KHÍ VẬN HỆ THỐNG



Cơ Thanh lúc này mới cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Tần Vũ.

Nàng cũng hòa hoãn lại đôi chút, nhưng mà nàng nhanh chóng đỏ bừng mặt.
Bởi vì nàng đang trong tư thế cúi thấp người, hai chân khụy xuống, sẵn sàng lao ra hỗ trợ Liễu Mi, bị hắn ôm bất ngờ trong tư thế kỳ dị, nên mông của nàng, hình như chạm vào chỗ đó của hắn.
Hơn nữa, tay của hắn ôm sát vùng dưới bụng nàng, có chút ám muội, nàng cũng ngượng ngùng, nhưng mà cũng không dám cựa quẩy, bởi nàng nghĩ hắn phát hiện gì đó nên mới phải làm như vậy.
Đột nhiên Liễu Mi cả người lờ đờ hẳn, rồi lăn ra bất tỉnh.

Một bóng đen nhanh chứ chớp lao ra cuốn lấy thân thể nàng rồi lao đi vun vút.
Lúc này Tần Vũ mới buông Cơ Thanh ra, truyền âm cho nàng:
- Quay về cứ điểm gần nhất xin thêm viện trợ.
Nói rồi hắn cùng Tiêu Chiến và Lâm Động, tiềm hành cẩn thận bám sát tên kia.

Tần Vũ không ra tay trực tiếp bắt hắn lại, vì hắn lo nghĩ sẽ còn đồng bọn, muốn theo tên này về tận hang ổ.
Trương Liêu lúc này, bởi vì thần hồn bị tổn thương mà thần thức bị hạn chế hơn bình thường, không hề phát giác ra có người theo dõi.
Hơn nữa vừa nãy lão quan sát kỹ càng, xung quanh Liễu Mi chỉ có một mình Cơ Thanh, bây giờ Liễu Mi đã bị ngất, còn Cơ Thanh lão tự tin có thể giải quyết.
Bây giờ lão vẫn đang nghĩ, Cơ Thanh đang theo lão về hang ổ, nên vô cùng đắc ý, một khi về đó, sẽ lọt vào trận pháp của lão, đừng hòng thoát thân.
Độc khí mà lão dùng, là loại độc từ thời thượng cổ, tu sĩ trong lúc lơ là phòng bị rất khó phát hiện ra, từ từ xâm nhập cơ thể, thần không biết quỷ không hay.
Thêm Liễu Mi nóng vội lập công, cứ mần mò tìm kiếm ở chỗ đó hồi lâu, liền bị trúng độc, lão mới dễ dàng đắc thủ.
Lão đột nhiên biến mất ở phía trước không trung, Tần Vũ vội ra hiệu dừng lại, đây là trận pháp.


Hắn dùng [Thần Nhãn] nên liền phát hiện được chuyện này.
Tiêu Chiến truyền âm cho hắn:
- Bây giờ phải làm sao?
Tần Vũ truyền âm nói:
- Một khi phá trận bên trong liền biết!
Lâm Động bên này truyền âm lại:
- Để đệ làm mồi nhử, thăm dò thực hư bên trong, đệ có bảo phù phòng ngự nhị tầng phù văn.
Tần Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, hết sức cẩn thận mà làm.
Nói rồi Lâm Động từ từ tiến vào, lợi dụng lúc đối phương đang theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Động, Tần Vũ lập tức ở bên ngoài phá giải trận pháp, biến hóa nó thành của mình.
Lão đầu thấy có một người tiến vào, chắc mẩm là Cơ Thanh nên lão càng khoái trá, trước nhốt Liễu Mi lại cẩn thận lão mới đi ra thăm dò.
Đột nhiên lão phát hiện, người đó không phải Cơ Thanh, lão lập tức nâng cao phòng bị.
“Hừ đến một tên ta giết một tên”
Lão giật mình, có người đang phá giải trận pháp của lão.
“Không ổn, vậy là ít nhất có hai, ba tên!”
Lão tính toán là có Cơ Thanh, tên trong trận pháp và tên phá giải trận pháp, cũng có thể là Cơ Thanh nên mới suy đoán như vậy.

Quả nhiên là lão ma đầu, phán đoán tình hình cực kỳ nhanh nhạy sắc bén.
Tần Vũ mặc dù hành động vô cùng cẩn thận, nhưng lại không biết, mình đã bị lão phát giác.
Oành!
Lâm Động bị một kích chấn bay ngược về sau hơn mười trượng, khí lực thật lớn, quang mang bảo phù cũng mờ đi một phần ba.

Lâm Động nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từ từ tìm đường lui ra.
Tần Vũ truyền âm:
- Bên trái ba bước!
Lâm Động cẩn thận bước theo chỉ dẫn của Tần Vũ, di chuyển trong trận pháp.
Lão đầu thấy vậy, liền lùi lại, không lao ra tấn công nữa, lão hít một ngụm khí lạnh.
“Nhanh như vậy!”
Lão cực kỳ ngạc nhiên, chỉ trong 1 khắc thời gian, mà Tần Vũ đã hóa giải trận pháp của lão, biến thành của hắn, cái này phải nói tuyệt đỉnh thiên tài.
Lão cắn răng.
“Mẹ nó!”
Lão bỏ lại Liễu Mi, và mấy người trong động phủ, lao đi theo một phương hướng khác, bỏ chạy.

