KHÍ VẬN HỆ THỐNG



Diệp Nhi đi theo Tuyết Di tu luyện một mạch đã đến Kim Đan đỉnh phong, nàng chuẩn bị lần nữa bế quan cùng lão tổ Tần gia, đột phá Nguyên Anh cảnh.

Cho nên hôm nay, Tuyết Di cho nàng xuống phố dạo một vòng cho tinh thần thư thái, dù gì nàng đến Trung Châu thành đã lâu, nhưng chân chính chưa bước ra khỏi cửa Tần gia ngày nào.
Dù sao Kết Anh cần phải có tinh thần thoải mái, tránh bị xung động mà ảnh hưởng kết quả Kết Anh.

Lúc này, mặt nàng che bởi lớp vải xoan mỏng, theo sau hầu có hai cái tiểu nha hoàn.

Nàng đang dạo phố tìm kiếm uyên ương ngọc bội, để khi tiến vào tông môn, đưa cho Tần Vũ giữ một nửa, chính mình giữ một nửa.

Nàng nhìn quang cảnh nhộn nhịp xung quanh mà thầm nghĩ.
"Phu quân chàng có khỏe không? Ca ca, ca đang ở đâu?"
Mắt nàng thoáng nét buồn vui lẫn lộn, quang cảnh xung quanh tự dưng nàng lại thấy buồn hẳn đi.
Nàng đang lựa lựa ở quầy ngọc bội, bỗng dưng Lâm gia tam trưởng lão tiếp cận nàng, lão nói:
- Ngươi hẳn là Diệp Nhi đi.
- Dạ vâng, không biết tiền bối tìm ta có việc gì?

- Ngươi có nguyện ý nghe một chuyện ?
- A ...!không biết tiền bối có gì nhờ tiểu nữ ?
- Chuyện Diệp Hàn!
Không biết tam trưởng lão Lâm gia nói gì với nàng, mà ngọc bội trong tay rơi xuống đất vỡ nát, nàng khóc nức nở chạy một mạch về Tần phủ.

Đại hán bán hàng kêu vội:
- Này, cô nương ....!!
Lâm gia tam trưởng lão nhìn về Trung Thổ nở một nụ cười nham hiểm.
"Vũ nhục lần trước ngươi tặng ta, lần này ta trả ngươi gấp bội, Tần cẩu tử, ngươi từ từ thụ hưởng đi, khặc khặc"
Nam Cung Uyển đứng trên lầu cao, nhìn thấy một cảnh này, lắc đầu thở dài.
"Vốn ta đã bỏ qua, cho ngươi một cái kết tốt đẹp, nhưng vẫn có kẻ khuấy lên a!"
...
Đùng! Đùng!
Sấm chớp giật đì đùng trên đầu chúng sinh trong thành Trung Châu, trời đang quang, bỗng dưng mưa ào ào như trút nước, lão thiên là đang trêu người, hay khóc cho một kiếp người đây!
...
Tần Vũ đình viện, Thượng cổ tông môn Thanh Vân Tông.
Bỗng nhiên tim Tần Vũ nhói lên một hồi, hắn bây giờ đã Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, tại sao lại cảm thấy đau tim như vậy chứ, bên ngoài gió lớn thổi từng đợt, từng đợt liên hồi, hắn hướng mắt nhìn về Trung Châu thành.
"Diệp Nhi nàng ổn chứ?"
Nói đoạn hắn tiếp tục xem tư liệu về thần thông nguyên anh bản mệnh.
Dựa theo điển tịch, Tần Vũ cũng đã có đôi chút khái niệm về thần thông nguyên anh bản mệnh.
Thần thông nguyên anh bản mệnh mà nói, chính là dùng thần hồn huyễn hóa thành lĩnh vực, trong lĩnh vực này nếu thần hồn bản thân mạnh hơn đối thủ thì liền áp chế đối thủ, nâng cao lực chiến đấu, tuy nhiên tiêu hao cũng rất lớn.
Cái này còn có liên quan đến tư chất lĩnh ngộ của tu sĩ, tư chất lĩnh ngộ mạnh liền lĩnh ngộ thần thông càng quán triệt, từ đó lĩnh vực thần thông thi triển càng mạnh.

Trong lĩnh vực thần thông của mình, hiểu rõ từng ngọn cây, cọng cỏ, lúc thi triển liền có thể tận dụng triệt để ưu thế của lĩnh vực thần thông bản mệnh.

Còn ngược lại, chỉ mới hiểu đến da lông, thì khi thi triển không thể chân chính phát huy hết uy lực của thần thông bản mệnh, hơn nữa lúc thi triển có thể xảy ra hiện tượng đạo tâm không vững, thần thông lung lay vỡ nát.

Do đó, nếu như tu sĩ tư chất lĩnh ngộ kém, thường phải lựa chọn nhập thế ngộ đạo, mới có thể huyễn hóa thần thông và thi triển đến mức lô hỏa thuần thanh.

Còn nếu như tu sĩ tư chất lĩnh ngộ mạnh, chỉ cần đọc bí tịch truyền thừa của thần thông bản mệnh, lại đọc thêm bút lục của người sáng tạo liền có thể nhanh chóng học được thần thông bản mệnh, thậm chí thi triển đến mức lô hỏa thuần thanh.

Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ bình thường, trên con đường tu đạo, nhanh hơn một nhịp là nhanh hơn một đời.
Tần Vũ lần này trong kho hệ thống vừa vặn có một bình dược dịch cải tạo tư chất lĩnh ngộ.

Sử dụng bình này liền trực tiếp thăng tư chất lĩnh ngộ lên đến đỉnh cấp, là tư chất lĩnh ngộ cao nhất ở Thiên Huyền Đại Lục.
Quả thật may mắn, khi hắn đạt được công nhận của sư phụ, phần thưởng lễ bao liền rơi ra cái này, nếu không muốn đổi tới tay cái bình dược dịch này hắn phải kiếm đủ 10 vạn điểm cống hiến tông môn mới đủ điều kiện để trao đổi.
Phải biết rằng mấy năm qua hắn tích lũy làm nhiệm vụ cũng chỉ có 5 vạn điểm cống hiến tông môn, trong đó 2 vạn điểm đã là phần thưởng của trận chiến Tam Sơn Thành ngày đó.
Gấp lại điển tịch, Tần Vũ xác định bây giờ phải sử dụng cải tạo tư chất lĩnh ngộ dược dịch trước, rồi tiếp đến đột phá Hóa Thần kỳ, rồi mới học Bàn Cổ Thần thông.
[Đinh! Ký chủ đồng ý sử dụng cải tạo tư chất lĩnh ngộ dược dịch]
[Đồng ý] hoặc [Từ chối]
[Đồng ý]
...
Qua hơn một canh giờ sau, Tần Vũ mở to hai mắt, bây giờ hắn đã điều tức xong, cơ bản đã làm quen với trạng thái mới.

Trong lòng dâng lên một cỗ cảm khái không thôi, cái bình dược dịch này thật là quá lợi hại, bây giờ hắn cảm thấy có nhiều chuyện trước đây hắn nghĩ không thông, bây giờ lại một mạch thông suốt.
Hắn lại nhìn vào quyển công pháp truyền thừa trong hệ thống, quyển công pháp này là lúc trước tranh đoạt truyền thừa với Tu Nhai, lão giả trực tiếp truyền cho hắn.


Nhưng mà hắn chưa đủ khả năng để học nó, đành phải cất lại trong kho.
[Thần cấp công pháp - Vạn Kiếm Quy Tông kiếm trận]
[Điều kiện học tập: Hóa Thần sơ kỳ]
[Bản thân chân khí của ký chủ chưa đủ để thi triển thần cấp kỹ năng, ký chủ phải đạt cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ mới có thể học tập - Điều kiện chưa đạt]
[Ngưng luyện bản mệnh kiếm phôi làm tâm trận trong đan điền, trong lúc chiến đấu, gọi ra kiếm phôi, thiết lập kiếm trận oanh sát địch nhân]
[Kiếm nhanh như phong bão, mạnh như lôi điện, trút xuống không ngừng từ thiên không]
[Có thể kết hợp với thần thông bản mệnh để gia tăng uy lực gấp bội]
Đọc lại một lượt miêu tả trong hệ thống, Tần Vũ quả thực rất chờ mong cái kỹ năng kiếm trận này, phải biết là nó là Thần cấp kiếm trận a!
Bán thần kỹ năng Lôi Diệm Trảm Thiên và Phong Vân kiếm kỹ đã kinh thiên động địa như vậy rồi.

Liệu cái này sẽ mạnh mẽ đến bực nào đây ?
"Kết hợp kiếm trận này với thiên cấp Tam Muội Chân Hỏa vũ kỹ sẽ thành như thế nào đây, quả thật chờ mong a!"
Hắn nắm chặt nấm đấm, Tần Vũ hận không thể lập tức đột phá cảnh giới Hóa Thần cảnh.


Bình luận

Truyện đang đọc