KÉN CÁ CHỌN CANH

Tần Dư Kiều chưa từng nghĩ mình sẽ có những năm tháng “tình cảm cháy bỏng” như vậy. Năm mười tám tuổi ấy, cô dùng tên giả yêu đương một người đàn ông ở nước ngoài. Năm mười chín tuổi còn sinh cho anh ta một đứa con trai.

Khi Lục Cảnh Diệu kể lại với cô những chuyện ở Edinburgh, vẻ mặt có phần giống người đàn ông khốn khổ bị một cô gái vô lương lừa tiền lừa tình, làm cho Tần Dư Kiều bỗng nảy sinh cảm giác áy náy mãnh liệt, đồng thời cũng có cảm thấy bối rối như phạm nhân sống ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm bị bắt được.

“Em cho rằng mình đã trở thành người thực vật hai năm?” Lục Cảnh Diệu nghe xong lời giải thích của cô, nâng đầu cô lên nhìn.

Tần Dư Kiều vùng vẫy: “Lục Cảnh Diệu, anh làm gì vậy hả?”

“À, người thực vật… quả nhiên là đầu gỗ.” Lục Cảnh Diệu lạnh lùng ném một câu, rồi cong ngón trỏ, dùng đốt ngón tay gõ lên đầu Tần Dư Kiều, ba tiếng cốc cốc cốc vang dội, “Nghe thử đi, đầu cũng hơi rỗng rồi, còn vang thế này cơ mà.”

Tần Dư Kiều dở khóc dở cười, đẩy Lục Cảnh Diệu ra: “Đầu anh mới có tiếng vang.” Đồng thời Tần Dư Kiều tỏ vẻ nghi ngờ loại người cố tình hiểu chệch ý người khách như Lục Cảnh Diệu này. Có điều cô có một ưu điểm rất lớn, chính là khi có chuyện vẫn có thể giữ bình thản, đôi lúc càng vội vã mở miệng càng dễ bị lừa gạt.

Cho nên dứt khoát giả bộ xấu hổ, cúi gằm mặt.

Trong mắt Lục Cảnh Diệu lấp lánh ánh cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhiễm ráng hồng lại sống động của Tần Dư Kiều, không kiềm chế được mà bắt lấy miệng cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng trượt vào bên trong, mút lấy đầu lưỡi của Dư Kiều.

Tần Dư Kiều thật sự bị đầu lưỡi ấm áp của Lục Cảnh Diệu làm cho hưng trí, khóe miệng lơ đãng phát ra hai tiếng thở khẽ, thân mình mềm nhũn tựa sát vào người Lục Cảnh Diệu. Không kháng cự phản ứng của cơ thể nữa, cô ngẩng đầu, hai tay chủ động đặt lên vai Lục Cảnh Diệu, sau đó chuyển động đầu lưỡi đưa đẩy qua lại với Lục Cảnh Diệu.

Có một số việc mặc dù không có ký ức, nhưng trò chơi triền miên giữa người yêu này chỉ cần một chút sẽ lên tay, một khi đã lên tay thì sẽ làm không biết mệt.

***

Đến buổi tối Tần Dư Kiều đuổi Lục Cảnh Diệu về, lại bấm điện thoại gọi tới Luân Đôn, vẫn không thể liên lạc với Bạch Thiên Du. Thư ký nói cho cô biết, tiến sĩ Bạch đã tới Nam Cực khảo sát, phải hơn tháng nữa mới về, còn hỏi cô có việc gấp gì không, nếu có thì thư ký có thể liên lạc với trạm Nam Cực thông báo cho tiến sĩ Bạch.

Tần Dư Kiều nói: “Cảm ơn, tạm thời không cần đâu.”

Có vài việc đích thực không thể coi là phiền lòng, tựa như Lục Cảnh Diệu nói: “Tự dưng có một đứa con trai, phải vui mừng chứ?”

Tuy nhiên đôi lúc chuyện tốt kéo theo rất nhiều vấn đề, việc vui cũng khiến lòng người bí bách. Cũng như đống mỡ trên người cô, đối với Tần Dư Kiều vốn hơn 45 kg, thêm chút thịt là đẹp. Lúc cô mới bắt đầu béo lên, ngay cả Bạch Thiên Du cũng khen cô xinh đẹp hơn. Nhưng chín quá hóa nẫu, bất cứ chuyện gì vượt quá phạm vi tiếp nhận cũng khiến con người buồn phiền.

Lại nghĩ tới vấn đề cân nặng, bởi vì không ngủ được, Tần Dư Kiều quyết định dậy tập yoga. Thời gian trước thực hiện mấy động tác còn hơi khó khăn, đêm nay lại làm liền một mạch. Sau khi kết thúc cô lại đứng lên cân, sau khi kim chỉ lắc lư ở chỗ 60 kg rồi ổn định lại thì Tần Dư Kiều bỗng cảm thấy thế giới này cũng trở nên đáng yêu.

Vội vã chạy vào phòng tắm soi gương. Xoay tròn trước gương, bây giờ vóc dáng của Tần Dư Kiều thật sự thuận mắt hơn hồi mới về nước rất nhiều rồi. Bởi vì lâu lắm không được thấy bản thân xinh đẹp như vậy, Tần Dư Kiều kìm lòng không đặng lại nhìn mình thêm vài lần.

Tự kỷ đôi khi cũng là cảm xúc nông nổi, có thể ngày xưa bài xích thân hình mình quá mãnh liệt nên cô cũng không thích soi gương. Có điều hôm nay cảm xúc tự kỷ dâng trào, Tần Dư Kiều nhìn mình trong gương chăm chú, hớn hở vui sướng vô cùng.

Người phụ nữ trong gương có gương mặt trái xoan điển hình, bây giờ hai má hơi phúng phính nhưng lại mang vẻ mũm mĩm trẻ con của thiếu nữ, như quả táo vậy.

Nói đến thật thú vị, thời kỳ thiếu nữ cô không mũm mỉm trẻ con, bây giờ lại có gương mặt mũm mĩm như thế.

Tần Dư Kiều giương cằm, rất muốn xem “hiệu quả toàn thân” nên soi gương cởi sạch áo ngủ trên người. Trong gương lập tức xuất hiện hình ảnh người phụ nữ chỉ mặc đồ lót. Tuy vẫn đầy đặn như trước, nhưng bởi vì khung xương của cô nhỏ, nên thân hình 60 kg này của cô thoạt nhìn không có cảm giác “to con”, mà lại có hiệu quả “mông to ngực lớn”.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên “lách cách” mở ra, Tần Dư Kiều quay phắt đầu lại, sợ hãi đến tái mặt. Không biết Lục Cảnh Diệu đã đến đây từ lúc nào, đứng tựa lên cửa, đánh giá cô từ trên xuống dưới, con ngươi nhiễm sắc xuân: “Kiều Kiều, anh không ngờ em có sở thích này đấy.”

Tần Dư Kiều khoác áo tắm lên, nhanh nhẹn buộc chặt lại, lúc mở miệng lại phát hiện mình suýt nữa nói lắp: “Anh… sao anh lại tới nữa?”

“Anh à?” Lục Cảnh Diệu cười thô bỉ, “Điện thoại để ở đây, quay lại lấy.”

Tần Dư Kiều thẹn quá hóa giận, định rời khỏi phòng tắm nhưng lại bị Lục Cảnh Diệu ngăn cản, áp cô lên tường. Tầm mắt anh dừng trên làn da bên ngoài áo tắm của Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, em đẹp quá.”

Dù ở hoàn cảnh gì đi nữa, phụ nữ luôn thích được ca ngợi. Có điều Tần Dư Kiều vẫn rất xấu hổ, quay mặt đi.

Lục Cảnh Diệu thành thật nói: “Thật ra di động chỉ là cái cớ thôi. Anh về nhà rồi trằn trọc mãi không ngủ được, thấy Hi Duệ cũng ngủ rồi nên an tâm tới đây.” Nói xong, Lục Cảnh Diệu vùi mặt ở cổ Tần Dư Kiều, hít sâu một hơi: “Thơm quá…”

Tần Dư Kiều đẩy anh: “Lục Cảnh Diệu, anh đừng như vậy.”

“Đừng thế nào cơ? Có phải thế này không?” Lục Cảnh Diệu cầm lấy tay Tần Dư Kiều kéo xuống, đặt trong quần mình, để cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn của nơi đó. Anh thở khẽ một hơi rồi nói: “Kiều Kiều, nó còn nhớ em hơn anh, càng muốn em hơn nữa.”

……

Năm giờ sáng, Tần Dư Kiều cuối cùng cũng đuổi được Lục Cảnh Diệu xuống giường: “Anh về trước đi…”

Lục Cảnh Diệu không nói gì, trước khi đi còn hôn môi Tần Dư Kiều, sau đó là một nụ hôn ướt át triền miên, lúc rời đi còn nói: “Nếu như anh là Đường Huyền Tông, cũng không muốn vào triều sớm.”

Tần Dư Kiều chẳng muốn làm Dương quý phi gì đó, kéo chăn ngủ tiếp.

Thật ra đêm qua hai người đã kết thúc từ lúc rạng sáng rồi, nhưng cả hai đều không ngủ được nên Lục Cảnh Diệu ôm cô tâm tình, “Kiều Kiều, anh thấy chuyện của hai chúng ta tạm thời nên tránh một chút.”

Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu cứ như cô và anh đã sống chung với nhau vậy. Có điều mối quan hệ đã thế này, Tần Dư Kiều cũng không cho rằng mình và Lục Cảnh Diệu không có liên quan gì, nhưng vẫn nói lời trái lương tâm, xoay người nhíu mày nhìn Lục Cảnh Diệu: “Em và anh trở thành hai chúng ta từ lúc nào vậy?”

* Từ chúng ta mà Cảnh Diệu dùng không phải là women 我们 mà là zanmen 咱们. Đều là ngôi một số nhiều nhưng 咱们 mang ý nghĩa thân thiết hơn.

Lục Cảnh Diệu yêu giọng điệu “tim miệng không đồng nhất” này của Tần Dư Kiều nhất, gạt sợi tóc dính trên trán cô, “Tóm lại trong khoảng thời gian này, khi có mặt người ngoài thì em nên lạnh lùng với anh chút. Lúc chỉ có hai người thì em muốn thế nào cũng được.”

Tần Dư Kiều hiểu Lục Cảnh Diệu đang nghĩ cho cô, nhưng giọng điệu này cứ như người đang quấn lấy đối phương là cô chứ không phải anh, không nhịn được cười rộ lên: “Chuyện này có là gì chứ? Em có giỏi diễn trò như anh đâu…”

Tần Dư Kiều vừa mới vận động trên giường nên giọng nói cứ như sa tanh, vừa mềm vừa trơn. Lục Cảnh Diệu nghe thấy trái tim cũng mềm nhũn, “Ai nói em không biết diễn, anh thì cảm thấy em diễn rất tốt. Bình thường làm bộ như không để ý tới anh, thật ra trong lòng lại muốn dã man…”

Sau đó Tần Dư Kiều đá Lục Cảnh Diệu xuống giường, Lục Cảnh Diệu bò lên, hai tay hai chân kẹp chặt Tần Dư Kiều: “Đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Hai người còn đang hục hặc với nhau lại ngủ một giấc, cuối cùng đến năm giờ sáng, Tần Dư Kiều tỉnh lại đuổi Lục Cảnh Diệu xuống giường: “Bây giờ có thể về rồi đấy, không phải muốn diễn sao, đừng vừa ra khỏi cửa đã để cho người ta bắt gặp.”

Lời của Tần Dư Kiều đã nhắc nhở Lục Cảnh Diệu, nhưng giường chiếu ấm áp thế kia thật lưu luyến quá. Cứ như Hi Duệ ngủ nướng, không muốn rời khỏi ổ chăn.

Quấn quýt Tần Dư Kiều tới sáu giờ sáng mới rời khỏi nhà cô, về đến nhà thì dựng dậy Hi Duệ còn say ngủ, “Đừng tưởng chủ nhật là có thể lười biếng, dậy chạy bộ buổi sáng.”

Hi Duệ lăn lộn trong chăn, thò đầu ra, nghiêm túc hỏi: “Ba ơi, con có thể mang theo chăn cùng chạy không?”

