KÉN CÁ CHỌN CANH

Kết quả xét nghiệm ADN mới ra lò?

Tần Dư Kiều khiếp sợ nhìn Lục Cảnh Diệu, con ngươi co rút, một lúc sau, cô cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Tôi không biết anh đang nói gì cả......."

"Đừng giả bộ, chắc chắn em hiểu được." Lục Cảnh Diệu không cho Tần Dư Kiều cơ hội trốn tránh, khẽ hừ một tiếng, nói tiếp: "Tuần trước anh nhặt một sợi tóc trên áo khoác của em, cho nên đã mang đi làm xét nghiệm."
     
Nói xong Lục Cảnh Diệu lấy tờ kết quả xét nghiệm gấp làm tư từ áo khoác ra, để lên bàn, nhìn vào mắt Tần Dư Kiều, lành lạnh nói: "Nếu xem xong kết quả xét nghiệm mà em vẫn không tin, hoặc em cảm thấy anh làm giả kết quả, thì em có thể tự đưa Hi Duệ đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, anh không có bất kỳ ý kiến gì."

Điều Lục Cảnh Diệu nói, là cái tuần mà cô vẽ tranh cho Hi Duệ, lúc ra khỏi thư phòng nhỏ của Hi Duệ, đột nhiên Lục Cảnh Diệu ở phía sau vươn tay đến bả vai cô, cô xoay người hỏi anh có chuyện gì?

Lục Cảnh Diệu mặt lạnh tanh nhặt một sợi tóc trên vai cô, cười nói: "Cô Tần, ở đây có một sợi tóc ngắn, tôi lấy xuống giúp cô."

"Cảm ơn."

... .......

Người Tần Dư Kiều run rẩy, hoàn toàn không dám xem kết quả xét nghiệm Lục Cảnh Diệu đặt trên bàn, đầu óc lúc thì trống trỗng lúc lại hoạt động nhanh chóng, như thể giật mình choàng tỉnh từ giấc mộng.

Tần Dư Kiều đưa tay xoa trán của mình, muốn chứng minh có phải mình nằm mơ hay không, giấc mơ mà trong đó cô lạc với thế giới kỳ bí, nhưng lại chân thật đến mức khiến người khác phải kiếp sợ.

"Thật ra thì anh cũng không muốn làm việc này." Lục Cảnh Diệu liếc nhìn Tần Dư Kiều, dừng một chút, rồi đứng lên đi đến trước mặt cô. Sau đó cúi xuống, cất giọng lười biếng, trên môi nở một nụ cười quỷ quyệt, "Nhưng nói miệng không có bằng chứng, em lại cố chấp, nếu không cẩn thận không chừng em còn có thể cắn ngược lại anh nữa, đúng không?"

Tần Dư Kiều ngẩng đầu, hốc mắt đong đầy nước mắt, như chỉ cần chớp mắt một cái thì nước mắt lập tức rơi xuống, cô nói với anh: "Lục Cảnh Diệu.... anh đừng dọa tôi... có được không?"

"Làm sao có thể?" Tần Dư Kiều thử giải thích cho Lục Cảnh Diệu nghe, nhưng đầu óc của cô như chập mạch, nói đi nói lại cũng chỉ vài câu như vậy, "Không thể nào, nhất định anh đang dọa tôi, anh đang dọa tôi....."

Lục Cảnh Diệu ngồi xuống, đưa tay chạm vào khóe mắt Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, tại sao anh phải dọa em, chẳng lẽ anh rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?"

"Em phải biết rằng anh làm vậy cũng vì em, bây giờ đầu óc em mơ hồ nên không nhớ em đã cùng anh sinh Duệ Duệ, việc này anh cũng không so đo với em. Nhưng mà đây cũng không phải lý do để em phạm phải sai lầm đúng không? Nếu như em thật sự lấy Nguyên Đông, đến khi em nhớ lại thì lúc đó phải làm sao đây? Hi Duệ phải làm thế nào đây? Anh nhẫn tâm để em tự nhảy vào hố lửa này sao? Nếu bây giờ anh không nói cho em biết chân tướng sự thật, dựa vào tính tình của em, nếu sau này em biết, chắc chắn em sẽ trách anh."

Ánh mắt Lục Cảnh Diệu chợt lóe lên, giọng nói chân thành đến mức không thể chân thành hơn. Nói xong anh lại đưa tay lau nước mắt cho Tần Dư Kiều, "Khóc gì chứ, đột nhiên có một đứa con lớn như vậy, phải vui mừng chứ?"

"Lục Cảnh Diệu!" Tần Dư Kiều lớn tiếng quát, nước mắt cũng không nghe lời cứ thế tuôn rơi.

Trên mặt Lục Cảnh Diệu vẫn chứa ý cười, chao đèn trang trí trên trần nhà kiểu Nhật mang màu vàng kim, ánh đèn chiếu lên mặt Lục Cảnh Diệu. Trong ánh vàng lấp lánh đó, nụ cười của anh đẹp hơn bao giờ hết: "Thật ra còn có một khả năng..."

Tần Dư Kiều nhìn anh: "Khả năng gì?"

Lục Cảnh Diệu nói bằng giọng đùa giỡn, có thể thấy rõ là đang trêu đùa TầnDư Kiều: "Nếu em có chị gái hoặc em gái song sinh, thì có lẽ anh mắt vụng nhận lầm."

Đôi tay Tần Dư Kiều đưa lên che trán, tạm thời cô không muốn nói chuyện, thậm chí không muốn quan tâm tới Lục Cảnh Diệu.

Bây giờ trong đầu cô đều là Hi Duệ. Cô nhớ Hi Duệ đau lòng nói mình là đứa trẻ trong ống nghiệm, Hi Duệ mất mát nói không biết mẹ mình tròn hay vuông, khi Hi Duệ chụp ảnh với cô thì trên mặt nó không giấu được vẻ vui mừng.

Thật sự cô cho rằng mình và đứa trẻ này có duyên, nhưng lại không ngờ rằng đó chính là duyên mẹ con.

Tần Dư Kiều cảm thấy đầu rất đau, không chịu được ra sức day, kết quả không bớt mà còn đau hơn.

Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều như vậy thì huyệt thái dương của anh cũng đau. Anh thừa nhận mình nóng lòng, cho nên tối hôm qua khi nhận được kết quả xét nghiệm thì hận không thể lập tức đưa cho người phụ nữ này xem. Kết quả hôm nay cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, nhưng lại cảm thấy lo lắng sợ hãi. Anh sợ cô không thể chấp nhận được sự thật này, anh sợ cô tiếp tục chọn cách trốn tránh, còn sợ mình tiền mất tật mang.

Một lúc sau, rốt cục Tần Dư Kiều cũng bình tĩnh lại, mở miệng nói: "Hi Duệ là con của tôi?"

Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Đúng vậy."

Tần Dư Kiều: "Mười chín tuổi tôi đã sinh rồi?"

Lục Cảnh Diệu lại gật đầu: "Em sinh Hi Duệ ở Edinburgh, khi đó chúng ta..."

Chính xác Tần Dư Kiều không có trí nhớ ở tuổi mười chín và hai mươi, nhưng cô chưa từng nghi ngờ nguyên nhân, bởi vì bác sĩ chủ trị cho cô ở Anh nói rằng cô là người thực vật trong hai năm.

"Tôi tin Duệ Duệ là con trai tôi." Tần Dư Kiều ngồi mà toàn thân cứng ngắc, mười ngón tay tê rần.

Cô tin Hi Duệ chính là con trai của mình cũng không phải vì Lục Cảnh Diệu cho cô xem kết quả xét nghiệm, mà là càng ngày cô càng không có cách nào khống chế tình cảm của mình dành cho Hi Duệ. Giống như Lục Cảnh Diệu nói, trẻ con đáng yêu thì nhiều lắm, cô và Hi Duệ hợp nhau cũng không phải không có nguyên nhân.

Nghe Tần Dư Kiều nói "tin", Lục Cảnh Diệu cảm thấy hài lòng xoa mặt cô: "Kiều Kiều."

Kết quả Tần Dư Kiều chặn tay anh lại: "Nhưng anh làm sao chứng minh được Hi Duệ là con anh?"

Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều chằm chằm, xác định mình không nghe nhầm mới nói: "Em có ý gì..."

Tần Dư Kiều khẽ gật đầu: "Anh xác định năm tôi mười chín tuổi thì sinh Hi Duệ với anh sao?"

Lục Cảnh Diệu cảm thấy lồng ngực mình có một ngọn lửa bốc lên, không khống chế được quát lên: "Mẹ nó, em không sinh với anh thì sinh với ai?"

Tần Dư Kiều khinh bỉ quay đầu sang chỗ khác, sau đó đứng lên định đi.

Lục Cảnh Diệu kéo cô lại: "Em đi đâu?"

Tần Dư Kiều nhìn thẳng vào Lục Cảnh Diệu, xoi mói từ trên xuống dưới: "Cho dù anh chính là ba của Hi Duệ, tôi cực kỳ nghi ngờ, năm đó anh có phải đã... làm chuyện phi pháp với tôi không?"

"Chuyện phi pháp gì?" Lục Cảnh Diệu phản ứng không kịp, ngừng một lúc mới hiểu những gì Tần Dư Kiều nói, cơn tức khó khăn lắm mới dằn xuống được giờ lại bộc phát. Chuyện phạm pháp? Ý cô nói là anh cưỡng bức cô?

"Mẹ nó, em còn tưởng rằng mình là thiếu nữ vị thành niên hả?" Lục Cảnh Diệu bóp chặt cổ tay Tần Dư Kiều, đẩy cô đến mặt tường, cười lạnh, gằn từng chữ với tốc độ chậm nhất, "Đã khiến em thất vọng rồi, năm đó là em cam tâm tình nguyện đi theo anh."

"Theo anh? Thật không? Bất ngờ quá đi mất."

***

Đúng là bất ngờ, hoặc là đã ra ngoài phạm vi bất ngờ, sấm sét giữa trời quang, hơn nữa sấm sét lại còn bổ đến trước chân cô, mặt đất đang bằng phẳng đột nhiên thủng một lỗ lớn.

Tần Dư Kiều vẫn cho rằng cuộc đời mình không thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không nghĩ rằng lại xảy ra những chuyện hoang đường khác người như vậy.

Trước kia, tuổi thơ của cô có thể coi là no đủ và hạnh phúc cùng một mối tình đầu không quá tồi tệ. Tuy nhiên sau này khi ở Anh lại xui xẻo gặp tai nạn giao thông sống thực vật hai năm. Nhưng mà bây giờ cô vẫn tốt, cô cũng không muốn oán thán cuộc đời mình.

Cho nên cô đồng ý tiếp nhận đối tượng xem mắt là Lục Nguyên Đông, cho dù hình thể của cô bây giờ đến cô còn không chấp nhận nổi, nhưng cô vẫn cố gắng đạt được hạnh phúc, cô muốn xây dựng một gia đình cho chính mình.

Cô không nói những lời này với Lục Nguyên Đông, bởi vì còn chưa đến lúc. Có điều cô không ngờ lúc mình trên đường bắt đầu một cuộc tình khác thì lại bị sét đánh.

Trước đây bà nội cô có dạy: "Kiều Kiều, con rất xinh đẹp, về sau có khả năng lầm đường lạc lối nhiều hơn những cô gái bình thường khác, đương nhiên ai cũng phải đi đường vòng vài lần, nhưng có con đường có thể quay đầu, có con đường có muốn cũng không quay đầu lại được nữa."

Tần Dư Kiều dùng chăn che mặt mình, cô không xác định được năm mười chín tuổi có phải mình đã đi nhầm đường không? Nhưng có thể khẳng định Lục Cảnh Diệu tới đòi cô một món nợ, cô thiếu Hi Duệ một khoản nợ đó là "tình mẹ".

***

Hai ba giờ sáng, Tần Dư Kiều mặc chiếc áo lông dài đến chân đứng ở ban công gọi điện cho Bạch Thiên Du, theo thường lệ thì lúc này chắc là Bạch Thiên Du đang ăn cơm tối.

Điện thoại đã kết nối, nhưng do trợ lý của Bạch Thiên Du nghe, nói xin lỗi với cô: "Cô Tần, xin lỗi, tiến sĩ Bạch mới ra ngoài khảo sát rồi, cô có chuyện gì không?"

Bạch Thiên Du là một nhà địa chất, tất cả tình yêu đều dành cho khảo sát và nghiên cứu địa chất, thích địa tầng nham thạch còn hơn con gái bà. Mà Tần Ngạn Chi lại là một thương nhân, toàn bộ nhiệt huyết đều đặt vào việc kiếm tiền và lợi nhuận.

Hai người không phù hợp nhưng lại kết hôn vì tình yêu. Tình yêu đến mang sức mạnh rất kì diệu, nó đập tan mọi vấn đề đang tồn tại. Hai người cho rằng mình có thể vượt qua hoặc là thay đổi thói xấu của mình, nhưng đáng tiếc, họ vẫn chấm dứt tình yêu của họ bằng việc ly hôn.

Lúc cúp điện thoại Tần Dư Kiều rất muốn khóc, cảm giác bất lực tựa như sương mù dày đặc trong đêm tối đang cuốn chặt lấy cô, lặng lẽ thấm vào da thịt cô, xương máu của cô, nhốt cô vào trong tủ lạnh sau đó bắt đầu xâm nhập vào thần kinh của cô, mạch suy nghĩ của cô...

Lúc Lục Cảnh Diệu đưa cô về nhà họ Bạch, anh nói với cô một câu: "Kiều Kiều, Hi Duệ giống mẹ như vậy, chẳng lẽ em không hề nhận ra sao?"

Hi Duệ giống cô sao? Cô nhớ lại mặt của Hi Duệ, hình như rất giống, mắt giống cô, lông mi cũng giống cô. Nó còn hay đỏ mặt giống cô, đôi má hây hây khi cười cũng rất giống bé gái.

Lúc xuống xe Lục Cảnh Diệu lại đưa tay sờ vành tai của cô, giọng nói quen thuộc lại dịu dàng: "Tai của Hi Duệ cũng giống em, hình dáng rất đẹp, dái tai mềm mại... Khi Hi Duệ còn bé anh đã đi xem số cho nó, thầy bói nói nó là đứa trẻ có phúc, nhưng phúc đến hơi muộn. Em xem, bây giờ không phải phúc đã đến rồi hay sao? Em đã trở lại rồi."

"Muộn cũng muộn rồi, nhưng vẫn tốt hơn tự nhận mình là đứa bé thụ tinh trong ống nghiệm đúng không?" Lục Cảnh Diệu vẫn tươi cười, lúc nói xong còn vỗ vai cô, "vô cùng có lòng" dặn dò, "Trở về đừng nên nghĩ quá nhiều, hãy ngủ một giấc thật ngon. Cũng làm mẹ rồi, hãy trưởng thành một chút... Hãy có trách nhiệm một chút."

***

Lúc Tần Dư Kiều xuống xe, Lục Cảnh Diệu còn đặc biệt nói với cô câu "Hãy có trách nhiệm" một chút. Anh đang ép cô, bởi vì sợ cô bị kích thích quá mức liền cuốn gói bỏ chạy về Anh.

Kết quả anh không ngờ rằng Tần Dư Kiều thật sự rất có trách nhiệm, ba giờ sáng lại chạy đến chỗ anh.

Khi nhận được điện thoại, Lục Cảnh Diệu giật mình thức giấc, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn: "Bây giờ em đang ở cửa vườn hoa sao? Được, để anh đi xuống mở cửa.... không phiền..."

Đương nhiên không phiền, ngược lại anh còn thích bị làm phiền.

Thật ra tối hôm qua Lục Cảnh Diệu trằn trọc một lúc lâu mới ngủ, hơn nữa còn ép mình phải ngủ. Lúc Tần Dư Kiều gọi điện đến anh mới ngủ được mấy tiếng mà thôi.

***

Ba giờ, trời còn chưa sáng, lúc này không khí ẩm ướt và lạnh nhất, Tần Dư Kiều đứng ngoài vườn hoa trung tâm mà lạnh đến phát run, tay bỏ vào túi áo khoác, trên cổ quàng một chiếc khăn len dày cộm. Dưới ánh đèn kiểu Âu, khi cô thở ra hơi thở biến thành một làn khói trắng toát, như thể sẽ đông lại thành băng ngay lập tức.

Không lâu sau Lục Cảnh Diệu đã đi ra, trên người mặc chiếc áo khoác màu đen tối qua, vì mới dậy nên không kịp mặc áo khoác khác. Bên trong anh mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người, chiếc áo khoác ngoài lại bẻ cổ kiểu chữ V, cho nên Tần Dư Kiều có thể thấy cổ và xương quai xanh của anh lộ ra ngoài, cảm thấy nhất định anh rất lạnh.

Nhưng khi Lục Cảnh Diệu đưa tay lên vuốt ve mặt cô, lòng bàn tay của anh lại rất ấm áp.

"Tôi..." Tần Dư Kiều lên tiếng.

"Em lạnh quá." Lục Cảnh Diệu thử sưởi ấm mặt cô. "Sao tính tình vẫn nôn nóng như trước kia vậy, một buổi tối cũng không chờ được."

Tần Dư Kiều run rẩy: "Tôi tới gặp Hi Duệ."

Lục Cảnh Diệu liếc nhìn cô, giọng nói lập tức lạnh xuống: "Khái niệm thời gian của cô Tần quả nhiên khác người, nhằm lúc người khác ngủ mà tới thăm."

Bình luận

Truyện đang đọc