KHÍ VẬN HỆ THỐNG



Tần Vũ và Ngạo Dương gian nan một hồi cũng chạy về tới Tam Sơn Thành, đám yêu thú ráo riết truy sát như vậy mà tới rìa ma thú sơn mạch liền chững lại, gầm gừ hồi lâu rồi quay đầu chạy vào ma thú sơn mạch.
Một đoạn huyết lộ này, Ngạo Dương cảm kích Tần Vũ thật sâu, cái mạng của hắn là Tần Vũ nhặt về.
Chưa kịp ổn định khí tức, Tô sư tỷ nhảy bổ vào lòng hắn khóc nức nở một hồi.

Bỗng nàng thấy mình thất thố, vội vã một bộ xấu hổ chaỵ về thư phòng.
- Đa tạ Tần huynh và Dương sư đệ đã mạo hiểm đoạn hậu cho chúng ta rút lui.
- Sư huynh không cần đa lễ.
- Sư đệ không cần đa lễ.
Ngạo Dương và Tần Vũ khoát tay nói.
Tối hôm đó, Tần Vũ mang theo hai cái bầu rượu thượng hạng của Hồng Lâu qua phòng của Ngạo Dương tìm hắn.
- Đêm khuya như vậy sư huynh tìm ta có việc gì phân phó?
Ngạo Dương cung kính hỏi.
Đoạn Tần Vũ giơ lên bầu rượu lắc lắc trước mặt hắn.
...
Trên đỉnh của phủ thành chủ, Tần Vũ với Ngạo Dương ngồi trên mái hiên, nhâm nhi bầu rượu tâm sự với nhau.
- Không giấu gì Tần huynh ...
Đoạn rồi Ngạo Dương mượn rượu đưa lời, kể hết nỗi lòng tâm tư gia tộc cho Tần Vũ nghe.

Tần Vũ nghe xong, cũng thở dài một hơi đồng cảm với hắn.

Ở cái thế giới này, sinh hoạt thật khó khăn, sinh mệnh kẻ yếu chính là cỏ rác a!
Tần Vũ bất chợt sờ lên ngọc bội thân phận thiếu chủ Tần thế gia Đông Vực, rồi im lặng bần thần, đưa bầu rượu lên miệng tu một hơi, nhìn về bầu trời xa xăm.
Tần Vũ cũng nhớ nhà, nhớ huynh đệ của hắn, khóe mắt cay cay, bầu rượu thượng hạng vậy mà bỗng chốc thật đắng, thật cay!
Khà!
Tần Vũ và Ngạo Dương, bất chợt lại tu một hơi.
Hai người nhìn nhau cười lớn một tràng dài.
Ngạo Dương hai mắt kiên định nhìn về Tần Vũ.
"Một đời này thân phận cách biệt, nếu có kiếp sau ta nguyện cùng làm huynh đệ với huynh, một đời này, ta theo huynh làm thủ hạ xông xáo thiên hạ một hồi thống khoái vậy"
Nghĩ nghĩ một lúc, Ngạo Dương một gối quỳ xuống, hai tay chắp lại, hướng về Tần Vũ nói:
- Tần huynh.

Không! Tần thế tử, xin người thu ta làm thủ hạ, ta nguyện theo người vào sinh ra tử!
Ngạo Dương hai mắt kiên định nói ra lòng mình.
Tần Vũ hai tay nâng hắn đứng dậy.
- Ngạo Dương huynh khách sáo rồi! Từ nay huynh liền theo ta xông xáo thiên hạ.

(Lúc này xưng hô luận tuổi tác, lúc trước xưng hô là bối phận đệ tử trong tông)
Nói rồi hai bọn họ cười lớn, lại tu thêm một hồi hồng lâu tửu.

Mặc dù Tần Hạo là thủ hạ đầu tiên, nhưng nếu luận về Ngạo Dương mà nói, có chút khác biệt.

Tần Hạo là hệ thống ban bố nhiệm vụ đưa tới, còn Ngạo Dương là do chính hắn bỏ tâm tư thu về.
[Đinh! Độ hảo cảm của Ngạo Dương đối với ký chủ 100/100]
Tần Vũ trong lòng mừng rỡ nhìn về Ngạo Dương.
"Người huynh đệ an tâm theo ta!"
Trời thu trong vắt, bầu trời ngàn sao, gió thu se se thổi lồng lộng làm tóc hai người Tần Vũ phiêu phù trong gió.
...
Sáng sớm trong Tam Sơn Thành, người người nhộn nhịp đi đi lại lại mua bán sinh hoạt.

Tiết trời cuối thu chớm đông hôm nay có chút lạnh, mặt trời bị mây mờ che lấp, bởi vậy mà không khí có chút u ám.
Sâu trong cánh rừng, hàng ngàn con thú từ Hóa Thần đỉnh phong đến luyện khí kỳ tập trung triều bái quanh gốc cây quỷ dị.
Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành lập tức báo cho Tần Vũ, Tần Vũ nắm được tin tức lập tức viết báo cáo rồi giao cho nam tử còn lại trong đội ngũ cấp tốc báo về tông môn xin chi viện giải quyết vấn đề này.
Cái tên nam tử này, nói thẳng ra có chút nhút nhát, hành sự bất cẩn nên Tần Vũ dứt khoát cho hắn về báo tin, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.
Tô sư tỷ lại là hệ hỗ trợ, rất có lợi trong chiến đấu nên Tần Vũ giữ nàng ở lại phòng trường hợp bất trắc.
Tần Vũ bây giờ đứng trên cổng thành cẩn thận quan sát về phía cổ thụ quỷ dị.

Lòng hắn nổi lên từng đợt bất an.
Hôm nay phía ma thú sơn mạch yên tĩnh quá, yên tĩnh một cách bất thường.
Mấy cái tu sĩ hay đi săn giết yêu thú nay cũng tay không trở về, bọn họ đi vào một vòng vậy mà không có bắt gặp một con yêu thú nào cả.
- Lạ quá, hôm nay mấy con yêu thú trốn đâu hết rồi.
- Đúng vậy ta tìm cả buổi ở vùng rìa lẫn cả một chút trong vùng cận biên vậy mà vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Mấy cái tu sĩ to nhỏ nghị luận mà một bên mấy lão phàm nhân cũng hóng hớt bàn tán.
...
- Ây da! Lão thiên thương Tam Sơn Thành chúng ta, giết bớt yêu thú đấy.
- Năm nay nhất định thái bình.
...
- Thiếu chủ, chúng ta nên rút thôi!
Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành truyền tin.
[Đinh! Tam Sơn Thành bạo phát thú triều]
[Đinh! Phát động nhiệm vụ liên quan khí vận chi tử - Rút lui]
...

Tần Vũ lại nhìn thông báo trên hệ thống.

Hắn có chút khó xử.
Một lát sau, hắn còn đang suy nghĩ, trong ma thú sơn mạch ầm ầm một trận tiếng yêu thú gầm thét, rồi bỗng dưng mặt đất rần rần rung chuyển.

Trên bầu trời ma thú sơn mạch, mấy con chim bay đập cánh hoảng hốt, bay loạn xạ.
- Thú triều!
Bỗng dưng từ trong ma thú sơn mạch, mấy tu sĩ vừa chạy về phía Tam Sơn Thành vừa hoảng hốt la thất thanh.
- Thú ...!thú triều a....
- Mau chạy đi.
...
- A...!bên dưới thành bỗng chốc hỗn loạn.
Hơn năm trăm năm trước, Tam Sơn Thành một lần bạo phát thú triều, một thành vậy mà một đường bị yêu thú dẫm đạp, đồ sát khắp thành.
Thây chất như núi, máu chảy thành sông.
Tam Sơn Thành cách thượng cổ tông môn khá xa a!
Tần Vũ đứng trên cổng thành bất chợt thở dài liên hồi.


Bình luận

Truyện đang đọc