KÉN CÁ CHỌN CANH

Tần Dư Kiều đến chỗ bác sĩ Karo để tiến hành thôi miên khôi phục trí nhớ. Khi mới khôi phục trí nhớ mọi kí ức về Edinburh vẫn không rõ ràng lắm. Ngoại trừ bi thương không ngừng ùa về thì tất cả những cảnh tượng ở Edinburgh đều rất mơ hồ, ngay cả Lục Lục cũng mờ nhạt. Cảnh tượng, nhân vật, đối thoại đều không rõ ràng, tình cảm dây dưa bỏ không được cắt không xong. Nhưng dù ở trong cảnh thôi miên, Tần Dư Kiều vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Quả Quả một cách chân thật. Vui vẻ và ngọt ngào lúc cô ấy và Lục Lục gặp nhau yêu nhau, nỗi bi thương sau khi tình yêu thất bại, áp lực và nỗi buồn của cô ấy....

Đối với Tần Dư Kiều mà nói Quả Quả này rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Chỉ là một đoạn ký ức đột nhiên hồi phục tựa như chăm chú xem một bộ phim điện ảnh, kết thúc người cũng mất. Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Lục Lục, đột nhiên cảm thấy không tài nào gắn đoạn ký ức này với thực tế được. Cô thấy khó chịu, đây là cảm giác gì, giống như cô đang nằm mơ một cơn ác mộng đầy bi thương, sau đó có một giọng nói nói cho cô biết, đây không phải là mơ, đây là ký ức mà cô đã vứt bỏ.

Sau đó đoạn ký ức của Tần Dư Kiều về Edinburgh ngày càng rõ ràng hơn, rõ đến mức từng chi tiết đều hiện ra ngay trước mắt. Cô nhìn thấy Quả Quả thổ lộ với Lục Lục; nhìn thấy anh và Quả Quả nắm tay nhau đi trong thành phố đẹp như một bức tranh.... thấy Quả Quả mỗi ngày đều khắc lên bức tường trắng một chữ "Chính"; thấy Quả Quả rời khỏi Lục Lục kiên quyết và đau đớn đến nhường nào, thấy Quả Quả ở Harl dũng cảm quyết định sinh hạ đứa bé; thấy Lục Lục vô tình gặp gỡ Quả Quả ở Harl, thấy Lục Lục rời khỏi Harl, Quả Quả đang ôm bụng nằm trên ghế sa lon khóc đến không thở nổi....

Sau đó thì sao, Lục Lục nhốt Quả Quả, rồi Quả Quả thấy Mục Lộc ở dưới tầng. Sau đó là cô ấy và Lục Lục dè dặt ở bên nhau, cuối cùng là Quả Quả rời đi....

Nhưng trong đó có rất nhiều chuyện Lục Lục vẫn không biết. Ví như anh cho rằng lúc đó tâm trạng Quả Quả vẫn rất ổn định, thật ra mỗi lần cô mất tích không từ mà biệt là bởi vì cô bắt đầu phát bệnh tâm thần. Cô len lén núp ở một góc của thành phố không để cho Lục Lục biết.

Có một lần Lục Lục cùng Quả Quả nói chuyện phiếm, Quả Quả hỏi Lục Lục, anh cảm thấy em là loại phụ nữ như thế nào. Lục Lục cười trả lời, tìm rất nhiều từ ca ngợi để hình dung Quả Quả: nhiệt tình, đáng yêu, hoạt bát, còn nâng mặt cô lên trịnh trọng nói: "Tóm lại là một cô nhóc đáng yêu."

Đáng yêu? Vì sao cô lại khiến Lục Lục thích cô, bởi vì khi đó Quả Quả cố ý khiến anh thích. Cho nên mỗi khi Quả Quả trở nên điên cuồng, khiến cho người ta không thể nào thích nổi, cô liền len lén trốn mất, đi vào thế giớ không có Lục Lục, sau đó chờ "Nhiệt tình", “Hoạt bát”, "Đáng yêu" Lục Lục nói trở lại, rồi sau đó tiếp tục tỏ ra thật vui vẻ đi tìm Lục Lục. Nhìn thấy Lục Lục là lại lập tức leo lên người anh: "Tiểu Lục Tử, nhớ em không?"

Mỗi lần cô đột nhiên mất tích rồi lại quay về Lục Lục đều xị mặt với cô. Khi đó Quả Quả cực kỳ yêu tính khí này của Lục Lục, bởi vì Quả Quả biết đó là vì Lục Lục quan tâm đến cô. Sự quan tâm của Lục Lục khiến cô tự đắm chìm trong tình yêu trong lúc bệnh hoạn của mình, không thể tự kềm chế được.

Quả Quả rời đi trong một đêm trời mưa mịt mùng. Ngày đó Lục Lục đi bàn chuyện làm ăn, Quả Quả dùng máy vi tính của Lục Lục, sau đó cô nhìn thấy trong hòm thư của Lục Lục có một thư chưa gửi, đó là thư Lục Lục viết về nhà sẽ kết hôn với Mai Hoa Lộc....

Đó là lần Quả Quả phát bệnh nghiêm trọng nhất, tất cả cảm xúc bùng nổ, không còn lý trí. Trong thư Lục Lục nói "Mục Lộc cái gì cũng tốt, con cũng thích cô ấy, tình cảm của con và Mục Lộc tạm thời cũng khá ổn."

Quả Quả đập máy vi tính của Lục Lục, đầu óc cô mịt mờ hỗn loạn, hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái mất khống chế. Nhưng khi đó, cô vẫn không muốn Lục Lục biết rằng cô vốn là một kẻ có bệnh. Nếu anh biết, anh sẽ càng ghét bỏ cô hơn. Chính cô cũng không hiểu nổi suy nghĩ này. Cô có thể không ở bên Lục Lục, nhưng tuyệt đối không cho phép Lục Lục ghét bỏ cô. Bởi vì cảm giác bị ghét bỏ rất tệ, cô nghĩ rằng mình cũng là một cô gái không tệ, tại sao Lục Lục lại không để ý cô?

Ý nghĩ rõ ràng nhất trong đầu óc hỗn loạn của Quả Quả chính là rời khỏi căn nhà này. Rời khỏi nơi này giống như trước kia vậy, sau đó chờ cô bình thường lại thì cô sẽ trở về....

Quả Quả bỏ nhà đi nhiều lần như vậy nhưng chỉ có lần này là không trở về. Cô ngồi xe lửa cả đêm từ Edinburgh về London, sau đó gặp tai nạn xe cộ ở London.

Có đôi khi ở bên nhau là duyên phận mà rời xa cũng là duyên phận. Duệ Duệ chính là ngoài ý muốn mà duyên phận tạo ra. Nếu như không phải vì ngoài ý muốn này, Lục Lục và Quả Quả có lẽ sẽ thật sự kết thúc.

Thật ra Tần Dư Kiều không có bất cứ bất bình hay không bất bình gì thay Quả Quả cả. Cô ấy toàn tâm toàn ý yêu Lục Lục, mỗi lần phát bệnh lại lén trốn đi, đầu óc mơ hồ mà vẫn sống thoải mái, cuối cùng vẫn bị chữ tình làm tổn thương.

***

Tần Dư Kiều thất thần ngồi ở bên cửa sổ, Lục Cảnh Diệu đưa tay phải ra quơ quơ trước mắt cô. Lục Hi Duệ thấy thú vị, cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra quơ quơ trước mắt mẹ: "Mẹ, ăn hamburger thôi."

Tần Dư Kiều nhìn về phía Lục Hi Duệ: "Ừ."

Lục Cảnh Diệu cướp chỗ của con trai, ngồi ở bên cạnh Tần Dư Kiều, sau đó ân cần đưa sốt cà chua cho Tần Dư Kiều. Ngẩng đầu nhìn thấy con trai mình ăn đến mức khóe miệng dính đầy sốt cà chua, anh đẩy đẩy khuỷu tay Tần Dư Kiều nói: "Kiều Kiều, em xem, Duệ Duệ ăn giống như con mèo mướp vậy." Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời lại nhìn thấy ánh mắt Tần Dư Kiều nhìn anh, ánh mắt đó thật lạnh lẽo.

Lục Cảnh Diệu trừng mắt nhìn, yên lặng đưa sốt cà chua còn thừa cho con trai: "Ăn đi."

"Cám ơn ba." Lục Hi Duệ ăn rất vui vẻ. Thật ra Lục Hi Duệ không quá thích ăn gà chiên, chỉ là cảm giác ăn gà chiên cùng ba mẹ thật sự rất tuyệt. Tâm trạng tốt ảnh hưởng đến dạ dày, hiện giờ cậu ăn rất ngon miệng.

Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ ăn vui vẻ như vậy cũng nở nụ cười. Cô ngẩng đầu liếc nhìn về phía Mục Lộc, Mục Lộc vẫn còn ở đó, chỉ là sắp sửa rời đi. Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh đối diện Mục Lộc đi tới giúp cô ta xách túi, sau lưng Mục Lộc còn có một đứa bé đáng yêu, cũng giống như một nhà ba người bọn họ.

Tần Dư Kiều nhìn liếc qua sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Chỉ là sau khi Lục Cảnh Diệu phát hiện Tần Dư Kiều có gì đó khác thường bèn trở nên nhạy cảm đa nghi, cho nên khi anh nhìn theo ánh mắt của Tần Dư Kiều phát hiện ra Mục Lộc thì Lục Cảnh Diệu chỉ có thể thừa nhận rằng mình thật xui xẻo.

Thật ra cái gai trong lòng sớm muộn cũng phải rút ra, Lục Cảnh Diệu nghĩ như vậy. Nhưng khi Lục Cảnh Diệu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh đã quên trước khi rút cái gai kia ra thì nên cho cô chút thuốc tê.

Thành thật mà nói, nếu như không có ánh mắt kia của Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu thật sự không nhìn thấy Mục Lộc. Nhiều năm như vậy, anh cũng đã sắp quên mất Mục Lộc trông như thế nào rồi. Trừ phi cô ta đứng trước mặt anh, may ra anh còn nhớ anh từng có ý định kết hôn với người phụ nữa kia.

Lục Cảnh Diệu giả vờ như mình không thấy Mục Lộc, tập trung chấm tất cả khoai tây chiên vào sốt cà chua rồi đặt trước mặt Tần Dư Kiều. Lục Hi Duệ thò tay định lấy, bị Lục Cảnh Diệu đánh cho một cái: "Tự làm đi, đây là của mẹ con."

"Kiều Kiều, không thích ăn à." Lục Cảnh Diệu dạy con trai xon liền quay đầu cười vô hại với Tần Dư Kiều, "Thật ra thì anh cũng không thích ăn những thứ trẻ con này, đợi lát nữa hai chúng ta đến chỗ khác ăn, để một mình Hi Duệ ăn những thứ này là được rồi."

Lục Hi Duệ : "...."

Tần Dư Kiều đột nhiên cười khẽ một tiếng, sắc mặt có chút lạnh, ra vẻ như đang xem Lục Cảnh Diệu có thể giả vờ bao lâu nữa. Lục Cảnh Diệu nhìn ánh mắt của Tần Dư Kiều, chân thành hỏi: "Kiều Kiều, hôm nay anh có chỗ nào biểu hiện không tốt sao?"

Tần Dư Kiều dựa lưng vào ghế, hất cằm chỉ bảo Lục Cảnh Diệu nhìn về phía Mục Lộc. Lục Cảnh Diệu rất nghe lời, nhìn một lúc, nheo mắt hỏi Tần Dư Kiều: "Người phụ nữa kia nhìn hơi quan, Kiều Kiều em biết cô ta à?"

"Không biết." Tần Dư Kiều nói, Lục Cảnh Diệu lại nhìn thoáng qua một cái. Bởi vì Mục Lộc đang đi về phía anh, còn mang theo cả con và chồng nên Lục Cảnh Diệu biết mình không thể giả vờ được nữa, nói, "A, anh nhớ ra rồi, Mai Hoa Lộc."

Lúc Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, Mục Lộc đã cười đi tới trước mặt Lục Cảnh Diệu: "Thật khéo quá, Cảnh Diệu." Ngừng một chút liếc nhìn Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ, "Quả Quả."

Tần Dư Kiều ngẩng đầu: "Mai Hoa.... Mục Lộc." Tần Dư Kiều thốt lên cái tên "Mai Hoa Lộc" tuyệt đối là do bị câu nói kia của Lục Cảnh Diệu ảnh hưởng. Người đàn ông không biết giới hạn này!

Mục Lộc cười rất ôn hoà, Tần Dư Kiều nhìn vào mắt của Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu ôm eo của cô đứng lên bắt tay cùng chồng Mục Lộc, sau đó giới thiệu với người đàn ông ngoại quốc kia: "Đây là vợ tôi, đây là con trai tôi."

Lục Hi Duệ ở trước mặt người ngoài là một đứa trẻ biết chú ý đến hình tượng. Khi Lục Cảnh Diệu giới thiệu đến cậu, cậu vội vàng dùng khăn giấy lau miệng, sau đó mở miệng nói: "Cháu chào chú, chào cô."

"Thằng bé ngoan quá." Mục Lộc nhìn về phía Hi Duệ, cậu này cũng là nói với Lục Cảnh Diệu .

Lục Cảnh Diệu cười: "Thằng bé giống Kiều Kiều."

"Ha ha...." Mục Lộc cười ấm áp, sau đó nói với Tần Dư Kiều, "Quả Quả, tôi vừa mới về nước không lâu, nếu như có thời gian chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện."

"Lần sau đi, gần đây Kiều Kiều rất bận." Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều đặt tay lên thắt lưng Lục Cảnh Diệu véo mạnh một cái rồi nói, "Lần sau đi."

"Được, hẹn gặp lại, chúng tôi phải về rồi." Mục Lộc nói.

Lục Cảnh Diệu gật đầu một cái, đợi Mục Lộc rời đi, Lục Cảnh Diệu cẩn thận nói với Tần Dư Kiều , "Con lai lai không khéo cẩn thận sẽ biến thành khỉ."

Lục Cảnh Diệu nói vậy là muốn chọc cho Tần Dư Kiều cười, nhưng không có hiệu quả, Tần Dư Kiều vẫn không cười. Anh ngập ngừng, ánh mắt Tần Dư Kiều nhìn anh càng thêm lạnh lẽo. Sau đó Lục Cảnh Diệu ngậm miệng, quay sang hỏi con trai: "Còn muốn ăn cái gì nữa không?"

Lục Hi Duệ lắc đầu, sau đó ngẩng mặt lên hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ, tại sao cô hồi nãy gọi mẹ là Quả Quả, mẹ cũng có biệt danh sao?"

"Biệt danh cái gì, chẳng biết ăn nói gì cả, là tên thân mật."

Lục Hi Duệ vui vẻ: "Mẹ Quả Quả.... Lớp tụi con cũng có một bạn gái tên là Quả Quả, bạn ấy thường đưa giấy màu cho con, nhưng con không thích, cái đấy chỉ có con gái mới chơi...."

Tần Dư Kiều không nhịn được khẽ cười, cầm một tờ khăn giấy lau khoé miệng đang dính nước sốt cho con trai, nói, "Duệ Duệ, con là con trai, không thể tùy tiện lấy đồ của con gái, biết không?"

"Con đâu có tuỳ tiện lấy đồ."

".... Càng không thể nghiêm chỉnh lấy." Lục Cảnh Diệu nói chen vào.

Lục Hi Duệ hiểu ba mẹ nói gì, gật đầu nói: "Đúng, con là con trai, đúng ra là nên tặng quà cho con gái đúng không?"

Tần Dư Kiều : "...."

Lục Cảnh Diệu: "Tự con kiếm ra tiền rồi hẵng nói."

Lục Hi Duệ nhìn về phía ba mình: "Tiền mừng tuổi của con vẫn còn ở chỗ của ba đó nha."

Lục Cảnh Diệu cảm thấy Tần Dư Kiều giống như là một con tắc kè hoa vậy, không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc. Bất hạnh là đàn ông thì vĩnh viễn phải chôn chặt những lời châm chọc ở trong lòng, nếu không đời này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn “thịt” nữa.

Buổi tối, hai người vẫn một giường lớn hai cái chăn.

Bên trong phòng tối đen như mực, Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ cách mình cả mét, mở miệng nói: "Kiều Kiều, về chuyện Mục Lộc, anh không muốn em suy nghĩ nhiều. Trong lòng anh chỉ có em không hề có cô ta, từ trước cho tới nay đều là em."

Người phụ nữ bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời, cũng không biết là ngủ thật hay ngủ giả nữa. Sau đó Lục Cảnh Diệu "này" một tiếng: "Ngủ chưa, Kiều Kiều?" Qua một lúc, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng "Ừ" một tiếng, sau đó.... Sau đó lại im bặt.

Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Kiều Kiều, trong lòng em còn có ý nghĩ gì khác không?"

Tần Dư Kiều nằm nghiêng, trả lời rất chậm: "Anh nói xem?"

"Anh.... Không biết." Lục Cảnh Diệu nói, "Em nghĩ gì thì hãy nói với anh, anh có chỗ nào chưa tốt, em cứ nói với anh...."

"Được." Tần Dư Kiều đáp. Sau đó lại tiếp tục yên lặng.

Lục Cảnh Diệu rất bất mãn với câu trả lời này, lật Tần Dư Kiều lại: "Đây là thái độ vợ chồng trao đổi với nhau sao? Kiều Kiều, em có thể bỏ cái thái độ này của em đi được không!"

Lời Lục Cảnh Diệu hơi nặng lời, sau đó Tần Dư Kiều nổi giận cầm gối đánh lên đầu Lục Cảnh Diệu, vừa đánh vừa nói: "Được, vậy em nói, Lục Cảnh Diệu, anh có thể đừng đối trá như vậy được không!"

Trong bóng tối Lục Cảnh Diệu mặc cho Tần Dư Kiều đánh, nhưng cũng không quên giải thích cho mình: "Anh.... Dối trá như thế nào?"

Tần Dư Kiều dần bình tĩnh lại, cô để gối xuống, nửa người tựa vào đầu giường lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu nói: "Đợi một chút", sau đó anh xoay người bật đèn đầu giường. Ánh đèn màu cam sáng lên, phủ lên người bọn họ.

"Chẳng lẽ anh không dối trá sao, Lục Lục, anh quên quan hệ của anh và Mục Lộc sao? Nếu như em nhớ không lầm, nếu như Quả Quả không sinh Duệ Duệ thì hôm nay đã không có Hi Duệ, cũng không có đứa con lai đó, mà là đứa con của anh và Mục Lộc."

"Con của anh và Mục Lộc.... Kiều Kiều, chúng ta không thể nghĩ như vậy được...." Lục Cảnh Diệu cân nhắc lời nói trong đầu rồi trả lời, "Không phải em đã nói với anh rằng chúng ta sẽ cùng nhau quên đi những chuyện trước đây sao? Em biết mà, lúc ấy anh còn quá trẻ.... Kiều Kiều, anh thật sự vô cùng hối hận, nhưng bây giờ em là người quan trọng nhất trong lòng anh. Chúng ta phải cùng nhau đi về tương lai, nếu như em không tha thứ cho anh, đời này anh.... Thật không có hi vọng rồi."

Tần Dư Kiều lườm Lục Cảnh Diệu một cái, loại đàn ông này nhìn lâu một cái lại càng phiền thêm một phần, cho nên cô buồn bực tắt đèn: "Ngủ đi."

Lục Cảnh Diệu cũng không muốn Tần Dư Kiều lại tiếp tục trốn tránh bèn mở miệng nói tiếp: "Không được, tối nay nhất định em phải nói rõ ràng cho anh." Nói xong, đặt tay lên bả vai Tần Dư Kiều, muốn kéo cô dậy.

Tần Dư Kiều vừa phiền vừa giận, lúc này lại yếu ớt đáp: "Cảnh Diệu, anh biết không, trước kia em bị bệnh tâm thần, hiện giờ em cũng không rõ Quả Quả năm đó có phải em không. Em thật sự vô cùng phiền não, anh có thể đừng quấy rầy em không...."

Lục Cảnh Diệu không nói chỉ lặng lẽ nhìn Tần Dư Kiều, một lát sau anh mới trả lời: "Quả Quả không phải là em sao? Nhưng mà người anh yêu rõ ràng là một người, không phải hai người."

"Em luôn nói Quả Quả không phải là em, sao có thể không phải? Tức giận cũng sẽ chiến tranh lạnh với anh, cũng lương thiện lạc quan lấy việc giúp người làm niềm vui, gặp chuyện vui cũng sẽ nói không ngừng, cũng.... Cũng đều không biết quý trọng người trước mắt...."

Tần Dư Kiều : ".... Em...."

"Không nói nữa, ngủ đi." Lục Cảnh Diệu tắt đèn đắp chăn. Một lát sau, anh đột nhiên co chân lên: "Ai u ai.... Chuột rút."

"Ai ai ai, đau quá...."

"Đau quá, không cử động được rồi, đau chết mất, cứ đau như vậy thì làm sao...."

Vậy mà Tần Dư Kiều vẫn không hề phản ứng gì cả, cho nên Lục Cảnh Diệu "Ai u" một lúc rồi cũng im. Chỉ có điều anh vẫn không ngủ được. Đợi sau khi Tần Dư Kiều ngủ thật, xác định tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ bên cạnh, Lục Cảnh Diệu mới rón rén từ trên giường bò dậy.

Lục Cảnh Diệu thật sự không ngủ được, không phải anh không nhớ những chuyện xảy ra ở Edinburgh, mà là anh thật sự đã biết sai rồi. Chẳng phải biết sai mà sửa là rất tốt sao?

Lục Cảnh Diệu đi vào thư phòng tiếp tục làm việc. Sau đó chợt nghĩ đến một chuyện, anh không quan tâm thư ký của mình đã ngủ hay chưa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta.

"Chuyện của cô Vương điều tra đến đâu rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc