KÉN CÁ CHỌN CANH

Khi Lục Nguyên Đông ôm Hi Duệ xuống xe, Lục Hi Duệ nửa tỉnh nửa mê tựa vào bả vai của Lục Nguyên Đông, nhưng cũng không quên mấp máy môi nhắc nhở anh ta: “Nếu như cha em hỏi, anh đừng quên nói với cha em là anh bắt ép dẫn em ra ngoài .”

“ Biết rồi, sẽ không để ai mắng em.”

Lục Nguyên Đông ôm Lục Hi Duệ ấn chuông cửa, người giúp việc vội vàng ra mở cửa, cũng nói với anh ta: “ Lục tiên sinh đã về.” Người đang tựa trên vai anh như bị điện giật, cọ qua cọ lại trên người hắn, sau đó trượt xuống, đứng thẳng, khẽ gọi người đàn ông trong phòng khách: “ Cha.”

Lục Nguyên Đông vỗ nhẹ lên đầu Lục Hi Duệ, tỏ vẻ khinh bỉ kẻ nịnh nọt này, sau đó cười cười giải thích với Lục Cảnh Diệu: “ Hôm nay ở trung tâm văn hóa có tổ chức buổi diễn piano, cháu dẫn Tiểu Duệ đi học tập, cảm thụ âm nhạc.”

Nghe Lục Nguyên Đông giải thích xong, Lục Cảnh Diệu không tỏ rõ thái độ, chỉ bảo người giúp việc đưa Hi Duệ lên tầng rửa mặt rồi đi ngủ.

Lục Nguyên Đông mang theo nụ cười có vẻ mệt mỏi: “ Cháu về trước, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm.” Lúc Lục Nguyên Đông cười hì hì, Lục Cảnh Diệu mới lên tiếng.

“ Nguyên Đông, sau này đừng dẫn Hi Duệ đi gặp những người phụ nữ vớ vẩn.”

Người phụ nữ vớ vẩn, Lục Nguyên Đông quay đầu lại, nụ cười trên mặt không còn nữa: “ Chú, cô ấy không phải là người con gái vớ vẩn, cô ấy là đối tượng xem mắt của cháu.”

“ Đối tượng xem mắt cũng đâu phải là người sẽ kết hôn, đúng không?.” Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Lục Nguyên Đông, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay: “ Thời gian cũng không còn sớm, cháu lái xe nhớ phải chú ý an toàn.”

Lục Nguyên Đông trên đường lái xe về cảm thấy rất kì lạ, anh ta nhìn cậu của mình không hề có biểu hiện quan tâm đến Hi Duệ, vậy mà hôm nay Hi Duệ gặp ai cũng điều tra tường tận.

Mợ hai nói đúng, chú Lục nhà mình, tâm tư còn muốn sâu hơn đáy biển.

Không biết thế nào anh ta lại nhớ đến Tần Dư Kiều, Lục Nguyên Đông cảm thấy rất kì lạ, anh ta còn giúp cô ấy . Thật ra, nếu quan sát kĩ Tần Dư Kiều, thì đúng là chỉ hơi béo một chút.

Dương Nhân Nhân nói: “Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.” Lục Nguyên Đông ngẫm lại cảm thấy rất có lý, chẳng hạn như nếu bỏ đi đống thịt dư thừa kia thì quả thực Tần Dư Kiều rất xinh đẹp, tính tình cũng dễ chịu, không kiêu ngạo, nóng nảy.

Với lại, cô ấy còn rất dễ đỏ mặt, có thể không phải là người con gái hay đùa.

***

Tần Dư Kiều rửa mặt sạch sẽ, lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Bạch Quyên: “ Người đẹp bé nhỏ à, chị thấy khó chịu quá, đi qua đây chơi với chị, ở quán bar Cầu Vồng, phòng 118. “

Tần Dư Kiều đâu phải người đẹp gì cho cam, nhưng Bạch Quyên vẫn không chịu đổi cách xưng hô, cũng may đây chỉ là cách xưng hô khi hai người nói chuyện với nhau. Tuy cô béo thịt lắm mỡ, nhưng da mặt quả thật rất mỏng.

Mỗi lần Bạch Quyên gọi điện, Tần Dư Kiều đều cảm thấy rất đau đầu, vừa nãy nghe trong điện thoại, hình như đã ngà ngà say.

“Em đi ngủ rồi, em sẽ gọi anh rể qua đó đón chị.”

Bạch Quyên tức giận. “Tần Dư Kiều, nếu em dám gọi điện cho Trần Tri Trạch biết, chị sẽ lập tức gọi điện cho Giang Hoa nói em vẫn còn thích cậu ta.”

Đây là chuyện gì vậy.

Tần Dư Kiểu đành nhanh chóng tới quán bar, nhân viên phục vụ bảo cô đi tới phòng 118, đẩy cửa đi vào, bên trong đang mở nhạc đinh tai nhức óc cùng với tiếng gầm gừ, một người đàn ông mặc chiếc áo da màu đen đang hét loạn vào mic: “ Bác Kinh . Bắc Kinh .”

Tần Dư Kiều liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh Bạch Quyên, vẻ mặt say ngà, thấy cô đi vào, liền vội vàng dang tay đón tiếp: “ Kiều Kiều.”

Tần Dư Kiều đi tới chỗ Bạch Quyên, thấy người đàn ông ngồi bên cạnh có vẻ như rất thân thiết: “ Em là em gái của chị Bạch Quyên đúng không, đáng yêu quá.”

Tần Dư Kiều liếc mắt một cái, ra hiệu cho Bạch Quyên đi ra ngoài.

Bên ngoài, từng cơn gió lạnh thổi tới, Bạch Quyên dựa vào tường nôn mửa, vừa nôn vừa thì thào: “ Chị muốn ly hôn, chị muốn ly hôn .”

Tần Dư Kiều chỉ đứng nhìn, sau đó đưa cho Bạch Quyên túi khăn giấy.

“ Tiểu Quyên, chị có biết bây giờ mình trông như thế nào không?.”

Bạch Quyên quay ngoắt đầu nhìn Tần Dư Kiều: “ Ý em là sao?.”

Tần Dư Kiều nhìn Bạch Quyên: “ Có phải chị thấy rằng chỉ cần bản thân sống vui vẻ là được rồi, mặc kệ luân thường đạo lý, quan niệm đạo đức ra sao, bỏ mặc cả rằng buộc của cuộc đời?”

Giọng nói Tần Dư Kiều hơi nhỏ nhưng Bạch Quyên lại nghe rất rõ ràng, mỗi câu nói của Tần Dư Kiều như đâm vào tim Bạch Quyên, chị ta không lên tiếng chỉ lẳng lặng bỏ đi: “ Em không phải nói nữa, em không phải nói nữa.”

Tần Dư Kiều giữ chặt tay Bạch Quyên lại: “ Em xin lỗi.”

Bạch Quyên vờ như không ngờ, tiếp tục bước về phía quán bar.

Tần Dư Kiều nói thêm: “ Em xin lỗi.” Lúc này Bạch Quyên mới dừng lại, có chút oán giận nhìn Tần Dư Kiều: “ Chị là chị họ của em, về sau em đừng nói như vậy với chị.”

Tần Dư Kiều không so đo với người đang say rượu, vội gật đầu.

Bạch Quyên không trở về nhà, cũng không về căn nhà sau khi kết hôn, sau đó đọc địa chỉ cho Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều đưa Bạch Quyên tới địa chỉ, lúc mở cửa vào cảm thấy rất ngạc nhiên, theo như cách trang trí thì Bạch Quyên thường xuyên qua đêm ở đây.

***

Sau khi chăm sóc Bạch Quyên đi vào giấc ngủ xong, Tần Dư Kiều không trở về nhà cậu mà ở trong phòng khách xem phim cả đêm.

Trong ngăn tủ của TV có rất nhiều bộ phim điện ảnh thời xưa, đa số là phim của Hong Kong, Tần Dư Kiều lấy mấy chiếc đĩa ra xem, vừa nhìn vào thì thấy ở góc tủ lộ ra một quyển album.

Quyển album này để những bức ảnh khá cũ, bên trong có đến quá nửa là ảnh Bạch Quyên và Trần Tri Trạch chụp chung, điều khiến Tần Dư Kiều không ngờ tới chính là bên trong còn có ảnh của cô và Giang Hoa.

Ở dưới bức ảnh còn có một tờ giấy dính kèm vào đó,một tấm là cô và Giang Hoa chụp chung, tấm khác là Bạch Quyên và Trần Tri Trạch, phía dưới còn có nét chữ khó coi của Bạch Quyền: “ Trọn đời, trọn kiếp, là một đôi.”

Đó chính là điều mà tất cả phụ nữ trên thế giới này mong muốn.

Trọn đời trọn kiếp là một đôi, nhưng có điều trong lòng của mỗi người đàn ông có vô số những bông hoa hồng trắng đỏ khác nhau. Tần Dư Kiều bỗng cảm thấy khó chịu, không phải vì cô, mà là Bạch Quyên.

Thật ra nếu không phải nhìn thấy ảnh chụp với Giang Hoa, Tần Dư Kiều thiếu chút nữa đã quên đi sự tồn tại của con người này, trí nhớ con người thật kì lạ, vốn đã là chuyện đã quên, nhưng khi nhớ lại, thì lại nhớ thật rõ ràng, giống như chuyện chỉ mới xảy ra vào hôm qua.

Giang Hoa* cùng tên với một diễn viên của TVB, xếp vào dạng đàn ông đẹp trai sáng chói, lúc ở trường đã làm say lòng biết bao nữ sinh cùng trường. Con người này cũng rất lợi hại, từ nhỏ đã ý thức được vẻ đẹp trai của mình sau đó đặc biệt quan tâm đến ‘nhan sắc‘, trong ngoài bóng bẩy, cho đến khi học trung học cái tên Giang Hoa luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.

(*)

Vì sao Tần Dư Kiều lại hiểu rõ về Giang Hoa đến vậy ư? Bởi vì từ khi ba tuổi cô đã quen Giang Hoa, hai người cùng nhau đi học nhà trẻ cho đến trung học. Khi lên trung học, cả hai vẫn là bạn bè thân thiết, nhưng bởi vì xảy ra chút hiểu lầm cho nên hai người dỗi nhau không nói chuyện, sau đó cô ra nước ngoài, cả hai không còn liên hệ nào cả.

Phim xem được một nửa, điện thoại để trên sofa reo lên, nhìn thoáng qua, là Lục Nguyên Đông gởi tin nhắn đến, ở cuối câu còn có icon hình một đứa trẻ chảy nước mũi, Tần Dư Kiều nhớ vụ xấu hổ ở sân vận động, nhìn icon mà bật cười, tâm trạng bỗng khá hơn nhiều.

Bỗng cô thấy hoảng hốt, Tần Dư Kiều cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, giống như nó đã từng xảy ra, cảm giác vô cùng thân thiết.

“ Đừng cử động .”

Cảm giác lạnh lẽo giống như con người đứng trước bão tuyết, ánh mắt mỉm cười đầy vẻ chế nhạo, giống như khi cô lưu nước mũi như một đứa trẻ .

Loại hiện tượng, Tần Dư Kiều từng học qua ở khóa tâm lý học, đây là hiện tượng Dejavu*.

(*)Déjà vu (phiên âm tiếng Anh: /deɪʒɑː ˈvu/; phiên âm tiếng Pháp [deʒa vy], "đã nhìn thấy"; hay còn gọi là ký ức ảo giác, từ "para" trong tiếng Hy Lạp là παρα, kết hợp với từ μνήμη "mnēmē" là "memory - trí nhớ, ký ức") hoặc promnesia (chứng rối loạn trí nhớ), là ảo giác, cảm thấy quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.

Đây có thể là những trải nghiệm của một cảm giác chắc chắn rằng đã từng chứng kiến hay đã sống qua một hoàn cảnh đã xảy ra trước đây (một người cảm thấy sự kiện đang xảy ra này đã từng xảy ra trong quá khứ không lâu), mặc dù không thể biết chắn chắn các trường hợp linh cảm ấy đã xảy ra lúc nào.

Thuật ngữ này được đặt ra bởi một nhà nghiên cứu về tâm linh học người Pháp, Émile Boirac (1851-1917) trong cuốn sách của ông L'Avenir des sciences psychiques ("Tương Lại của Ngành khoa học Tâm linh") được viết trong bài tiểu luận lúc ông là một sinh viên đại học năm cuối. Déjà vu thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh này "đã xảy ra" trong quá khứ.

Hiện tượng déjà vu này xảy ra rất phổ biến cả người lớn lẫn trẻ em. Déjà vu đã được miêu tả trong văn học từ rất lâu, chứng tỏ hiện tượng này không mới xảy ra trong thời buổi này. Đây là một vấn đề rất nan giải cho các nhà khoa học để thử nghiệm trong phòng thí nghiệm nên déjà vu là một chủ đề nóng bỏng cho các nhà tâm linh học hiện nay. Gần đây, các nhà nghiên cứu đã tìm ra được cách để tạo cảm giác này bằng cách dùng thôi miên. (Wiki)

***

Tần Ngạn Chi cảm thấy khá hứng thú với Tân Vũ, đưa theo cả đội ngũ chuyên môn để đánh giá về công ty này, sau khi thành công đàm phán với văn phòng luật, ông ta tiếp tục làm một loạt kiểm tra chi tiết về Tân Vũ.

Tần Ngạn Chi vài lần gọi điện kêu Tần Dư Kiều tới giúp đỡ, giữa trưa vừa ăn được một miếng cơm, ông ta đã nói: “ Kiều Kiều, tới giúp cha đi.”

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Ngạn Chi: “ Con có thể giúp cha được gì chứ, không phải cha còn có một cô con gái ngoan và một cậu con trai tài giỏi sao?.”

Sắc mặt Tần Ngạn Chi thoáng chuyển sắc: “ Kiều Kiều, con là đứa con gái duy nhất của cha.”

Lời nói này của Tần Ngạn Chi làm cho Tần Dư Kiều hơi sửng sốt, Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ngạn Chi: “ Lần này con về nước là muốn thăm hỏi sức khỏe của cậu, không phải về để làm việc cho người nhà của cha.”

Tần Ngạn Chi thoáng tức giận: “ Công ty cũng có cổ phần của con.”

Tần Dư Kiều bình thản trả lời: “ Nhờ cha nhắc con mới nhớ con cũng có cổ phần trong công ty. Với tư cách là một cổ đông con không đồng ý cha thâu tóm Tân Vũ, cho nên cha nên trở đảm đương chức hiệu trưởng hiện tại đi, nếu cảm thấy bứt rứt ngồi không yên, thì đưa vợ và mấy đứa con của cha đi dạo cũng được.”

Tần Ngạn Chi bị Tần Dư Kiều nói cho đỏ mặt tía tai: “ Tần Dư Kiều.”

Tần Dư Kiều cũng không chịu nép vế: “ Thế nào? Lại muốn dạy dỗ người khác sao? Hiện tại không chịu nổi nên muốn sắm vai người cha dạy con? Con tưởng rằng cha đã quên mình còn có một đứa con gái là con chứ?”

Tần Ngạn Chi đành phải xuống nước: “ Ăn cơm trước đi.”

Buổi tối, Tần Dư Kiều nói chuyện điện thoại với mẹ của mình là Bạch Thiên Du, sau đó cũng nhắc đến cuộc nói chuyện giữa trưa nay nhưng Bạch Thiên Du đã sớm không có hứng thú đối với mấy chuyện này, bà tìm cách thoái thác: “Con thấy vui là được rồi.”

Tần Dư Kiều cũng không nói thêm, chỉ nói: “ Gần đây thời tiết ở London không tốt, mẹ nên chú ý nhiều một chút.” Nói xong liền cúp điện thoại.

***

Dù vậy, Tần Dư Kiều vẫn tới chi nhánh công ty của Tần Ngạn Chi tại thành phố S, quy mô của công ty không lớn nhưng có khả năng phát triển rất cao, mỗi khâu đều hoạt động vô cùng quy củ, chi nhánh ở trên tầng 15-16 của tòa nhà Thời Đại A trong thành phố S.

Tần Dư Kiều gọi điện cho Tần Ngạn Chi nói rằng hôm nay cô sẽ tới công ty, Tần Ngạn Chi tỏ rõ thái độ mừng ra mặt.

Lúc Tần Dư Kiều đi tới gần thang máy, bên ngoài còn có một người phụ nữ đang đứng chờ thang máy cùng cô, người nọ mặc bộ đồ công sở màu nhạt, trang điểm khá tinh tế, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, giữ dáng rất tốt, mái tóc cũng chăm sóc cẩn thẩn, mềm mại sáng bóng.

Tần Dư Kiều là người ưa cái đẹp, cho nên đặc biệt chú ý tới những gì liên quan tới thẩm mỹ. Trước đây, do kĩ thuật còn chưa được tôi luyện khéo léo nên hay mắc lỗi nhìn chằm chặp vào người khác, còn bây giờ con mắt soi người đã có kĩ thuật hơn rất nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái có thể đánh giá được tổng thể mà không bị phát hiện.

Một điều khác nữa là, trước kia cô rất thích ngắm gái đẹp bởi vì bạn gái của Giang Hoa thường rất xinh đẹp, cho cô thường hay mắc lỗi so sánh: “ Anh cảm thấy cô ấy đẹp hay em đẹp hơn?”

Giang Hoa rất biết ý, tỏ ra phối hợp: “ Kiều Kiều, anh không cho em coi thường vẻ đẹp của bản thân, em sao có thể so sánh mình với những người ba bốn mươi tuổi chứ.”

Có đôi khi Giang Hoa thấy phiền, anh ta cũng sẽ nói vài câu vô cùng tổn thương đến cô như: “Tần Dư Kiều, em trang điểm như muốn vẫy gọi sét đánh vậy, cẩn thận sau này có ngày em phát phì thành bà béo lúc ấy sẽ khóc đến chết.”

Đúng là cái miệng quạ, bây giờ cô đã ứng nghiệm với lời nói của Giang Hoa.

***

Cửa thang máy mở ra, bên trong có một nhân viên bảo vệ, kẹp túi công văn vào nách, ra vẻ đứng đắn liếc nhìn người đẹp bên cạnh Tần Dư Kiều một cái.

Tần Dư Kiều ý bảo mời người đẹp đi vào trước, người đẹp nói câu cảm ơn, rồi nhấc đôi guốc bảy phân đi vào thang máy.

Tần Dư Kiều đi vào, bấm tầng 15.

“Tầng 14, cảm ơn.” Giọng nói của người đẹp bay tới.

Tần Dư Kiều liếc mắt với người phụ nữ đối diện, thản nhiên nói: “ Không có gì.” Cô bấm tầng 14.

Không nên tức giận, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, như vậy cũng được coi là người có phẩm chất tốt. Tần Dư Kiều tự nói với chính mình, ngẩng đầu nhìn thấy tầng 14 ghi rằng: “ Văn phòng kế toán luật Vũ Long.”

Tần Dư Kiều đi tới công ty kiến trúc Tần Ký, Tần Ngạn Chi đang ở tầng 16 họp, thư ký văn phòng rót cho cô một ly trà Long Tỉnh, Tần Dư Kiều không có hứng thú uống trà vào lúc này, tựa vào sofa của phòng khách xem tờ rơi quảng cáo của Tần Ký.

Tần Ngạn Chi kết thúc cuộc họp liền đi tới phòng tiếp khách, đi theo sau còn có Hạ Tựu Bình.

Tần Kí là một phần của tổng công ty Tần Thị, trên danh nghĩ là công ty kiến trúc nhưng vài năm gần đây bởi vì ham muốn của cá nhân của người lãnh đạo cho nên ngành nghề kinh doanh cũng thay đổi, nghề nào kiếm ra tiền cũng nhảy vào kinh doanh hòng đầu cơ trục lợi, đáng tiếc mấy năm nay sổ sách của Tần kí lại nảy sinh vấn đề.

Tổng giám đốc của Tần kí là Hạ Tự Bình, em trai của Hạ Vân.

Mà Hạ Vân chính là vợ hiện tại của Tần Ngạn Chi, là mẹ của Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì. Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì là chị em cùng mẹ khác cha, cô cùng với Tần Dư Trì là cùng cha khác mẹ.

Mối quan hệ này thoạt nhìn qua thì có vẻ phức tạp, xét đến cùng, mà căn nguyên của nó cũng đều do tật xấu của đàn ông gây ra.

Tần Dư Kiều tới, Tần Ngạn Chi đương nhiên giáng chức tổng giám độc của Hạ Tựu Bình xuống, Tần Dư Kiều trở thành tổng giám đốc của Tần Ký.

Tần Ngạn Chi tính toán rất kĩ, nơi này giao cho con gái của ông ta xong xuôi, ăn cùng Tần Dư Kiều bữa cơm xong liền đáp chuyến bay trở về thành phố G.

Buổi chiều, Tần Dư Kiều kêu thư kí đưa tới những tài liệu của Tần Ký và các hạng mục kinh doanh gần đây để cô xem qua.

Thư kí của Tần Dư Kiều là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, làm việc có chút chưa được chu toàn nhưng rất nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian ngắn đã sửa sang xong tài liệu đưa tới trước bàn làm việc của Tần Dư Kiều: “ Quản lí Tần, còn có gì cần giúp nữa không?.”

“ Tạm thời không có, cảm ơn.”

Cả buổi chiều cô đều ở trong văn phòng làm việc, xem các số liệu báo cáo khiến Tần Dư Kiều không khỏi đau đầu, cô day day thái dương, đứng lên nhìn qua tấm kính của cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa đang rơi xuống.

Quả nhiên là tuyết đang rơi.

Tuyết rơi khiến cho cả thành phố trở nên lãng mạn hơn, giống như cả thành phố bị tuyết phủ trắng xóa, khoác lên mình một chiếc áo mới, trở nên trong sáng hơn.

Bên ngoài, có tiếng của các nhân viên rì rầm: “ Quả nhiên là tuyết đang rơi.”

“ Sắp tới Noel rồi, mọi người có kế hoạch gì chưa?.”

“.”

Tần Dư Kiều khép lại các bản báo cáo chuẩn bị ra về, cô sử dụng thang máy VIP vốn tưởng sẽ không gặp gỡ người nào khác, kết quả, khi thang máy vừa xuống được một tầng, cửa thang máy mở ra.

Từ sau khi béo, Tần Dư Kiều có chứng sợ có đông người trong thang máy, sở dĩ có chứng sợ hãi này bởi trong thang máy có tiếng báo quá tải vì trọng lượng, cho nên mỗi lúc như vậy những người béo thường được chú ý nhiều nhất.

Bên ngoài thang máy có một đôi nam nữ đang đứng, người con gái ấy chính là người cô đã gặp lúc chờ thang máy, thấy Tần Dư Kiều cô ta cũng không khỏi ngạc nhiên, nở nụ cười coi như chào hỏi, sau đó quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “ Mấy hôm trước bạn em giới thiệu một nhà hàng mới mở, chúng ta tới đó ăn được không?.”

“ Em tự quyết định là được rồi.” Giọng nói chứa ý cười từ đỉnh đầu bay tới, giọng nói của người đàn ông này rất dễ nghe, có chút trầm thấp khàn khàn nhưng lại không mất đi nét dịu dàng trong đó.

Trong giọng nói chứa đựng vẻ dịu dàng khiến cho Tần Dư Kiều hay bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy như rót mật vào tai, nhịp tim đập loạn, khó có thể nói lên cảm giác trong cô lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc