KHÍ VẬN HỆ THỐNG



- Nàng theo ta vào thành dạo một chút.
- Ân!
Tần Nhược Tuyết lấy từ trong gian giới chỉ ra một cái bạch ô, trên ô có điểm vài cành đào, thêu ba chữ Tần thế gia.
Trung Thổ thành ở Trung Thổ rất rộng lớn, tu sĩ trong tu chân giới hay tụ tập về đây hưởng nhờ linh khí nồng đậm tỏa ra từ cửu đại tông môn.
Hoặc có tu sĩ, tụ về đây tổ chức mua bán, trao đổi bảo vật, thảo dược với đệ tử các môn phái.

Hoặc có tu sĩ, ôm giấc mộng, cơ duyên rơi trúng đầu, được thế gia đệ tử thu nhận làm thủ hạ mang vào ngoại môn, khoa trương hơn là được trưởng bối cao tầng trong tông môn trực tiếp thu nhận.
Bởi vì vậy mà trong Trung Thổ thành ngày thường rất náo nhiệt, tỷ võ đài liên miên không dứt, họ muốn một hồi tỷ võ đài thu hút sự chú ý của thế gia đệ tử, của trưởng lão các tông môn.
Bành! Bành!
Trên tỷ võ đài hai Kim Đan đỉnh phong kỳ tán tu đang giao chiến với nhau, họ chỉ vì một chút cơ hội trở mình liền liều mạng với nhau, thách đấu người có danh khí cao trong thành hoặc đệ tử ký danh ngoại môn.

Khoa trương hơn có người còn khiêu chiến bậy bạ với đệ tử nội môn các tông môn.
Tần Vũ cũng ghé qua đây xem, nhưng mà mau chóng thất vọng, tìm một cái nhân tài ở chỗ này có chút mỏng manh.

Nói đoạn hắn ôm eo Tần Nhược Tuyết rời đi.
...

Nại Hà Kiều Trung Thổ thành là một cây cầu nổi tiếng trứ danh về phong cảnh trữ tình của nó, hai bên bờ hàng liễu rũ xuống, phủ xanh mát một đoạn bờ sông, xen kẽ mấy cây hoa túc đào, một màu hồng mơn mởn, nở rực rở cuối mùa hạ, đầu thu.
Bước chân trên Nại Hà Kiều, Tần Vũ ngửa lòng bàn tay đón lấy nụ hoa túc đào, đang phiêu đãng bây trong gió, đoạn hắn quay lại, cài nhẹ lên tóc Tần Nhược Tuyết.

Khuôn mặt nàng vốn bình thường đã xinh đẹp rạng ngời, nên lại điểm một thêm nụ hoa túc đào, phút chốc xuân quang rực rỡ, mê đắm lòng người.
- Nàng thật đẹp!
- Ân...
Nàng xấu hổ lí nhí đáp lời hắn.
Bên đầu này Nại Hà Kiều, ông lão vừa nãy ngồi một góc giơ cái bát xin ăn, thân hình lão rũ rượi, nhìn dòng người qua lại, nhưng nếu ai nhìn vào mắt lão sẽ thấy sắc bén từng tia kiếm khí mỏng manh.

Lão đang chờ, chờ một hồi cơ duyên.
Leng keng!
Tần Nhược Tuyết thả vào bát của lão mấy thỏi bạc, đoạn nàng nhẹ nhàng nói:
- Thúc bá hãy nghỉ ngơi sớm!
Nàng định đi, tay lão giữ Tần Vũ lại, Tần Vũ kinh ngạc nhìn lão, phải nói hắn đã tu đến Nguyên Anh kỳ bát trọng hơn nữa tinh thần lực rất lớn, nên tính cảnh giác và giác quan rất mạnh, vậy mà lão vô thanh vô tức nắm lấy tay hắn, làm hắn có chút giật mình.

Đoạn lão yếu ớt nói:
- Công tử, ta sắp không xong rồi, trong nhà còn mỗi tiểu la lỵ, xin người thu nó làm nha hoàn.

Hic hic hu hu...
Dứt lời lão khóc như mưa, đứa bé một bên thấy lão khóc bất giác cũng khóc theo.

Một già một trẻ cứ vậy tu tu khóc, Tần Nhược Tuyết mềm lòng nhìn nhìn Tần Vũ, Tần Vũ thở dài khi không thu một cái tiểu nha đầu không rõ lai lịch cũng có chút khó khăn.
Hắn truyền âm hỏi Lăng thống lĩnh.
"Có tra ra lai lịch được không?"
"Thưa công tử, chỉ là lão ăn mày mấy ngày này đột nhiên xuất hiện ở Trung Thổ thành, không có mối liên hệ với bất cứ thế lực nào khác!"
Nghe xong, hắn từ tốn đỡ lão già đang quỳ dưới đất lên rồi nói:
- Ta nhận nàng, lão yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ! Đa tạ công tử.
Nói rồi lão dặn dò tiểu la lỵ, bảo nàng theo hai người ngoan ngoãn chờ lão, lão đi rồi sẽ đến đón nàng sau.


Ban đầu nó cứ khóc, song, Tần Nhược Tuyết cứ vỗ về thẳng một lúc sau, một tay nó cầm hồ lô, một tay cứ nắm lấy váy nàng mà đi theo.

Trẻ nhỏ dễ dụ.
Lão già nhìn bóng lưng Tần Vũ xa xa.
- Phúc hay họa, cũng là do ngươi chọn.
Giọng lão nhỏ nhỏ đến nỗi chỉ có mỗi mình lão nghe được.

Nói rồi lão hòa vào dòng người biến mất.
...
Trước ma thú sơn mạch phụ cận Trung Thổ thành, xuất hiện một cái lão đầu, lão từ từ tiến vào rừng hoang, xác định xung quanh không có ai, lão gõ nhẹ gậy gỗ lên mặt đất, rồi vụt biến mất.
Thoáng chốc mặt đất xuất hiện một cái lỗ tròn nhỏ, rồi cấp tốc nứt ra lan rộng ra xung quanh hơn mười trượng.
Ầm ầm!
Cây cối xung quanh đổ rạp, cái lỗ tròn bây giờ hõm thành cái hố thật lớn.
Nếu Tần Vũ nhìn thấy lão đầu này nhất định sẽ nhận ra.
...
Lão hét lớn:
- Nghiệt chủng! Ta đến đây!
...
Ngoại môn Triệu trưởng lão đình viện.
- Lần này tiến vào động thiên phúc địa, sơn phong ta có 10 cái danh ngạch, Tần Hạo biểu hiện xuất sắc, ta cho ngươi tự chọn 4 người mang theo tiến vào.
- Còn 5 cái danh ngạch còn lại các ngươi tỷ võ xếp hạng phân chia.

Lão nói với đệ tử trong sơn phong.

Đây là một trong những chỗ tốt, khi Tần Vũ tạo mối quan hệ với lão, lão bây giờ ngoài nhận lễ cung phụng của Tần Vũ, lão còn cảm thấy thích thú với Tần Hạo vì hắn biểu hiện rất tốt làm lão nở mày nở mặt không ít.

Bởi vì hắn một đường phát triển mạnh mẽ liền trở thành đệ tử dưới môn phong lão.
- Đa tạ sư phụ ưu ái.
- Đa tạ trưởng lão ưu ái.
...
- Triệu bang chủ, danh ngạch đã phân bổ xong.
- Tốt lắm! Chuẩn bị xuất phát thôi!
...
- Huynh nắm chắc chứ?
- Ngươi an tâm, ta đã tính toán rất kỹ, các ngươi không lẽ không hiểu ta?
Người đang nói chuyện là một thiếu chủ đích hệ của Tây Vực.
Bọn họ đang lên một kế hoạch kinh thiên động địa.


Bình luận

Truyện đang đọc