***

Tuyến đường chạy bộ buổi sáng là một vòng quanh khu chung cư Nhã Lâm. Lúc Tần Dư Kiều thức dậy ra ngoài thì đụng trúng hai ba con đang chạy bộ. Lục Cảnh Diệu kéo Hi Duệ chạy qua: “Dư Kiều, trùng hợp quá.”

Lục Hi Duệ chạy đến mướt mồ hôi, nhiệt tình chào hỏi Tần Dư Kiều: “Chị Dư Kiều, bây giờ chị ở đây à?”

“Đúng vậy.” Tần Dư Kiều không thèm nhìn Lục Cảnh Diệu, ngồi xuống lau mồ hôi cho Hi Duệ: “Đã ăn sáng chưa?”

Lục Cảnh Diệu đáp: “Vẫn chưa ăn ạ.”

Tần Dư Kiều ngước mắt liếc nhìn Lục Cảnh Diệu rồi híp mắt cười với Hi Duệ: “Có muốn ăn cháo chị Dư Kiều nấu không?”

“Có ạ.” Lục Hi Duệ rất tự nhiên mà kéo tay Tần Dư Kiều, cũng không nói có muốn ăn hay không, chỉ nhìn tòa nhà trước mặt, nói lời như người tình: “Chị Dư Kiều ở tầng mấy thế? Đưa em lên tầng xem chút đi.”

***

Tần Dư Kiều vốn cảm thấy quan hệ của mình với Lục Cảnh Diệu sẽ rất lúng túng, nhưng nếu anh đã làm rõ sẽ che giấu quan hệ của anh và cô thì cô cũng thoải mái, lúc chạm mặt lại thấy vui vẻ.

Nhưng cô không thể ngờ Dương Nhân Nhân sẽ chạy đến nhà họ Bạch nhận lỗi, làm ầm lên như vậy. Tâm trạng mãi mới có thể thoải mái của Tần Dư Kiều lại túng quẫn.

Khi Tần Dư Kiều gặp lại Dương Nhân Nhân, bác trai Bạch Diệu và bác gái Đỗ Ngọc Trân cũng biết chuyện cô và Lục Nguyên Đông đã chia tay, đều cho rằng Lục Nguyên Đông bắt cá hai tay nên chia tay.

Tối hôm trước tiệc mừng thọ của Bạch Diệu, Dương Nhân Nhân đích thân mang quà đến nhà họ Bạch, phía sau còn có Lục Nguyên Đông.

Dương Nhân Nhân chọn đúng ngày này tới đây cũng bởi đoán chắc hôm nay cô sẽ mặc thử lễ phục tiệc mừng thọ ngày mai.

Khi giúp việc lên gõ cửa nói Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông đã tới, Bạch Quyên đang giúp cô mặc lễ phục vừa mới được cửa hàng đưa tới. Thật ra lễ phục đã được may xong từ lâu, cuối cùng dạo gần đây cô gầy đi nhiều nên phải mang đi sửa lại.

Nghe thấy Lục Nguyên Đông đến đây, Bạch Quyên cười lạnh: “Kiều Kiều, chị xuống xả giận cho em đây.”

Cô giữ chặt Bạch Quyên. Biết tính khí Bạch Quyên nên cô vội nói: “Thật ra em đã muốn chia tay với Lục Nguyên Đông từ lâu rồi, nhưng anh ấy lên tiếng trước, việc này em và anh ấy đều có lỗi, kết quả anh ấy lại phải làm người xấu.”

Người như Bạch Quyên nào có nghe lọt tai lời giải thích của cô, đẩy cô lao thẳng xuống nhà. Một lát sau, dưới nhà oang oang tiếng châm chọc của Bạch Quyên: “Lục Nguyên Đông, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế, anh không đi hẹn hò với hoa khôi đại học S hả?”

Huyệt thái dương của Tần Dư Kiều đau nhói, vẫn mặc lễ phục nên không tiện xuống nhà. Nhưng cô lại lo người như Bạch Quyên sẽ nói lời có gai, vội choàng chiếc áo khoác kiểu Tây màu xanh ngọc đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc