KÉN CÁ CHỌN CANH

Hứa Thực là một người nhiều chuyện, đây là ấn tượng của Hứa Thực còn sót lại trong đầu Tần Dư Kiều. Cô ngồi cùng bàn với anh ta mỗi một tuần, thế mà trong một tuần đấy, bất kể chuyện gì lớn nhở miễn liên quan đến cô đều bị anh ta rêu rao ra ngoài.

Lúc ấy Tần Dư Kiều đã nói nhỏ với Giang Hoa rằng: "Em thấy mấy người mà như Hứa Thực chắc sau này khó mà tìm được vợ."

Có điều lần trước người đứng cạnh anh ta hẳn là người yêu rồi, trông cũng khá xinh đẹp.

Lại nói về anh chàng Hứa Thực này, thật lòng Tần Dư Kiều sợ anh ta lại đem chuyện cô phát phì đi nói hết cho các bạn học ngày xưa. Tuy chuyện cô béo lên đúng là sự thật, nhưng cô chẳng muốn cái "sự thật" của mình trở thành chủ đề bàn tán của người khác.

Tối hôm đó, Tần Dư Kiều nằm trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, hơi nước âm ấm phả cả người mệt rã rời của cô. Từ trong màn nước chìa ra một cái chân trắng nõn, thẳng tắp, nhưng béo ục ịch, lòng khó tránh khỏi có chút bực bội, sau đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại.

Tần Dư Kiều lười đứng dậy nghe máy, cố tình để tiếng chuông reo đến tắt thì thôi, nào ngờ cuộc thứ nhất vừa dứt thì cuộc gọi kế tiếp liền đến.

Tần Dư Kiều choàng khăn bước ra khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại be bé kia đã không còn kêu ầm ĩ nữa, cô bước đến trước sô pha, lấy di động lên xem lại lưu trữ các cuộc gọi nhỡ, hóa ra người vừa gọi cho cô là Lục Nguyên Đông.

Cô vừa lau tóc vừa ấn gọi lại cho anh ta, lát sau, bên đầu dây kia đã truyền đến tiếng cười hì hì của Lục Nguyên Đông: "Dư Kiều, ngày mai có rảnh không?"

Lục Nguyên Đông hẹn cô cùng đi đánh tennis, Tần Dư Kiều suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

***

Vì từ ngày về nước, không có ai đi đánh quần vợt cùng cô nên đã lâu rồi Tần Dư Kiều không chơi bóng, Lục Nguyên Đông vừa nhắc đến liền làm tay cô ngứa ngáy không yên.

Hôm sau, khi chuẩn bị rời khỏi nhà, Tần Dư Kiều còn soi mình trong gương, chỉnh trang lại quần áo, thật ra cô không thích màu đen, nhưng người béo nhất định phải thích nó, vì mặc nó trông sẽ gầy hơn.

Bộ quần áo thể thao sọc trắng đen này được cô mang về từ Anh, là hàng thủ công, trên áo có thêu chữ Trung Quốc nữa. Tần Dư Kiều soi gương, buộc cao mái tóc, cả người lập tức đầy sinh lực, cô nhéo cái má ụ thịt của mình, thở dài thườn thượt.

Lục Nguyên Đông đúng giờ đến nhà họ Bạch đón Tần Dư Kiều, Đỗ Ngọc Trân vô cùng vui vẻ tiễn cả hai ra đến tận cổng: "Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!"

Lục Nguyên Đông là một người khá tự tin, nên khi trò chuyện thỉnh thoảng có chút không được khiêm tốn, khi lên xe, anh nhìn Tần Tư Kiều nói: "Xem ra mợ của cô khá thích tôi."

Tần Dư Kiều cười, trả lời: "Nếu không hài lòng làm sao mợ ấy lại bảo tôi đi xem mắt với anh?"

"Cũng đúng." Lục Nguyên Đông cười cười, đổi đề tài, "Dư Kiều, bình thường cô cũng thích vận động sao?"

Tần Dư Kiều nghiêng đầu, giả vờ như mình có chút không vui: "Nhìn tôi không giống thế sao?"

Lục Nguyên Đông vừa hỏi xong đã biết mình thật là vô tâm, nên khi nghe Tần Dư Kiều hỏi ngược lại mới ý thức được dường như mình đã làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy rồi. Anh ta vội vã quay sang định giải thích thì thấy ánh mắt cô lộ rõ ý cười, hóa ra là cố tình trêu anh.

Đột nhiên cảm thấy mình phản ứng hơi quá, Lục Nguyên Đông cười ha ha sau đó lại đổi đề tài trò chuyện với Tần Dư Kiều.

Thật ra bình thường Lục Nguyên Đông khá ít thoải mái trò chuyện với phụ nữ như vậy, nhưng hôm nay, anh ta nói gì, Tần Dư Kiều đều đưa ra ý kiến của mình, cứ thế duy trì cuộc trò chuyện đến tận hội quán tên là Kim Oản.

Khu vực đường quanh bờ hồ là vị trí trung tâm của hội quán, ở đây có quán cà phê, phòng tập thể thao, bể bơi, sân quần vợt… tất cả đều vô cùng đầy đủ mà lại còn hết sức thanh nhã nữa… Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm thật sự, hội quán này là một trong những sản nghiệp của riêng Lục Nguyên Đông.

Lục Nguyên Đông cũng có ý nói cho Tần Dư Kiều biết: "Đây là nơi đầu tiên sau khi tốt nghiệp tôi đã đầu tư vào, gần đây có sửa chữa một chút, lát nữa đánh bóng xong, nếu có kiến nghị gì thì Kiều Kiều cứ nói."

Lục Nguyên Đông tuyệt đối không có ý khoe của, đây chỉ là bản năng muốn thể hiện tài năng của một người đàn ông trước một người phụ nữ, cũng giống như chim công đực xòe đuôi hấp dẫn sự chú ý của chim công cái vậy.

Tần Dư Kiều cũng thoải mái gật đầu: "Không thành vấn đề."

***

Cậu bé Lục Hi Duệ bình thường học cái gì cũng nhanh, chỉ riêng khoản bơi lội là không sao học được, điểm này rõ rành rành là do gien di truyền từ mẹ rồi. Lục Cảnh Diệu mặc dù không hài lòng về mặt bơi lội của con mình nhưng cũng hết cách.

Sau hai lần tập bơi, anh thấy cậu con trai mình với chiếc quần bơi màu vàng, không ngừng vùng vẫy cánh tay bé nhỏ dưới mặt nước, trông rất cố gắng nhưng sự thật thì vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Lục Hi Duệ thấy ba mình liền vui vẻ nói: "Cha, cha xem tư thế này của con đúng không?"

Lục Cảnh Diệu bước đến trước mặt con mình, đỡ lấy hai tay bé nhỏ rồi định lấy chiếc phao bơi ra.

Sau khi vào nước, lá gan của Lục Hi Duệ đã bé lại rất nhiều, cậu bé giữ chặt lấy chiếc phao nói: "Không, đừng."

Lục Cảnh Diệu nhíu mày, lấy chiếc phao bơi ra, rồi đặt con trai mình nằm ngang mặt nước: "Thả lỏng người, sau đó thử bơi hai tay trước."

Lục Hi Duệ đã sớm sợ đến run tay, nhưng trong lòng có chút gì đó không cam lòng, không muốn chịu thua, cậu bé lại cố hết sức đập đập hai chân, kiểu bơi chó làm bọt nước bắn lên không ngừng. Lục Cảnh Diệu trông thấy liền tối sầm mặt: "Xem ra mẹ con còn giỏi hơn con nhiều."

Hi Duệ mặc dù đang ở chìm trong nước nhưng tai lại thính vô cùng: "Cha, hóa ra cha thật sự biết mẹ con."

Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó kéo con trai bơi về mép hồ.

***

Lục Nguyên Đông không ngờ Tần Dư Kiều lại là một cao thủ tennis, ban đầu anh ta nghĩ mình đánh cũng không tệ nên cố ý nhường Tần Dư Kiều một chút, cuối cùng không ngờ mình vì khinh địch mà chịu thua một ván.

Có điều, sau một ván Tần Dư Kiều đã bắt đầu không chịu nổi.

Việc Lục Nguyên Đông hẹn Tần Dư Kiều đi chơi tennis không phải là ý của anh, mà do chú nhỏ của anh, Lục Cảnh Diệu đề nghị sau vài lần từ chối sự giúp đỡ của anh ta, Lục Nguyên Đông có chút khó hiểu: "Chi bằng để cháu dẫn Dư Kiều đế gặp ngài một lần?"

"Không cần phải thế." Ngữ khí của Lục Cảnh Diệu nghe có chút nghiêm túc thận trọng, giống như thật lòng muốn giúp cháu trai của mình điều tra đối tượng vậy, anh ta dừng một chút, nói: "Hẹn cô ấy đi vận động gì xem, không phải cháu bảo cô nàng hơi béo một chút sao? Sẵn tiện giúp cô ta bớt một chút mỡ thừa."

"…" Lục Nguyên Đông không biết Lục Cảnh Diệu không phải cố ý nói thế, anh lại còn hỏi lại: "Chú, chú nói thật à?"

Lục Cảnh Diệu: "Tóm lại nói sao thì làm vậy đi, khi đó chú cũng sẽ ghé qua một chút."

***

Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều đang ngồi nghỉ ngơi cạnh sân tennis, trò chuyện: "Không ngờ Kiều Kiều đánh tennis lại giỏi như thế." Cách xưng hô của Lục Nguyên Đông đối với Tần Dư Kiều đã nhảy vọt từ 'Dư Kiều' thành 'Kiều Kiều'.

Tần Dư Kiều trái lại có phần khách sáo: "Tôi có thể thắng cũng vì anh nhường thôi."

Lục Nguyên Đông uống một ngụm nước khoáng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Càng đi cùng Tần Dư Kiều, anh ta càng phát hiện nhiều ưu điểm của cô, ánh mắt anh vô tình lướt xuống đồng hồ đeo tay, anh ta thật hi vọng chú nhỏ Lục Cảnh Diệu đừng đến đây.

Có điều, về mặt thời gian, Lục Cảnh Diệu tương đối không tệ, lần này không những đến đúng giờ mà còn đưa cả con trai mình là Tiểu Duệ Duệ đi cùng.

Lục Cảnh Diệu vì vừa mới bơi xong, tuy đã ăn mặc chỉnh tề nhưng mái tóc còn hơi ươn ướt. Về phần Lục Hi Duệ thì trên người vẫn còn mặc áo tắm trẻ em, vô cùng hưng phấn tung tăng chạy vào: "Anh Nguyên Đông, chị Dư Kiều."

Lục Nguyên Đông đành phải quay đầu lại, giả vờ như vô tình chạm mặt: "Chú, thật trùng hợp."

Tài diễn xuất của Lục Cảnh Diệu cũng không tồi, anh vô cùng tự nhiên đáp: "Ừ, thật trùng hợp."

Tần Dư Kiều có chút ngoài ý muốn, không ngờ người đàn ông hôm nọ cô gặp trong thang máy lại là Lục Cảnh Diệu. Thật ra cô từng thấy ảnh của anh trên tạp chí, nhưng hôm nọ cô không nhìn kỹ mới không nhận ra đấy là Lục Cảnh Diệu của nhà họ Lục.

Tần Dư Kiều trông thấy cậu bé Lục Hi Duệ cũng vô cùng vui vẻ: "Chào cậu bé đẹp trai, chúng ta lại gặp rồi."

Tần Dư Kiều tươi cười chào làm cậu bé Lục Hi Duệ chỉ đang mặc mỗi bộ áo tắm bỗng nhiên có chút xấu hổ, tâm tư của trẻ em lúc nào cũng nhạy cảm như vậy đó, Lục Hi Duệ có cảm giác như mình chẳng mặt gì mà xuất hiện trước mặt chị gái ấy thật ngượng ngùng, nên cậu ngẩng đầu nói với cha mình: "Cha, con đi thay quần áo."

Lục Cảnh Diệu gật đầu ân chuẩn, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Tần Dư Kiều, nhìn Lục Nguyên Đông nói: "Nguyên Đông, không giới thiệu sao?"

"Tần Dư Kiều, cháu gái Bạch Diệu, tiểu thư nhà họ Tần ở thành phố G." Lục Nguyên Đông đầu tiên giới thiệu Tần Dư Kiều với chú của mình, sau đó lại giới thiệu với Tần Dư Kiều về chú, câu giới thiệu đơn giản không thể giản đơn hơn. "Chú của tôi." Ngay cả tên cũng chẳng buồn nói.

Lục Cảnh Diệu mỉm cười, đưa tay ra: "Tần tiểu thư, tôi là Lục Cảnh Diệu, tiểu thư nhìn rất quen, không biết chúng ta có từng gặp nhau hay không?"

Lục Nguyên Đông thật ghét cái người lắm điều kia, anh ta lập tức chen ngang: "Tần tiểu từ vừa mới từ Anh trở về không được bao lâu."

Lục Cảnh Diệu vẫn tiếp tục tươi cười như muốn mang gió mùa xuân đến: "Chẳng trách lại trông quen như vậy, tôi cũng từng ở Anh hơn mười năm."

Tần Dư Kiều không hiểu cái "trông quen" với "từng ở Anh hơn mười năm" có liên quan gì với nhau, cô chỉ gật đầu giải thích: "Tôi nghĩ sở dĩ Lục tiên sinh thấy quen mặt như vậy cũng vì hôm nọ chúng ta đã từng gặp mặt ở thang máy, khi đó anh còn đi cùng một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa."

"Có sao? Sao tôi không nhớ?" Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, sau đó lại chuyển chủ đề về nước Anh, "Tần tiểu thư, ngày trước cô ở nơi nào của Anh?"

Tần Dư Kiều: "Luân Đôn."

Lục Cảnh Diệu: "Không biết Tần tiểu thư có từng đến Edinburgh không?"

Lúc này Lục Nguyên Đông không chịu nổi cảm giác bị bỏ rơi nữa, lại chen miệng vào: "Thật ra năm ngoái tôi cũng từng đến Anh nghỉ ngơi, phải chi khi ấy tôi đã quen Kiều Kiều thì đã có người đưa đi mua sắm rồi."

"Sau này vẫn còn cơ hội." Tần Dư Kiều cười nói, dừng một chút rồi nói với Lục Cảnh Diệu: "Tôi đã nghe danh thành phố Edinburgh rất nhiều, tiếc là chưa có dịp ghé thăm."

Đúng lúc này, cậu bé Lục Hi Duệ vừa thay quần áo xong bước vào, vì tóc chưa khô nên có thể thấy được cả đường chải từ lược chải đầu, trông thật giống như mấy tiểu thiếu gia thời Dân Quốc vậy.

Lục Hi Duệ tìm chỗ trống ngồi xuống, vì vừa mới tắm xong, nên gương mặt nhỏ nhăn hơi hơi ửng hồng.

Tần Dư Kiều theo phản xạ nhìn xuống mái tóc con chưa khô của Lục Hi Duệ, đúng là một người đàn ông khó mà nuôi nấng trẻ em tốt được, cô vô tình liếc mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, tóc anh đúng thật cũng chưa khô.

Sức đề kháng của người lớn và trẻ em không giống nhau, tuy ở đây có hệ thống sưởi nhưng Tần Dư Kiều vẫn sợ cậu bé kia bị cảm lạnh, vừa hay trong phòng nghỉ có không ít khăn lông sạch khô, Tần Dư Kiều lấy một cái, nhìn Lục Cảnh Diệu, nói: "Lục tiên sinh, tôi lau tóc giúp Hi Duệ."

Lúc này Lục Cảnh Diệu mới phát hiện tóc con mình chưa khô, kế đó nhìn đến chiếc khăn trên tay Tần Dư Kiều, đáp: " Vậy làm phiền cô."

Bình luận

Truyện đang đọc