữ đối diện mình, nói: "Mọi người tiếp tục chơi đi, em về trước."

"Về sớm thế." Lục Gia Mẫn cười nói, "Thắng tiền là đòi về sao?"

"Ban nãy không nói phải thua thì tính cho em, thắng thì Tần tiểu thư nhận à, em nào có phần gì đâu." Lục Cảnh Diệu dừng một chút, giọng điệu giảm bớt phần cười cợt, nghiêm túc nói: "Hết cách, ở nhà còn con nhỏ, em có chút lo lắng."

Tần Dư Kiều nghĩ: Lục Cảnh Diệu có vẻ là một người cha có trách nhiệm, đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu nhìn về phía cô: "Tần tiểu thư có về bây giờ luôn chưa? Vừa hay tôi cũng tiện đường, có thể đưa cô về."

Quả thật Tần Dư Kiều rất muốn về, nhưng cô theo Dương Nhân Nhân đến đây, làm sao có thể về cùng Lục Cảnh Diệu.

Dương Nhân Nhân cười nói: "Để lát nữa chị bảo tài xế đưa Kiều Kiều về."

"Tài xế?" Lục Cảnh Diệu bỗng dừng một chút. "Là tiểu Trương à?"

"Ừ." Dương Nhân Nhân đáp, rồi hỏi: "Có chuyện gì à Cảnh Diệu?"

Lục Cảnh Diệu nhìn Dương Nhân Nhân với vẻ mặt có lỗi:

"Chị hai, ngại quá, ban nãy bạn em gọi em hỏi mượn xe, em đã bảo tiểu Trương đem xe cho người ta rồi."

"Vậy sao?" Dương Nhân Nhân cũng không nghi ngờ tính xác thức trong lời Lục Cảnh Diệu vừa nói, bà suy nghĩ xem có nên hỏi mượn xe Lục Gia Anh

hay không thì bỗng nhiên Lục Gia Anh lên tiếng: "Thế này đi, để lão lục đưa Tần tiểu thư về, chị hai hôm nay ở lại chơi với bọn em đi, Tần tiểu thư không giống chúng ta, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Em nói cũng đúng." Dương Nhân Nhân cũng tiếp tục không nhận ra có gì khác lạ trong lời nói của Lục Gia Anh, bà nhìn Tần Dư Kiều như muốn hỏi ý của cô.

Tần Dư Kiều suy nghĩ một lát, nói: "Cháu xin phép về trước."

"Ừ." Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, nói với Lục Cảnh Diệu, :"Lão Lục, vậy phiền em rồi."

Lục Cảnh Diệu ra vẻ như không có chuyện gì lớn lao: "Đi thôi."

***

Hôm nay Lục Cảnh Diệu tự lái xe đến, khi hai người ra đến cửa đã trông thấy chiếc xe Cayenne của anh ta. Tần Dư Kiều cũng không phải lần đầu về bằng xe của Lục Cảnh Diệu, cộng thêm cảm giác tự do thoải mái sau khi thoát được ra ngoài, cô nhìn Lục Cảnh Diệu mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

Cái mà có lực sát thương nhất với Lục Cảnh Diệu chính là nụ cười tươi tắn như thế này của Tần Dư Kiều, nụ cười của sự trong trẻo và phóng khoáng.

Cô lúc nào cũng thoải mái như thế, đẩy hết mọi rắc rối và khó khăn cho anh, anh lạnh lùng nói: "Tần tiểu thư, mời lên xe."

Tần Dư Kiều có chút không hiểu nổi tính tình thay đổi thất thường đến mức kỳ lạ của Lục Cảnh Diệu, cô nhìn nhìn anh, rồi mở cửa, bước lên xe.

Tuy Lục Cảnh Diệu có chút kỳ lạ, nhưng lái xe cũng không tệ, kỹ thuật điều khiển xe lẫn khống chế tốc độ đều vô cùng thành thạo. Có điều, không khí trong xe có phần buồn tẻ, Tần Dư Kiều không kiềm được mà tìm đề tài nói chuyện: "Lục tiêu sinh chơi mạt chược cũng không tệ nha."

"Ừm." Sau đó lại im lặng.

Tần Dư Kiều sờ mũi mình, quay đầu đi.

Ước chừng một phút sau, rốt cuộc Lục Cảnh Diệu cũng không chịu được, tự anh lại tìm một chủ đề gợi chuyện: "Ban nãy không phải thoải mái gọi Lụ thiếu sao? Sao giờ lại thành Lục tiên sinh rồi? Tần tiểu thư đúng là người nóng lạnh thất thường, khi nhiệt tình lúc lại lạnh nhạt, tôi không biết nên trả lời như thế nào đây?"

Cô nhiệt tình với anh ta lúc nào thế? Rồi lạnh nhạt ngay lập tức? Lại còn không biết trả lời thế nào? Tần Dư Kiều nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, cười nói: "Nếu Lục tiên sinh thích được gọi là Lục thiếu thì cứ nói thẳng." Tần Dư Kiều nhấn mạnh hai chữ "Lục thiếu".

Gương mặt Lục Cảnh Diệu ẩn hiện trong ánh sáng u tối, không nhìn được rõ ràng, bỗng nhiên anh bật cười nói: "Tôi đùa chút thôi mà, với lại tôi thấy Tần tiểu thư lúc thì Lục thiếu, khi thì Lục tiên sinh, lại còn cả ba Lục nữa, cô không thấy phiền nhưng tôi nghe thấy mệt thay cô."

Nghe Lục Cảnh Diệu nói thế, Tần Dư Kiều thực cảm thấy phản ứng của mình có phần quá khích, trong lúc cô còn đang sững sờ, Lục Cảnh Diệu lại nói tiếp: "Ban nãy chị Hai nói Tần tiểu thư bao nhiêu tuổi nhỉ? 26 hay 27? Thật ra tôi cũng chỉ hơn cô vài tuổi, cô gọi tôi là Cảnh Diệu, tôi cũng gọi tên cô, có khi sau này chúng ta sẽ thành người một nhà, đừng khách sáo như thế.

Khi Lục Cảnh Diệu nói đến chỗ "trở thành người một nhà", cố tình dừng lại mốt chút, có điều, Tần Dư Kiều nghe câu ấy chỉ nghĩ có lẽ ý của Lục Cảnh Diệu là sau này có thể cô sẽ gả cho Lục Nguyên Đông.

Vừa nghĩ đến Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều lại nhớ ra Lục Nguyên Đông vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, cô lo lát nữa Lục Nguyên Đông thấy tin nhắn lại chạy đến nhà mợ Hai đón cô thì phiền thêm, nên lấy điện thoại ra định gọi báo cho Lục Nguyên Đông.

"Gọi cho ai thế?" Lục Cảnh Diệu nói.

Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Hi Duệ tò mò hay hỏi nhiều chắc chắn là di truyền từ Lục Cảnh Diệu, vì mối quan hệ với Lục Hi Duệ nên Tần Dư Kiều vẫn từ tốn đáp: "Tôi gọi cho Nguyên Đông báo với anh ấy là tôi đã về rồi."

Tần Dư Kiều có đôi lúc thành thật một cách quá mức, vì cô không suy nghĩ nhiều nên có sao nói vậy, có điều, câu trả lời này vào tai Lục Cảnh Diệu lại không giống như ý nghĩa ban đầu của nó nữa.

Lục Cảnh Diệu mỉm cười, mở cửa kính cho gió lùa vào: "Đến cả việc ra khỏi nhà cũng phải báo cáo sao? Hi Duệ có khi còn có nhân quyền hơn cả cô."

Cánh tay đang cầm điện thoại của Tần Dư Kiều khẽ run lên, cô lại giải thích: "Ban nãy tôi có nhắn tin bảo Nguyên Đông lát nữa đến đón tôi, nên giờ tôi phải gọi điện báo anh ấy một tiếng, đỡ phiền anh ấy đi một chuyến phí công."

"À, vậy cô gọi đi." Lục Cảnh Diệu không mặn không nhạt nói, có lẽ vì bản thân anh trước giờ làm sếp quen rồi, hoặc vì xét theo cấp bậc quan hệ anh đứng trên cô. Đến lúc này Tần Dư Kiều mới thấu hiểu thế nào là "không có nhân quyền" mà Lục Cảnh Diệu đã nói, ngay cả gọi điện cũng phải được anh ta phê chuẩn?

Cô nhất thời có phần đồng cảm với Lục Hi Duệ, hôm nọ cậu bé từng than vãn rằng Lục Cảnh Diệu là người cực kỳ chuyên quyền, xem ra đúng là thật rồi.

***

Chuông điện thoại reo vang, Lục Nguyên Đông nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, vội vã tìm, đúng lúc này, Vương Bảo Nhi vỗ lưng anh một cái, đưa điện thoại cho anh: "Tìm cái này sao?"

"Cám ơn." Lục Nguyên Đông nhận lấy điện thoại, khi anh nhìn thấy số điện thoại và tên người hiển thị trên màn hình liền vội vàng chạy ra ngoài nghe máy: "Kiều Kiều."

...

Khi Lục Nguyên Đông nói điện thoại xong mới phát hiện có tin nhắn của Dư Kiều, anh ta nhìn thời gian tin nhắn gửi đến, lòng có chút buồn bã, chỉ muốn chạy ngay đến gặp cô.

Lúc Lục Nguyên Đông ra về, Vương Bảo Nhi tiễn anh ta ra cửa, cầu thang nhà hơi chật chội, Vương Bảo Nhi đi phía sau Lục Nguyên Đông, ở đoạn cầu thang này cũng có đèn, nhưng mỗi cầu thang chỉ có một cái, lại nằm tít trên cao, tim Vương Bảo Nhi thoáng đập nhanh hơn một chút.

Sau khi bước xuống cầu thang, Lục Nguyên Đông xoay người, trên tay anh vẫn còn cầm chiếc áo bành tô: "Đừng tiễn nữa, quay vào đi."

Vương Bảo Nhi cười nói: "Cám ơn anh đã đến giúp sửa ống nước giúp tôi, nếu không tôi thật lòng cũng không biết nhờ ai giúp đỡ nữa."

"Đừng khách sáo, tôi làm tay cô bị thương, giúp cô là chuyện nên làm." Lục Nguyên Đông vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Tôi về đây."

Vương Bảo Nhi mỉm cười, nụ cười vẫn trong trẻo nhưng giọng nói có phần buồn buồn: "Vậy... tạm biệt."

"Ừm." Lục Nguyên Đông gật đầu, sau đó bước về phía chiếc xe Lexus của mình.

***

Tần Dư Kiều không biết Lục Cảnh Diệu quá khách sáo, hay sợ xe mình không đủ xăng, mà chỉ lái đến bên ngoài khu biệt thự Giang Đông đã dừng lại.

Theo lời Lục Cảnh Diệu nói thì: "Lát nữa đi tìm chỗ đậu xe khó lắm, thôi dừng ở đây, tôi tiễn cô vào trong."

Nhưng, tối rồi còn khó tìm chỗ đậu xe sao?

Thật ra quãng đường không còn bao xa, có điều trên đường cây cối rậm rạp, Tần Dư Kiều bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh này thật quen mắt, giống như "đã từng nhìn thấy hình ảnh tương tự". Ban nãy khi đánh bài, cô vô tình nhìn bàn tay Lục Cảnh Diệu mấy lần, dây thần kinh cũng vì thế mà nhảy loạn xạ, cảm giác giật mình còn hơn cả lúc nhìn thấy rõ bàn tay của Lục Nguyên Đông.

Tần Dư Kiều có cảm giác "bệnh thần kinh" của mình vẫn còn chưa được trị hết, lẽ ra cô đừng sợ bị tăng cân mà dừng uống thuốc, nếu không sẽ không bị thất thần mà trật chân ngã uỵch xuống đất.

Tần Dư Kiều vừa ngã xuống đất đã được một đôi tay đỡ lấy, cô cảm nhận được với cân nặng lúc này của mình mà Lục Cảnh Diệu có thể đỡ được đúng là không dễ dàng.

Tần Dư Kiều nhăn mặt, mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến cơn đau, khóe mắt cô lập tức chảy nước mắt, đúng lúc này, giọng nói lành lạnh có phần như ghét bỏ vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Dáng của cô hiện giờ rõ ràng không hợp mang giày cao gót, tôi phải công nhận cô đã mập rồi cũng không quên điệu dà.."

Tần Dư Kiều ngẩn người, có điều đầu óc vẫn còn chu du nơi nào chưa kịp xoay chuyển, Lục Cảnh Diệu lại tiếp tục lên giọng chỉ huy: "Đừng ngồi xổm xuống, nhúc nhích thử một chút, sau đó đi vài bước."

Trong lòng Tần Dư Kiều ngổn ngang biết bao cảm xúc, con người Lục Cảnh Diệu tuy độc mồm độc miệng nhưng lòng dạ cũng không hẳn là tệ lắm.

Cô nghe theo lời anh, khẽ cử động chân mình, sau đó bước vài bước, cảm giác đau đớn quả nhiên giảm đi không ít, Tần Dư Kiều quay người nhìn Lục Cảnh Diệu, mỉm cười. Lục Cảnh Diệu khẽ cười nói: "Vì cô mập nên chủ yếu trọng tâm dồn xuống dưới, nên mới giữ thăng bằng kém như vậy."

Tần Dư Kiều tức giận nghiến răng, thậm chí còn suýt tí nữa văng tục, tuy nhiên Lục Cảnh Diệu đã nhanh chóng bồi thêm một câu: "Đừng bảo tôi cõng cô về đấy, tôi cõng không nổi đâu."

"Anh!!!" Đôi mắt rưng rưng vì tức giận của cô nay vì cơn giận bùng phát mà chực trào, có điều, vì đèn đường không đủ sáng nên Lục Cảnh Diệu không thấy được nước mắt của cô, anh ta vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt khiến người ta chán ghét, sau đó từ từ ngồi xuống trước mắt cô :"Thôi thì thử một lần cũng không sao, có khi tôi lại cõng cô được một chút cũng không chừng."

Bình luận

Truyện đang đọc