KÉN CÁ CHỌN CANH

Từ khi nào mà tiêu chí kiểm nghiệm một người đàn ông có trẻ trung hay không lại dựa vào số tuổi vậy? (Chic: Không dựa vào tuổi thì dựa vào gì??) Không phải chỉ tiêu quan trọng nhất là còn có thể cứng hay không sao? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng những lời Bạch Thiên Du nói cũng đã ảnh hưởng phần nào đến Lục Cảnh Diệu.

Buổi tối lúc tắm xong, Lục Cảnh Diệu nhìn ngắm mình trong gương rất nhiều lần, kết quả càng nhìn, Lục Cảnh Diệu càng thấy "Luận bàn về tuổi tác" của Bạch Thiên Du thật nực cười. Chắc là Bạch Thiên Du già cả mắt mờ nên mới có thể nói anh già.

Về phần "Luận bàn về tuổi tác" đó, anh thấy càng nói càng vô lý, Bạch Thiên Du nói anh là cái gì, mưu mô thủ đoạn?

Nếu một người đàn ông muốn cưới người phụ nữ mình yêu đều là mưu mô thủ đoạn, như vậy tất cả đàn ông muốn cưới vợ trên khắp đất nước này đều chẳng lương thiện gì.

Cho nên sau khi Bạch Thiên Du nói anh lòng dạ độc ác và mưu mô thủ đoạn, Lục Cảnh Diệu lập tức thanh minh cho bản thân, anh vẫn cười không ngớt, giọng điệu lại không cho phép người khác xen vào: "Mẹ, đúng là con hơn Kiều Kiều nhiều tuổi, nhưng đàn ông càng lớn tuổi càng tốt chứ sao, không phải càng thương vợ mình sao....?"

"Còn chòm sao mà mẹ nói, đó là những thứ người nước ngoài tin, còn Trung Quốc chúng ta nhìn vào khuôn mặt. Lần trước một đại sư xem tướng cho con, nói con có tướng của đàn ông chuẩn mực. Như huyệt thái dương đầy đặn là người chín chắn chững chạc; trán cao thì thông minh, dám nghĩ dám làm, không bỏ dở nửa chừng; còn có sống mũi cao thẳng tắp, điều này chắc mẹ cũng biết, là người chính trực, là người đàn ông đáng tin."

"Về phần cuối cùng, mẹ nói con mưu mô thủ đoạn, con cũng không giấu mẹ, con không sợ nói cho mẹ biết, đúng là con có mưu mô, nhưng âm mưu của con lại chỉ có một, đó chính là Kiều Kiều. Bằng lương tâm mà nói, con còn mưu đồ gì nữa chứ, không phải muốn cả nhà chúng con mau chóng đoàn tụ sao?"

Sau đó Bạch Thiên Du hoàn toàn bị Lục Cảnh Diệu chặn họng.

"Mẹ, mẹ cảm thấy con nói có đúng không?" Lục Cảnh Diệu nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó không đợi Bạch Thiên Du trả lời, đứng thẳng lên, liếc nhìn cái bóng ở cửa sổ thủy tinh, hơi chỉnh áo khoác của mình xuống. Cửa sổ thủy tinh in hình một người đàn ông có thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang.

***

Bởi vì Bạch Thiên Du còn ở chỗ của Tần Dư Kiều, cho nên buổi tối Lục Cảnh Diệu lại cô đơn gối chiếc trằn trọc khó ngủ. Sau đó anh gửi cho Tần Dư Kiều một tin nhắn, cô cũng không dài dòng, chỉ nhắn lại vỏn vẹn một chữ "Ừ". Anh lại gửi tiếp một tin nhắn, ngay cả "Ừ" cũng không gửi lại.

Lục Cảnh Diệu đứng dậy, đi tới phòng của con trai, quả nhiên nó vẫn chưa ngủ. Lục Hi Duệ đang gọi điện thoại cho Tần Dư Kiều. Đây là điện thoại bàn không dây, Hi Duệ mang từ lên từ phòng khách.

Lục Hi Duệ thấy Lục Cảnh Diệu đi vào, cười với anh rồi tiếp tục báo cáo với Tần Dư Kiều: "Em đã đánh răng rồi, tắm cũng tắm rồi."

"Tóc ạ?" Lục Hi Duệ sờ tóc của mình, "Cũng gội rồi ạ."

"Kem dưỡng da ạ? Em không bôi...." Hi Duệ khôn vặt, "Em không biết buổi tối cũng phải bôi. Trước kia ban ngày ra ngoài bôi là được rồi mà."

"...."

Lục Cảnh Diệu ngồi xuống giường Lục Hi Duệ, sau đó đưa tay về phía nó, bảo nó đưa điện thoại cho anh. Hi Duệ nâng mí mắt lên, có phần không cam chịu, nhưng mà vẫn nói với Tần Dư Kiều, "Chị Dư Kiều, ba tới rồi nè, ba muốn nói chuyện với chị."

Lục Cảnh Diệu ho nhẹ một tiếng, lấy điện thoại mở miệng: "Kiều Kiều."

Lúc Tần Dư Kiều gọi điện thoại, Bạch Thiên Du vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Tần Dư Kiều đi ra ngoài sân, nói với Lục Cảnh Diệu: "Có chuyện gì à?"

Phụ nữ thật hay thay đổi, vừa rồi còn nhỏ nhẹ như vậy, bây giờ đã đổi giọng rồi. Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút, đắn đo hỏi: "Mẹ ở bên cạnh à?"

Tần Dư Kiều cười khẽ một tiếng: "Trước kia còn gọi là mẹ vợ, bây giờ đã thành mẹ anh rồi hả?"

Đòi được quyền lợi nói chuyện với cô, Lục Cảnh Diệu không thèm ở lại trong phòng Lục Hi Duệ nữa, vừa cầm điện thoại không dây nói chuyện Tần Dư Kiều, vừa ra khỏi phòng Lục Hi Duệ nhân tiện đóng cửa lại, trước đó còn trừng mắt ra hiệu cho con trai đi ngủ.

Sau đó Hi Duệ hậm hực ngồi trên giường, kéo chăn. Ngày mai nó nhất định phải kể cho mẹ biết ba đàn áp nó ác liệt như thế nào.

Nhưng vừa nghĩ tới mẹ, cũng chính là chị Dư Kiều, Hi Duệ lại vui vẻ.

Mẹ, Hi Duệ chu mỏ tập phát âm từ này. Đọc hai lần, hạnh phúc đắp chăn, nó cảm giác mình đúng là đứa trẻ hạnh phúc. Điều ước bao năm cuối cùng đã thành hiện thực rồi.

Cho nên sinh nhật năm sau nó có thể đổi điều ước khác rồi, không còn là điều ước "Mong mẹ mau chóng trở lại" nữa. Nhưng sang năm nó phải ước gì đây?

Hi Duệ lại bắt đầu buồn bực, đây chính là sự buồn bực trong hạnh phúc mà cô giáo nói sao?

***

Tần Dư Kiều ra ngoài sân nói chuyện điện thoại xong đi vào, Bạch Thiên Du vẫy tay bảo cô tới ngồi cạnh bà.

Tần Dư Kiều biết Bạch Thiên Du muốn nói chuyện với cô. Lâu rồi cô không đối mặt nói chuyện với Bạch Thiên Du như vậy, nên cô hơi mất tự nhiên.

Bạch Thiên Du đột nhiên nhắc tới Giang Hoa: "Thật ra mẹ tưởng con sẽ yêu Giang Hoa."

Tần Dư Kiều không định giải thích với Bạch Thiên Du, nhưng vẫn nhắc nhở bà: "Giang Hoa và Hạ Nghiên Thanh sắp kết hôn rồi."

"Hạ Nghiên Thanh là con gái của Hạ Vân sao?" Bạch Thiên Du bóp mi tâm, nói suy nghĩ của mình, "Kiều Kiều, thật ra năm đó con không cần ra nước ngoài với mẹ. Nếu như con ở lại thành phố G, cuộc đời con sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

Bạch Thiên Du nói năng rất uyển chuyển, "Dù sao con cũng là tiểu thư nhà họ Tần, con sống ở thành phố S như vậy cũng không thích hợp...."

"Mẹ, mẹ không cảm thấy bây giờ nói những lời này thì đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi sao?" Tần Dư Kiều cười thật lâu, "Hơn nữa, ý của mẹ là để con sống bên cạnh ba, cuối cùng có thể chiếm thêm một phần gia sản sao?"

"Kiều Kiều." Bạch Thiên Du nghiêm mặt nhìn cô, "Nếu mẹ loại đàn bà yêu tiền thì ban đầu đã không ly hôn với ba con rồi."

Tần Dư Kiều quay đầu lại. Đúng là không có mẹ con nào như cô và Bạch Thiên Du, chưa nói mấy câu đã giương cung tuốt kiếm rồi.

Đúng, Bạch Thiên Du không phải là người yêu tiền, bà yêu đất đá nham thạch.

Tần Dư Kiều nở nụ cười giễu cợt, nhưng sợ mình lại nói những lời làm tổn thương Bạch Thiên Du, Tần Dư Kiều lựa chọn im lặng không nói gì.

Bạch Thiên Du nhìn Tần Dư Kiều, đổi đề tài: "Con đã suy nghĩ chưa, thật sự muốn cưới Lục Cảnh Diệu sao?"

Tần Dư Kiều nhìn thẳng vào Bạch Thiên Du: "Thái độ của con không phải vẫn rất rõ ràng sao?"

Thật ra thì vừa nãy Tần Dư Kiều đã kiềm chế không nói với Bạch Thiên Du bằng giọng điệu đối địch nữa rồi, nhưng mà bởi vì trong lòng còn trách cứ, nên giọng điệu khó tránh khỏi hơi cứng rắn, như thể cố tình làm trái ý Bạch Thiên Du vậy.

Mặc dù cô và Bạch Thiên Du đều muốn làm dịu bầu không khí giữa hai người, nhưng trời sinh hai người tương khắc, nói gì cũng dễ gây gổ với nhau.

"Tần Dư Kiều, con có biết thái độ của mình với hôn nhân là rất tuỳ tiện không?" Bạch Thiên Du quay mặt sang hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, con vẫn rất tùy tiện, nếu không thì làm sao có chuyện chưa kết hôn mà đã có con?" Mặt Tần Dư Kiều lộ vẻ châm biếm, "Nhưng mà con thấy tính tình tùy tiện này chắc được di truyền từ mẹ. Năm đó thái độ của mẹ với hôn nhân nghiêm túc lắm sao?"

"Tần Dư Kiều!"

Tần Dư Kiều ngẩng đầu, cô nhìn thấy Bạch Thiên Du giơ cao tay lên, Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Thiên Du vài giây: "Mẹ muốn đánh con sao?"

Bạch Thiên Du thả tay xuống, phiền muộn đi tới đi lui: "Kiều Kiều, con đừng đối xử với mẹ như vậy nữa được không? Chuyện năm đó mẹ thật sự cảm thấy có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự quan tâm tới con.... Bây giờ con cũng đã là mẹ rồi, con cũng có thể hiểu mẹ mà, đừng nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu gai góc như thế nữa được không? Con như vậy làm mẹ rất đau lòng."

Tần Dư Kiều khẽ cười một tiếng: "Con xin lỗi."

Nhưng trông cô không có vẻ gì là muốn xin lỗi cả, Bạch Thiên Du nhìn cô, day huyệt thái dương: "Mẹ thấy chúng ta không thể nào sống cùng một nhà nữa rồi, chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Như vậy đi, mẹ đến chỗ bác con, tốt nhất con nên nghỉ ngơi đi."

Bạch Thiên Du nói xong, lấy cái túi trên ghế sofa: "Đi ngủ sớm một chút. Con yêu."

Tần Dư Kiều quay đầu đi, đưa mắt nhìn Bạch Thiên Du ra khỏi phòng. Sau khi Bạch Thiên Du rời đi, cô quay đầu lại, sau đó cầm bình hoa bên ghế sofa lên, đập mạnh xuống đất.

Lúc nói chuyện điện thoại ở ngoài sân, Lục Cảnh Diệu hỏi cô: "Kiều Kiều, nói thật cho anh biết, tình cảm giữa hai mẹ con em như thế nào?"

Cô phải nói với Lục Cảnh Diệu thế nào đây? Thật ra thì hai ngày nay là thời gian hai mẹ con cô hòa hợp nhất rồi, vậy mà anh vẫn có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt ư?

Bình hoa rơi xuống đất, "choang" một tiếng, lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Dưới ánh đèn màu xanh nhạt, những mảnh vỡ phiếm nét u ám. Tần Dư Kiều lặng lẽ nhìn mảnh sứ rải đầy đất, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh.

Lâu rồi bệnh của cô không tái phát, đây là lần đầu tiên sau khi về nước.

Ở Anh cô có một chiếc bình hoa, nhưng cô không mang về nước. Chiếc bình hoa đó chắc đã bị cô đập hơn chục lần, sau mỗi lần đập vỡ cô đều nhặt từng mảnh vụn, ghép thành bình hoa hoàn chỉnh.

Sau đó lại đập, lại ghép, rồi lại đập....

Cô rất thích thú cảm giác được thấy bình hoa tan tành trong nháy mắt, sau đó có lẽ cô biết hành vi của mình không đúng, mang theo tâm trạng mâu thuẫn nhặt lại những mảnh vỡ của bình hoa rồi ghép lại. Thật may khi đó cô có rất nhiều thời gian.

***

Hồi bé Giang Hoa hâm mộ cô có mẹ là tiến sĩ, còn cô lại hâm mộ Giang Hoa mỗi ngày đều được ăn những món ăn do bà Giang nấu.

Có một khoảng thời gian, thậm chí cô còn hâm mộ Hạ Nghiên Thanh có một người mẹ tốt như Hạ Vân.

Khi đó Hạ Nghiên Thanh còn chưa trở thành em gái của cô. Hồi cấp hai, cô và Hạ Nghiên Thanh còn là bạn thân. Họ sẽ cùng đi dạo phố, tặng quà cho nhau, còn chia sẻ bí mật cho nhau.

Cô kêu ca mình chưa bao giờ được mẹ nấu cho ăn, Hạ Nghiên Thanh lập tức dẫn cô về nhà mình, nói mẹ của cô ấy nấu ăn rất ngon. Đúng là Hạ Vân nấu ăn rất ngon, lúc ấy cô còn chưa biết cuộc đời như một trò đùa.

Sau khi cô ăn cơm ở nhà Hạ Ngiên Thanh hai lần, cô nói đùa bảo Hạ Vân nhận cô làm con nuôi.

"Dì Hạ, nếu như ngày nào dì cũng nấu cho con ăn thì tốt quá."

***

Sau đó, ước mơ của cô đã trở thành sự thật. Hạ Vân không cần nhận cô làm con gái nuôi, bà làm mẹ kế của cô luôn.

Có một số việc, Tần Dư Kiều thật sự không muốn nghĩ tới. Chuyện quá trào phúng, quá nực cười, nhưng lại không thể thay đổi.

Vì vậy, năm đó mặc dù Tần Ngạn Chi rất tốt với cô, cô vẫn lựa chọn ra nước ngoài với Bạch Thiên Du mà không hề chùn bước. Hồi ấy có rất nhiều người kinh ngạc bởi sự lựa chọn của cô. Vì ai ai cũng nhận ra rằng, từ nhỏ đến lớn cô luôn bám lấy Tần Ngạn Chi.

Lúc ấy khi cô chọn Bạch Thiên Du, thậm chí Tần Ngạn Chi còn cầu xin cô: "Kiều Kiều, đừng giận ba.... Ba sẽ đối xử tốt với con mà, con đừng rời khỏi ba, có được không?"

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Ngạn Chi khóc, nhưng cô lại cảm thấy đó là nước mắt cá sấu, gào lên với ông: "Ba, con thật sự rất ghét ba."

"Kiều Kiều.... Con biết là ba hiểu con nhất, con đi theo mẹ nhất định sẽ chịu khổ, cho nên con ở với ba có được không? Nhất định ba sẽ thương yêu con hơn, con muốn gì ba cũng cho con tất.... Không phải con rất thích dì Hạ sao? Về sau mỗi ngày dì Hạ đều có thể nấu cơm cho con..."

Tâm trạng của cô vốn đã ổn định trở lại, nhưng nghe Tần Ngạn Chi nói câu sau, lập tức sụp đổ. Lúc ấy không ít người ở nhà họ Tần như bà nội, bác đều tới khuyên cô ở lại.

Nhưng vô dụng, ngày đó Tần Dư Kiều không nghe bất kỳ lời khuyên nào, cô quyết liệt, dùng lời nói bén nhọn nhất làm tổn thương người thân của mình, làm tổn thương bà nội của cô, làm tổn thương bác cả bác hai của cô.

Rốt cuộc khi cô nói: "Con ghét cái nhà này, ghét tất cả, con không muốn làm con gái của nhà họ Tần nữa", bà nội cô đã lên tiếng: "Được, Kiều Kiều, bà nội không giữ con lại nữa, con đi với mẹ con đi."

....

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, những lời điên rồ đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Về sau mỗi lần nhớ lại, Tần Dư Kiều lại cảm thấy cực kỳ đau khổ. Cho nên đã về nước lâu như vậy, không phải cô không muốn về thành phố G thăm bà nội, thăm các bác, nhưng cô không còn mặt mũi nào mà trở về nữa. Năm đó lời nói của cô quá tuyệt tình, cô làm tổn thương trái tim của họ, cho nên họ ghét cô lắm nhỉ?

Nhưng nếu ghét đã tốt, chỉ sợ bà nội và các bác đã quên cô rồi. Cũng vì thế, cô không dám trở về, không có gan trở về.

Lần trước Trần Manh liên lạc với cô, cho cô xem blog của Hạ Nghiên Thanh. Blog của Hạ Nghiên Thanh có khoảng mấy chục trang, cô mở ra xem từng bài post. Có không ít bài post nói về cuộc sống bây giờ của Hạ Nghiên Thanh, cũng có một chút thuộc về "người nhà" của cô ấy.

Ví dụ như trên blog có một tấm hình cô ấy chụp chung với bà nội. Trong hình bà nội đã ngồi trên xe lăn, nhưng nụ cười vẫn hiền từ như xưa. Phía sau là chùa Thiên Duyên vào lúc cuối thu, lá đỏ ngập tràn khắp núi thật sự rất đẹp.

Trên ảnh có caption: "Hôm nay là ngày bồ tát chùa Thiên Duyên khai quang. Bà nội muốn đích thân đi lễ chùa, nhưng chân bà nội không tốt, mọi người trong nhà đều không đồng ý để bà nội lên núi. Nhưng bà nội khăng khăng muốn đi, nói là thành tâm mới có thể linh nghiệm. Năm nay bà nội đã tám mươi chín tuổi rồi, tôi mong sao bà nội có thể trường thọ khỏe mạnh...."

Chân bà nội không tốt, bà nội đã ngồi xe lăn rồi.... Lúc ấy mặc dù cô làm tổn thương trái tim bà nội, nhưng ngày cô đi, bà nội vẫn đến sân bay tiễn cô. Lúc ấy mặc dù chân bà nội không tốt, nhưng không cần phải ngồi xe lăn như bây giờ.

***

Lúc Tần Dư Kiều gom từng mảnh vỡ lại, đầu ngón tay bị cứa, máu chảy rất nhiều. Máu cứ chảy mãi không ngừng, nhỏ giọt khắp mọi nơi, thật sự thích mắt.

Cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ đã được gom lại, trong lòng Tần Dư Kiều cuồn cuộn khó chịu. Tại sao cô lại bắt đầu không khống chế được mình như vậy?

Tần Dư Kiều che mặt mình lại, đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay. Kết quả lại nhìn thấy gương mặt dính máu của mình, chắc dây vào từ tay.

Nhìn chằm chằm gương mặt của mình, Tần Dư Kiều cảm thấy tầm mắt dần dần mơ hồ. Mấy vết máu dường như đang lan dần ra, cô thấy gương mặt mình đầm đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ.

Tần Dư Kiều hét lớn một tiếng rồi khuỵu xuống, gục dưới đất mà khóc òa lên.... Tại sao cô lại phát bệnh? Tại sao cô có thể phát bệnh? Cô muốn khống chế bản thân mình.

Tần Dư Kiều sợ hãi nhìn xung quanh. May mà cả ngôi nhà chỉ có một mình cô. Thật tốt quá, không bị nhìn người khác nhìn thấy. Thật tốt quá.

Người Tần Dư Kiều run rẩy, cô tuyệt đối không thể, không thể để cho Duệ Duệ biết, không thể để cho Duệ Duệ biết mẹ nó bị thần kinh được, không thể để nó biết mẹ mình mắc bệnh phân liệt nhân cách được.

***

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, đầu tiên là tiếng kính koong kính koong, sau đó là tiếng gõ cửa rầm rập, cuối cùng là tiếng mở cửa. Thật đáng sợ, Tần Dư Kiều muốn trốn đi, nhưng cô không tìm được chỗ nào cả. Cô đành chui vào nhà vệ sinh, cuối cùng ngồi trong góc.

Cửa sổ phòng vệ sinh để mở, cuối cùng Tần Dư Kiều cũng bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng đầu, góc độ của tầm mắt vừa vặn nhìn thấy những vì sao trên kia. Bầu trời đêm mênh mông mà sâu thẳm, những ngôi sao đang toả sáng, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc