KHÍ VẬN HỆ THỐNG



Bên trong một cái đình giữa hồ sen rộng lớn.

Một nam nhân vóc dáng trung niên, đang kính cẩn nói chuyện với một lão nhân.
- Thưa lão thái tổ, người trong Ám Dạ Hành của chúng ta không được trực tiếp tiềm hành bên cạnh Tần Vũ nữa.
- Không sao, chúng ta cũng chỉ là bảo vệ an toàn cho hắn mà thôi, bây giờ Thái lão bà đã lo cho hắn, cũng không phải quá lo lắng.
Lão nhân được gọi là lão thái tổ chậm rãi trả lời.

Người đàn ông trung niên vội vàng lên tiếng.
- Nhưng mà, …
- Được rồi, kiểm soát hắn quá nhiều tất sinh ra phản cảm, không có lợi cho chuyện sau này.

Bên trên cũng chọn hắn, tất đã có tính toán kỹ lưỡng.
Lão khoát tay, dứt khoát nói.

Tần Vũ nghĩ ngợi rồi đặt tên cho con Luân Hồi Tam Nhãn Thần Hầu là Kim Mao, bởi hắn thấy lông nó màu vàng đất nên mới đặt tên như vậy.
Tử Yên lúc này cũng đã càn quét xong cái nhà bếp của Tần gia, nó giang hai tay rộng ngang hông, chạy lon ton về phía đình viện của Tần Vũ.
Kim Mao từ xa cảm nhận được khí tức của Bàn Cổ Chân Long, nó run như cầy sấy ôm lấy vạt áo của Tần Vũ.


Tần Vũ thấy vậy liền xoa xoa đầu nó an ủi.
Tiểu la lỵ vừa nhìn thấy Kim Mao, hai mắt liền mở lớn hớn hở nhìn nó, Tử Yên lập tức hỏi Tần Vũ:
- Huynh mới nhặt thêm một cái tiểu đệ đệ cho muội hả ?
- Muội không được ăn hiếp nó.
Tần Vũ lấy tay giữ chặt cái đầu của Tử Yên lại, cố định thân thể nó cách xa Kim Mao một đoạn, tiểu la lỵ đang cố gắng tiếp cận Kim Mao nhưng bị Tần Vũ ngăn lại, hết cách nó chỉ đành giơ hai tay lên trước mặt như thể muốn bế Kim Mao.
Tử Yên hào hứng nhìn Kim Mao mà nói với Tần Vũ:
- Muội hứa với ca, muội không làm gì nó đâu.
- Có quỷ mới tin muội.
Tần Vũ khinh khỉnh đáp lời, Tử Yên khịt mũi đáp lời hắn:
- Thật mà.
Tần Vũ thả Tử Yên ra, rồi hắn đứng một bên cẩn thận quan sát, ngộ nhỡ Tử Yên bóp cổ Kim Mao hắn còn kịp thời ngăn lại.

Tiểu la lỵ nhấc bổng Kim Mao lên khúc khích cười lớn:
- Tiểu đệ, ngươi gọi là gì, sau này theo tỷ lăn lộn kiếm ăn.

Nếu không, tỷ bây giờ liền bóp chết đệ.

Hihi
Di! Tần Vũ thật bó tay với nó, giờ hắn đã hiểu vì sao nó có thể làm đại tỷ ở Tiên Sơn bí cảnh truyền thừa rồi a.
Kim Mao dường như hiểu ý của Tử Yên, nó gật đầu lia lịa, rồi nhảy phốc lên vai nàng.

Tiểu la lỵ thích thú, chạy như bay ra ngoài, mồm ba miệng bảy la lớn:
- Hihi, muội đã có một cái tiểu đệ, cảm ơn ca ca.
Nhìn hai đứa nó hớn hở, Tần Vũ cũng vui lây.

Bảy ngày sau,
Tần Vũ rốt cuộc cũng đến nơi hắn muốn đến, xa xa trước mặt hắn hiện lên một vùng đầm lầy rộng lớn.
Bắt đầu từ chân Tần Vũ đi đến vùng đầm lầy cây cối thưa thớt dần.

Hơn nữa, mấy cây ở phụ cận cái đầm lầy này héo úa, trơ trọi.

Cây cối bên trong cũng mục nát, rệu rạo, khung cảnh cực kỳ ảm đạm.

Khắp nơi trên mặt đất, từng bộ xương trắng rải rác khắp nơi, mấy con quạ đen bay tới bay lui, trực chờ mấy con yêu thú vô tình đi lạc vào đây, bị độc khí giết chết mà tranh thủ bâu vào xâu xé cái xác.
Tử Yên ở bên cạnh, nó lấy tay bịt cái mũi nó lại, khứu giác của nó cực kỳ nhạy bén, cho nên mùi hôi thối xồng xộc ở đây làm nó có chút khó chịu.

Kim Mao ở bên cạnh thấy tiểu la lỵ nó cũng bắt chước theo, lâu lâu chi chi một hai tiếng.
Cái độc đầm trước mặt được gọi là Tử Vong Hàn Đàm, bởi vì càng đi sâu vào bên trong nhiệt độ càng xuống thấp, độc khí cũng trở nên nồng đậm và quỷ dị hơn.

Tần Vũ cũng như những tu sĩ khác, đến đây để lấy Hàn Độc Mộc, cái cây này sinh trưởng ở chính giữa đầm lầy, tu sĩ thường hay mạo hiểm tiến vào đây, lấy thân cây này để làm nguyên liệu chế tạo binh khí, pháp bảo mang theo độc tính và hàn tính.
Tần Vũ muốn dùng cái này để chế Hàn Độc Tiễn, phối hợp với thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung để gia tăng sát thương và uy lực.

Bởi vì lần trước hắn thử dùng huyền thiết tiễn phối hợp với Nhật Nguyệt Tinh Cung, liền phát hiện ra Nhật Nguyệt Tinh Cung còn có thể phối hợp với pháp bảo hình tiễn, gia tăng sát thương và uy lực.
Hơn nữa, quán chú chiêu thức tích lũy vào trong bảo tiễn, khi lâm trận đối địch, có thể lập tức giương cung lên bắn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với tích tụ khí tiễn của Nhật Nguyệt Tinh Cung.
- Đi thôi!
Tần Vũ nói với Tử Yên, rồi chậm rãi phi hành về phía Tử Vong Hàn Đàm, hắn gọi ra Cổ Tằm, nó bắt đầu hắp thu độc khí xung quanh, phối hợp với Quang Hỏa Hoàn hình thành từ chân hỏa, bảo vệ đám người Tần Vũ tiến vào bên trong.
Càng đi sâu vào bên trong chướng khí và sương mù càng dày đặc che lấp cả tầm nhìn trước mặt, bây giờ nếu giơ tay về phía trước, chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

Bỗng nhiên, lão Thái bà lấy gậy gỗ, gõ lên đầu Kim Mao cái cộp, làm nó ôm đầu xoa xoa, Tử Yên thấy nó bị đánh khúc khích cười.
Cộp!
Nó là nhốn nháo, bị lão Thái bà trực tiếp một gậy gõ đầu, nó cũng ôm cái đầu mà xoa xoa, lấy tụi nó làm gương Tần Vũ cũng không dám nháo sự.
Đột nhiên con Kim Mao, mở to con mắt thứ ba, một vòng kim quang lấy thân nó làm tâm cấp tốc lan tỏa ra xung quanh gần trăm trượng, soi sáng một vùng trước mặt.

Tần Vũ ngạc nhiên nhìn con Kim Mao, hẳn đây là một trong những thần thông của nó đi.


Lão Thái bà lên tiếng nhắc nhở:
- Tập trung chú ý!
Nói rồi lão chống gậy xuống đất, hai tay để lên đầu gậy.
Tần Vũ bây giờ mới chú ý, xung quanh hắn có tận ba con Hàn Độc Thiềm Thừ, cùng với Hàn Độc Mãng Xà.

Chúng là loài yêu thú sinh trưởng ở trong này, sử dụng lưỡi để cảm nhận khí tức và nhiệt độ xung quanh, nên có thể thoải mái di chuyển trong chướng khí và sương mù.
Tần Vũ hắn thấy lão Thái bà hành động như vậy, liền hiểu ý lão.

Lão là muốn Tần Vũ luyện tập đối chiến với đám yêu thú trong môi trường khắc nghiệt như thế này.

Hắn bắt đầu cẩn thận quan sát ba con yêu thú, trong lòng cấp tốc tính toán chiêu thức và thế công.
Ba con yêu thú này cảnh giới ít nhất là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, hơn nữa có thể phóng ra độc khí và nanh độc để hạ sát đối phương, độc khí mà bọn chúng tiết ra có thể ăn mòn cương khí hộ thể và pháp bảo phòng ngự.

Hơn nữa, một khi bị dính độc liền lập tức nhanh chóng lây lan.
Ba con yêu thú nãy giờ chỉ đi xung quanh quan sát mà không tấn công bọn người Tần Vũ, bởi vì bọn chúng e ngại khí tức của lão Thái bà, một khi lão Thái bà thu liễm lại khí tức, bọn chúng chắc chắn sẽ vọt lên tấn công Tần Vũ, Tử Yên và Kim Mao.
Tần Vũ đang tính toán trong đầu, thì đột nhiên con Thiềm Thừ, tung cái lưỡi của mình oanh tới vị trí của hắn đứng, hắn vội cấp tốc lùi lại, chém Liệt Diệm Trảm lên cái lưỡi của nó.
Bên này lão Thái bà đã biến mất một cách quỷ dị.


Bình luận

Truyện đang đọc