KÉN CÁ CHỌN CANH

Không biết vì quá lạnh, hay do cảm xúc ngổn ngang trong lòng mà khi Tần Dư Kiều đi theo Lục Cảnh Diệu vào nhà rồi, cả người vẫn không kiềm được mà run rẩy

Lục Cảnh Diệu nhìn cô vài lần, sau đó trực tiếp dẫn cô lên lầu, bên ngoài phòng ngủ của anh có một phòng khách nhỏ, đơn giản nhưng rất sạch sẽ.

Anh ta rót cho cô một ly nước ấm: "Uống đi."

Tần Dư Kiều nhận lấy ly nước từ Lục Cảnh Diệu: "Tôi muốn gặp Hi Duệ một chút. . ."

Lục Cảnh Diệu đau đầu, chỉ vào vách tường: "Nó còn ngủ, 7h sáng mới dậy ăn sáng rồi đi học."

Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu vô cùng tự nhiên, hệt như bao người cha người mẹ bình thường khác, tuy đây không phải là do anh cố tình thể hiện, nhưng cũng làm Tần Dư Kiều khó chịu không thôi. Cô đưa mắt nhìn anh, cô cảm nhận được mấy năm nay, Lục Hi Duệ ở cùng Lục Cảnh Diệu chắc chắn phải chịu khổ không ít.

Tần Dư Kiều cầm ly nước, im lặng một chút rồi nói: "Tôi muốn nhìn Hi Duệ một cái."

"Tần Dư Kiều, cô đủ rồi đấy, cô đừng làm như tôi sẽ giấu nó đi vậy?" Lục Cảnh Diệu tuy rằng phản ứng khá kịch liệt nhưng vẫn dẫn Tần Dư Kiều đến trước cửa phòng Lục Hi Duệ. Tuy nhiên, lúc này anh lại giở giọng châm biếm, 'nhắn nhủ' một câu, "Vào xem đi, tốt nhất gọi nó dậy, rồi ba người một nhà chúng ta có thể thoải mái mà tâm sự đến sáng."

Tần Dư Kiều lúc này nào còn tâm trạng mà tranh cãi với Lục Cảnh Diệu, có điều, cô còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy giọng nói ngáy ngủ của Lục Hi Duệ vang lên: "Dì Lưu, đến giờ dậy rồi sao. . ."

Lục Hi Duệ thực sự bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Vì tầm bảy giờ sáng vào mùa đông ở thành phố S, trời vẫn còn dày đặc sương mù, nên Lục Hi Duệ không phân biệt được trời đã sáng hay chưa. Cậu bé nghe tiếng động bên ngoài nên tưởng là dì giúp việc vào gọi cậu thức dậy, mơ màng trong cơn buồn ngủ, nhắm tịt hai mắt mà ngồi dậy.

Lục Hi Duệ vật vờ vật vựa ngồi dậy, hai mắt vẫn không mở lên nổi, dường như muốn chơi xấu tranh thủ ngủ thêm vài phút.

Tần Dư Kiều kinh ngạc há mồm, nhưng không phát ra được tiếng động nào, Lục Cảnh Diệu đứng cạnh lại lên tiếng: "Có giường sao không nằm? Ngủ tiếp đi."

Sau đó, Hi Duệ ngay lập tức chui vào chăn, ngủ tiếp.

Lục Cảnh Diệu kéo tay Tần Dư Kiều ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dì giúp việc ngủ ở lầu dưới cũng nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy bước lên xem, khi bà ta trông thấy Tần Dư Kiều đứng ở hành lang, kinh ngạc hỏi: "Tần tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều, sau đó quay sang nói với dì giúp việc: "Sáng nay làm ba phần ăn sáng, nấu cháo đi."

Dì giúp việc nghe thấy thế cũng không hỏi thêm gì nữa, trở về phòng với sự tò mò không thôi.

Về phần Lục Hi Duệ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe thấy mấy chữ "Tần tiểu thư" liền bừng tỉnh, bật người dậy, vén chăn, với lấy chiếc áo khoác mặc cho ấm người rồi lon ton chạy đi mở cửa phòng.

Kết quả đã không khiến cậu bé phải thất vọng, cửa phòng vừa mở ra đã trông thấy Tần Dư Kiều xuất hiện trước mặt cậu.

Cảm giác này. . . thật thần kỳ.

"Chị Dư Kiều, sao chị lại ở đây?" Lục Hi Duệ thấy Tần Dư Kiều liền kéo tay cô hỏi, Lục Cảnh Diệu lạnh lùng trách mắng: "Mang dép vào."

Lục Hi Duệ cúi đầu, lúc này cậu bé mới phát hiện mình quên mang dép, vì xấu hổ, Hi Duệ đặt chân trái của mình lên chân phải, sau đó nhảy lò cò về sau. Xét về màu da, thì chân Hi Duệ có vẻ trắng hơn nhiều.

Lúc này, Tần Dư Kiều không nói thêm gì, cô bước đến bế Hi Duệ lên, sau đó bước vào phòng, vừa đi vừa nhỏ nhẹ dạy bảo: "Duệ Duệ, lần sao đừng đi chân không như thế nữa nha."

Lục Cảnh Diệu trông thấy thế thực có chút ngây người, anh ta hừ một tiếng thầm nghĩ, phụ nữ đúng là loài động vật kỳ lạ, một giây trước còn lạnh lùng với anh, thế mà giờ đã vào vai mẹ hiền dạy con hay như thế.

Cùng là đàn ông, đối xử thế này có khác biệt quá không! ?

***

Lục Hi Duệ có cảm giác cả người như mềm nhũn đi, chỉ hận không thể biến thành một bãi bùn bám chặt lên người Tần Dư Kiều, cậu bé với tay ôm lấy cánh tay cô, cuối cùng cũng không kiềm được sự tò mò, hỏi: "Chị Dư Kiều, sao chị lại ở đây?"

Lúc này Lục Cảnh Diệu cũng đã đi theo vào phòng, anh lên tiếng đáp thay Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều của con đến tìm ba có việc."

"À." Hóa ra không phải là đến tìm cậu, có điều Hi Duệ vẫn rất vui vẻ, để mặc Tần Dư Kiều bế cậu nhét vào trong chăn.

Lục Cảnh Diệu đưa tay bật công tắc đèn ngủ ở đầu giường, lúc này Tần Dư Kiều mới có thể nhìn rõ mọi thứ bày trì trong phòng Lục Hi Duệ, cô đã đến nhà họ Lục hai lần, và đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Hi Duệ.

Lục Hi Duệ nằm im trên giường, hai tròng mắt xoay chuyển: "Chị Dư Kiều, lát nữa chị sẽ về sao?"

"Ngủ đi, nói nhiều quá." Lục Cảnh Diệu cắt lời.

Lục Hi Duệ ngẩng đầu, nhìn Tần Dư Kiều với vẻ mặt tội nghiệp: "Trời sắp sáng chưa chị?"

"Khi nào trời sáng chị sẽ gọi em dậy. . ." Tần Dư Kiều chỉnh chăn gối lại cho Lục Hi Duệ, cô cẩn thận đến mức hận không thể chỉ để lộ ra mỗi phần đầu nho nhỏ.

Lục Hi Duệ nằm trong chăn nhanh chóng 'được' Tần Dư Kiều 'đóng gói' cẩn thận, hệt như một con sâu nhỏ đang nằm trong chiếc kén của mình, "Vậy chị Dư Kiều sẽ không đi phải không?"

Tần Dư Kiều gật đầu, sau đó nhìn lên đồng hồ treo tường, tuy cô rất muốn ở cùng Hi Duệ thêm nữa, nhưng cô sợ đến sáng Hi Duệ không dậy đi học nổi, nên lại chỉnh chăn chỉnh mền cho cậu bé: "Duệ Duệ ngủ ngoan, chị sẽ không đi."

Lục Hi Duệ làm sao lại có thể dễ dàng ngủ được, khi cậu thấy Lục Cảnh Diệu đã với tay sắp tắt đèn, động tác còn định kéo cả chị Dư Kiều của cậu đi, liền hỏi đến vấn đề cuối cùng: "Vậy chị Dư Kiều có ngủ không, chị sẽ ngủ ở đâu?"

". . . Chị không ngủ, chị ở ngoài. . ." Tần Dư Kiều đáp.

Lục Cảnh Diệu ho khan hai tiếng, rồi trừng mắt nhìn Lục Hi Duệ: "Ngủ!"

***

Sau khi rời khỏi phòng Hi Duệ, Tần Dư Kiều an vị trên ghế salon ở phòng khách bên ngoài chờ trời sáng, tư thế vô cùng chuẩn mực.

Lục Cảnh Diệu tựa lưng vào tường nhìn cô chằm chằm, lát sau vẫn không kiềm được mà lên tiếng: "Tần tiểu thư định ngồi đây chờ đến sáng à?"

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu đang mặc mỗi chiếc áo khoác ba-đờ-xuy bên ngoài: "Lục tiên sinh không cần để ý đến tôi, anh cứ đi nghỉ ngơi đi."

"Đến lúc này mà Tần tiểu thư còn gọi tôi khách sáo vậy sao?" Lục Cảnh Diệu mỉm cười, chầm chậm nói.

Tần Dư Kiều: "Là anh gọi tôi là Tần tiểu thư trước."

"Vậy nếu tôi gọi cô là Kiều Kiều, cô sẽ gọi tôi là Cảnh Diệu sao?" Lục Cảnh Diệu bước hai bước đến trước mặt Tần Dư Kiều, cúi đầu nhìn cô, anh ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Kiều Kiều ở khóe môi, "Có muốn tôi gọi là Kiều Kiều không?"

Tần Dư Kiều bị ép bên dưới, nhưng vẫn mở to hai mắt nhìn Lục Cảnh Diệu: "Nếu anh thích tôi cũng có thể gọi anh là. . . Diệu Diệu!"

Diệu Diệu? !

Lục Cảnh Diệu có cảm giác dòng máu trong cơ thể bỗng dâng lên đầu mình, lượn quanh một vòng rồi mới chịu rút xuống, sau đó còn không ngừng khuấy động từng nơi từng nơi trong cơ thể mình, những người đàn ông bình thường sẽ vô cùng hiểu rõ cảm giác này.

Lục Cảnh Diệu đặt tay chống xuống thành ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều như ánh mắt sói nhìn con mồi, không nhúc nhích. Kế đó, không đợi Tần Dư Kiều có phản ứng tránh thoát anh, anh đã kéo mạnh cô vào lòng, sau đó, dùng môi mình che kín môi cô.

Lục Cảnh Diệu có phản ứng mạnh như vậy cũng có nguyên nhân. Hành động khiến anh không thể chịu đựng nổi nhất chính là ánh mắt mà Tần Dư Kiều đã nhìn anh ban nãy, trước đây, khi còn ở Edinburgh anh đã không chịu nổi và hiện giờ ở đây lại càng chịu không nổi.

Anh đã qua cái tuổi bừng bừng huyết khí thời trai trẻ, nhưng lúc này, máu nóng trong người anh không ngừng sôi trào, anh có kiềm chế như thế nào cũng không đẩy lùi nó được, và anh cũng không muốn áp chế nó lui xuống. Anh không nhìn đến ánh mắt của Tần Dư Kiều nữa, chỉ dùng hết sức mà ôm chặt cô, anh cũng giống như Hi Duệ, chỉ hận không thể hóa thành bùn dính mà bám chặt lên người Tần Dư Kiều.

Lục Cảnh Diệu dùng lưỡi cạy mở khóe môi Tần Dư Kiều, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, không ngừng càn quét, sau đó bắt đầu khiêu khích đầu lưỡi của cô cùng dây dưa, một sức hấp dẫn từ đâu xuất hiện khiến bản thân hắn không thể khống chế được sự điên cuồng của bản thân.

Tần Dư Kiều bật ra tiếng nức nở, ngay thời điểm cô muốn kêu lên thì chợt nhớ đến Hi Duệ còn ngủ ở phòng bên cạnh, cuối cùng chỉ còn cách cố gắng đẩy Lục Cảnh Diệu ra. Có điều, càng đẩy, ngược lại càng bị anh ta ôm chặt hơn, hôn sâu hơn, cả hai kề sát lấy nhau, thậm chí cô còn cảm nhận được có cái gì đó ấm nóng bắt đầu đè sát bụng mình.