Phải nói lão đầu này cực kỳ dứt khoát.
Nhưng mà lão tu vi chưa có hồi phục, thần thức bị hạn chế liền không biết đã bị Ám Dạ Hành bám đuôi.
Lúc Tần Vũ tiếp cận chỗ này đã ra lệnh cho Ám Dạ Hành phong tỏa bốn phương, tám hướng.


Hơn nữa, có lão Thái bà để mắt tới, hắn một khi lộ diện có chạy đằng trời.
Lão Thái bà cũng đánh giá rất cao tính cách cẩn thận này của Tần Vũ, tuy có chút sơ sót, nhưng mà tính toán đến bậc này đã là không đơn giản, cực kỳ chu toàn.
Tần Vũ truyền âm:
- Mau theo ta! Tiêu Chiến huynh ở lại trông chừng chỗ này!
Tần Vũ tính toán, Tiêu Chiến chiến lực không cao, để lại chỗ này trông chừng lỡ như còn có đồng bọn khác của tên kia, tẩu tán trốn thoát.

Còn hắn và Lâm Động lực chiến tương đối mạnh truy theo tên vừa bỏ chạy vừa nãy.
Tần Vũ dứt lời, lao đi như xé gió, qua mấy nhịp thở đã theo sát lão, lão kinh ngạc tột độ.
“Mẹ kiếp, thứ quái vật gì đây”
Lão sống từng ấy năm, tung hoành ngang dọc Thiên Huyền Đại Lục, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ cảnh giới, tốc độ nhanh đến kinh hoàng như vậy.
Lâm Động dùng phù lục tăng tốc nhị tầng phù văn mà cũng líu lưỡi mới theo kịp Tần Vũ, nhưng mà vẫn bị bỏ lại khá xa, hắn hít một ngụm khí lạnh nhìn bóng lưng đằng trước.

Nếu như hắn phải giao chiến với Tần Vũ bằng cái tốc độ này mà nói, chỉ nắm chắc 3 phần toàn mạng rút lui.
Vừa vào tầm chiêu, lại xác định xung quanh không có mai phục, Tần Vũ lập tức oanh tới.
Bành!
Phong Sát sượt sát rạt người Trương Liêu, lão kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vẫn tránh được chiêu này.

Chưa kịp vui mừng, trán lão đã đầy mồ hôi hột, Phong Sát cuồn cuộn đằng sau đang lao về phía lão.
“Ta kháo! Làm gì có ai ra chiêu nhanh như hắn vậy chứ!”
Bành! Bành!
Trên người lão xuất hiện một vài chỗ bị thường.

May mắn lúc nãy lão dứt khoát bỏ lại Liễu Mi mà chạy, nếu không bây giờ kết quả ra sao quả thực khó nói.
Lão đang mãi nghĩ cách thoát khỏi truy đuổi thì một đốm sáng nhanh chóng nở rộ trước mặt.
ĐÙNG!
Phật nộ hỏa liên bốn loại dị hỏa cấp tốc bùng nổ, sóng nhiệt lan tỏa khắp cả rừng rậm, bên dưới cây cối bốc cháy ngùn ngụt, soi sáng cả một vùng trời.

Lão ho ra một búng máu, văng lại phía sau gần năm trượng.
“Ta kháo, cái cơ thể này quá yếu! Lại còn gặp tên biết dùng dị hỏa”
Lão lọt vào tầm chiêu Tần Vũ đã oanh tới.
Choang!
Lão giơ lên gậy gỗ, đỡ đòn của Tần Vũ.

Lão quát lớn:
- Tiểu tử chết đi!
Dứt lời, lão phóng cây gậy bay thẳng về phía Tần Vũ, một khi vào tầm của nó, nó sẽ tự động hút cạn sinh lực của Tần Vũ.
Tần Vũ sớm đã có phòng bị cây gậy này, nhanh như chớp, lách qua một bên khá xa, oanh một chiêu Trọng Nhạc Kiếm kỹ từ xa nện thẳng lên cây gậy.
Choang!
Lão già tức tối đến cực điểm.
“Mẹ nó! Đâu ra cái thằng oắt con tốc độ khủng bố như vậy”
Lão lật tay thu lại cây gậy, dứt khoát dùng huyết độn bỏ chạy.
Tần Vũ cũng nhanh chóng truy theo, Lâm Động lúc này đã bỏ lại ở đằng sau khá xa.
Lão Thái bà lúc này đột ngột truyền âm cho Tần Vũ:
- Cẩn thận, cái pháp bảo đó là hung vật thượng cổ Huyết Sát Châu!
Tần Vũ nghe xong cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Ta kháo! Loạn thế a"


Bình luận

Truyện đang đọc