"Duệ Duệ ở ngay bên cạnh, em muốn nó thức chạy sang đây sao?", Lục Cảnh Diệu sau khi buông tha cho cánh môi của Tần Dư Kiều liền nói, lúc này đôi mắt anh ta đã bùng cháy ánh lửa đầy tà mị.

"Lục Cảnh Diệu!"

Lục Cảnh Diệu vẫn ôm chặt lấy Tần Dư Kiều không chịu buông tay, không những thế, tay anh còn không an phận mà sờ lướt sang một số nơi nào đấy, khẽ nói: "Kiều Kiều, chuyện ấy, em thực sự đã quên hết rồi sao?"

Tần Dư Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận, bậm môi không nói nên lời.

Nhưng Lục Cảnh Diệu lại cứ như không nhìn thấy cô đang xấu hổ, cũng làm như không nhận ra vẻ tức giận lộ rõ trên mặt cô, tay anh lại tiếp tục rong ruổi trên người cô, miệng vẫn không quên nhắc nhở cô: "Như thế này đây, Kiều Kiều, em đã quên thật sao? Hay cần anh phải đi vào em mới nhớ ra?"

"Lục Cảnh Diệu. . ." Tần Dư Kiều thực sự đã sắp bật khóc.

So với cảm giác khó chịu trong lòng Tần Dư Kiều, bản thân Lục Cảnh Diệu còn bứt rứt hơn, cái cảm giác muốn ra lại không ra được thực chẳng thoải mái tí nào, cái cảm giác nóng bức trong người không ngừng muốn được phun trào, dục vọng càng lúc càng dâng cao, trong tình huống này, bản thân anh dám chắc mình không thể chịu đựng đến lúc trời sáng được.

Đúng vậy, người ở ngay bên cạnh, nếu có thể, anh rất muốn ở trong cơ thể cô, một ngày một đêm cũng không đủ.

. . .

Rốt cuộc Lục Cảnh Diệu cũng không làm ra chuyện cầm thú, không lột sạch quần áo của Tần Dư Kiều, có điều, anh vẫn giải quyết mọi chuyện trên người Tần Dư Kiều, dù quá trình có phần không được lịch sự cho lắm.

Ngay thời điểm được giải thoát này, cả thể xác lẫn tinh thần của Lục Cảnh Diệu đều thỏa mãn, tâm trạng dâng lên theo cấp số nhân, anh nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều đang dại ra: "Kiều Kiều, có phải em đã nhớ ra chuyện gì không?"

Sau đó, vì lơ đễnh, nên người nào đã đã bị Tần Dư Kiều đánh mạnh vào đầu.

Tần Dư Kiều ra tay không nhẹ, Lục Cảnh Diệu tuy đau nhưng vì đuối lý nên cũng không nói gì, đôi mắt vẫn sáng bừng, nhưng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Kiều Kiều, anh không lừa em, trước đây chúng ta đúng là một đôi, là cái dạng yêu nhau say đắm, mà lúc ấy mỗi ngày chúng ta đều làm, làm. . ."

Lục Cảnh Diệu bảo "mỗi ngày đều làm" chỉ muốn dùng để bổ sung, chứng minh cho sự thân thiết của họ thôi, đây là lối tư duy theo quán tính của đàn ông, nhưng Tần Dư Kiều lại không nghĩ thế. Khi cô nghe thấy mấy chữ "mỗi ngày đều làm", chỉ hận không thể giết chết Lục Cảnh Diệu mà thôi.

Ban nãy đè trên người cô, giở thói lưu manh đùa bỡn, giờ anh ta muốn dùng lời nói đùa bỡn cô mới hài lòng sao?

Tần Dư Kiều thực sự đã giận đến mức không kiềm chế được, cô cong chân định đá vào nửa người bên dưới của Lục Cảnh Diệu, nhưng lần này Lục Cảnh Diệu nhanh chân giữ chặt chân cô lại, hai mắt đầy ý cười, mở miệng nói chuyện bằng giọng đầy từ tính, "Kiều Kiều, em mà phế nó đi thì sau này người hối hận sẽ là em." Nói xong, Lục Cảnh Diệu bật dậy, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi bước vào nhà tắm. Lúc này không biết anh chợt nhớ đến chuyện gì mà quay đầu lại, hỏi cô với vẻ hết sức thân thiết: "Em có muốn vào tắm luôn không?"

Tắm cái đầu anh! Tần Dư Kiều cầm chiếc gối trên ghế sô pha ném về phía Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu dễ dàng đón lấy, cầm huơ huơ trước mũi, rồi ném trả lại Tần Dư Kiều. Sau đó còn nháy mắt với cô một cái, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt khó mà che giấu được.

Chưa bao giờ Tần Dư Kiều tức giận đến mức này, vì cô không có nơi để trút giận nên chỉ có thể đánh bình bịch vào chiếc gối. Tuy Lục Cảnh Diệu chưa để lại gì trên người cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái.

Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên từ phòng tắm, Tần Dư Kiều nhớ lại ban nãy Lục Cảnh Diệu cưỡng chế hôn cô, liền cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm, súc miệng, sau đó phun ngược trở ra.

***

Lục Cảnh Diệu vừa tắm vừa nghêu ngao hát, sau đó khi mặc áo tắm bước ra, thấy vành mắt đỏ ửng của Tần Dư Kiều, có chút không đành lòng: "Vào trong ngủ đi, còn hai tiếng nữa trời mới sáng."

Tần Dư Kiều quay mặt đi, không thèm để ý đến Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu tức giận bước về phía cô, sau đó cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm.

Tần Dư Kiều quay đầu sang nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu đang uống nước với vẻ mặt khiếp sợ.

Lục Cảnh Diệu cũng để ý thấy Tần Dư Kiều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng anh cứ tưởng cô nghĩ ly nước này cô đã từng uống, nhất thời lại cảm thấy khó chịu: "Anh không quan tâm thì em để ý làm gì?", anh ta nói xong lại còn cố tình uống thêm hai ngụm.

Nếu muốn tìm tình huống một người đang tức giận đến cực điểm lại có thể bật cười, thì đây chính là một ví dụ điển hình, Tần Dư Kiều chỉ vào ly nước Lục Cảnh Diệu đang cầm, rồi gục đầu vào thành ghế sô pha, cười ầm lên.

Lục Cảnh Diệu ngẩn người, không hiểu chuyện gì, nói: "Đồ điên."

Tần Dư Kiều vẫn tiếp tục cười, đây chính là cái mà người ta gọi là cảm giác trả được thù. Cô cười, cười đến mức lòng dâng trào một cảm xúc cực kỳ thân quen, trong đầu cô chợt vang lên tiếng nói của một người đàn ông.

"Quả Quả, anh thực sự không thể nhịn được. . ."

"Quả Quả, đừng giận. . ."

"Quả Quả, anh sai rồi. . ."

Nhưng, Quả Quả là ai?

Tần Dư Kiều sững sờ nhìn vào mắt Lục Cảnh Diệu, chẳng lẽ mọi chuyện đúng như anh ta nói, trước đây cô và anh ta "đều làm mỗi ngày" sao?

Tần Dư Kiều nhắm mắt lại, rất muốn chết đi cho xong.

***

So với Tần Dư Kiều đang muốn chết đi cho xong, Lục Hi Duệ khi thức dậy rời giường, tâm trạng vô cùng tốt, không những vừa dậy đã lập tức được nhìn thấy chị Dư Kiều, mà chị Dư Kiều còn giúp cậu măc quần áo.

Lục Hi Duệ vô cùng hạnh phúc khi được Tần Dư Kiều thay quần áo cho, có điều lúc mặc quần, cậu bé có chút xấu hổ nói: "Để em tự thay."

Tần Dư Kiều không nghĩ đến chuyện đây là sự xấu hổ của cậu bé trai, mà ngược lại còn cho rằng Hi Duệ thấy cô mặc không được tốt. Đợi Hi Duệ mặc xong chiếc quần bông màu xanh ngọc, Tần Dư Kiều lại bước đến chỉnh sửa: "Có lạnh không?"

Lục Hi Duệ lắc đầu: "Không lạnh."

Tần Dư Kiều không tin: "Chỉ mặc có hai cái, sao lại không lạnh?"

Lục Hi Duệ không biết làm thế nào để chứng minh cho Tần Dư Kiều thấy mình thật sự không lạnh, bèn đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay Tần Dư Kiều: "Chị xem, tay em ấm lắm này."

Nhiệt độ cơ thể của trẻ em vốn cao hơn người lớn một chút, Tần Dư Kiều tha để Lục Hi Duệ nóng ra mồ hôi chứ không muốn cậu bé bị lạnh, nên vẫn vào tủ quần áo, chọn cho Hi Duệ một chiếc quần nữa.

Lúc cô quay trở ra, Lục Hi Duệ đã đi xong giày, cậu bé nắm tay Tần Dư Kiều, nói: "Chị Dư Kiều, thực sự không lạnh, trong lớp còn có điều hòa, em sợ nóng lắm, nếu nóng quá em cũng không thể cởi quần áo ra mà."

Tần Dư Kiều vui vẻ, kéo lấy tay Lục Hi Duệ: "Đi rửa mặt, rồi chúng ta ăn sáng."

Lục Hi Duệ vui vẻ vâng lời chạy đi, Tần Dư Kiều thì một tấc không rời cậu bé, cô đứng bên ngoài chờ Hi Duệ rửa mặt, ngay khi Hi Duệ cảm thấy mình đã rửa xong, định kéo Tần Dư Kiều chạy xuống lầu ăn sáng.

Tần Dư Kiều lại đột nhiên nói: "Duệ Duệ, em dùng dưỡng da loại gì?"

". . . Cái thứ có mùi thơm sao?" Lục Hi Duệ chớp chớp mắt nhìn Tần Dư Kiều, sau đó đỏ mặt nói: "Con trai không ai dùng cái ấy đâu. . ."

Tần Dư Kiều xoa xoa mặt Lục Hi Duệ, mùa đông rồi, không sợ bị nẻ da sao? Rốt cuộc cô đã biết tại sao Hi Duệ lại đen như thế, nhất định là từ bé đến giờ, cậu bé không được dưỡng da chu đáo.

***

Sáng nay, chị Lưu, dì giúp việc nhà Lục Cảnh Diệu đã ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp mà nấu bữa cơm sáng, hôm nay khi cô định đi gọi Lục Hi Duệ dậy đã bị Lục Cảnh Diệu cản lại: "Không cần, Dư Kiều ở bên trong rồi."

Chị Lưu vẫn ngỡ Tần tiểu thư là bạn gái của Lục Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông lại là cháu của Lục Cảnh Diệu, vậy nên Tần tiểu thư đây là chị dâu tương lai của Lục Hi Duệ, nhưng sao sáng nay cô ấy lại ở đây? Người chị dâu này không phải là quá hoang đường rồi sao?

Sau khi nhìn ba người họ ăn sáng xong, thấy Tần Dư Kiều cầm cặp sách giúp Lục Hi Duệ, Lục tiên sinh cũng muốn đích thân đưa con trai đi học, lòng chị Lưu lại ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc.

Những chuyện khác chị không biết, nhưng chị dám chắc, nhà họ Lục thật là loạn.

***

Sau khi đưa Lục Hi Duệ vào lớp, Lục Cảnh Diệu cảm thấy không khí trong xe thoải mái hơn nhiều, anh quay đầu nhìn thoáng qua Tần Dư Kiều ở ghế sau, nói: "Em về Bạch gia hay Tần Ký?"

Tần Dư Kiều có lòng tốt nhắc nhở Lục Cảnh Diệu một câu: "Đưa đến dưới lầu công ty bạn gái của anh."

"Ghen à?" Lục Cảnh Diệu cười nói: "Chẳng có gì, quan hệ của anh với cô ấy còn chưa phát triển đến mức làm em phải ghen đâu."

Tần Dư Kiều nghe Lục Cảnh Diệu nói thế, mặt lộ vẻ khinh thường, có điều cô không muốn tranh luận vấn đề này với Lục Cảnh Diệu nữa, thế nên đành miễn cưỡng dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, dù sao cả đêm qua cô chẳng chợp mắt được chút nào, bảo không mệt chính là nói dối, sau khi đưa Lục Hi Duệ đến trường, cô liền thấy mệt mỏi muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Diệu có lòng tốt nhắc nhở: "Có cần tìm khách sạn nào đó vào nghỉ ngơi không?"

Tần Dư Kiều: "Anh đi chết đi."

Lục Cảnh Diệu khẽ cười: "Phụ nữ các em thật lạ, vào khách sạn là phải làm chuyện ấy sao?"

Tần Dư Kiều nhắm mắt, vì vẫn còn đau đầu nên quyết định tựa hẳn vào kính xe cho bớt đau.

Lục Cảnh Diệu: "Hay muốn đi bệnh viện?"

Tần Dư Kiều lắc đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Đưa em đến Khoa Mỹ đi."

Khoa Mỹ chính là công ty của nhà họ Lục mà Lục Nguyên Đông đang làm, khi Lục Cảnh Diệu nghe Tần Dư Kiều nói ra hai chữ Khoa Mỹ, vốn hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu cần thì để anh nói."

"Không cần." Tần Dư Kiều ngay lập tức từ chối "lòng tốt" của Lục Cảnh Diệu.

Thật lòng, Lục Cảnh Diệu chẳng lo vấn đề của Lục Nguyên Đông lắm, nhưng anh lo cho mối quan hệ giữa mình và Dư Kiều hơn: "Kiều Kiều, em thấy hai chúng ta. . ."

"Tạm thời đừng nói cho Hi Duệ, được không?" Tần Dư Kiều cắt ngang lời Lục Cảnh Diệu, trong giọng nói có phần như cầu xin.

"Hôm nay em rất ra dáng người mẹ hiền, vẫn còn chưa quen sao?" Lục Cảnh Diệu từ tốn lái xe, tốc độ không nhanh không chậm, ngữ khí cũng y hệt như vậy, "Vậy thì cho em chút thời gian để làm quen, một tháng đủ chưa?"

Tần Dư Kiều không đáp.

Lục Cảnh Diệu: "Hai tháng?"

"Ba tháng?"

Tần Dư Kiều nhịn không được lên tiếng: "Trước đây anh cũng nói nhiều thế này?"

"Em có ý gì. . ."

"Phiền quá." Tần Dư Kiều nói ra hai chữ, rồi dứt khoát nhắm mắt lại.

Lục Cảnh Diệu cầm tay lái, lạnh lùng cười.

Anh không ghét bỏ cô, cô dựa vào cái gì lại ghét bỏ anh? !

***

Lúc ngồi trên xe, Tần Dư Kiều luôn suy nghĩ xem lát nữa nên nói chia tay Lục Nguyên Đông như thế nào, trừ đoạn tình cảm đã lãng quên giữa cô với Lục Cảnh Diệu, chuyện tình của cô và Giang Hoa, cô có thể xem như là bị chia tay, cho nên tình huống chủ động chia tay này cô không rành lắm.

Ngay khi thấy Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều lại một lần nữa suy nghĩ lại những lời đã chuẩn bị sẵn.

Có điều, mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự đoán của cô, những lý do cô đã tìm tòi đến phát mệt lại không cần phải sử dụng nữa.

Đây cũng giống như câu: "Người tính không bằng trời tính", cô đi nói lời chia tay, kết quả lại bị chia tay mà quay về.

Nói một cách đơn giản, cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Nguyên Đông tóm gọn như sau:

"Nguyên Đông, em có chuyện muốn nói với anh."

"Kiều Kiều, anh cũng có chuyện muốn nói với em."

Tần Dư Kiều suy nghĩ: ". . . Anh nói trước đi."

Lục Nguyên Đông nhìn cô, nói: ". . . Anh thấy chúng mình không hợp, chúng ta chia tay đi. . ."

Tần Dư Kiều lập tức mở to hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm Lục Nguyên Đông, như muốn đánh giá ánh mắt của anh ta vậy.

Khi nào thì ánh mắt của đàn ông kiên định nhất?

Chính là lúc nói lời chia tay.

Bình luận

Truyện đang đọc