Hát hay là không hát?
Giang Nhược căn bản không cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra lựa chọn.
Làm người không thể tự làm khó chính mình, hoàn cảnh của cô đã như thế, không thể lại bỏ qua số tiền này.
Sau khi Giang Khải Ứng xảy ra chuyện, cùng Lục Hoài Thâm bàn chuyện li hôn, hai bên không có cách nào hòa giải, cô từ chỗ phẫn nộ bất bình đến lúc thản nhiên chấp nhận cũng không phải chưa từng đấu tranh, có đôi khi hận không thể để Lục Hoài Thâm chết đi, chỉ là rất nhanh lại nhìn nhận rõ ràng và chấp nhận tình cảnh của mình.
Giang Nhược âm thầm thở nhẹ một hơi, bình tĩnh đưa tay cầm lấy micro, nhẹ giọng hỏi anh: "Muốn nghe bài gì?"
Lục Hoài Thâm chống nửa đầu, ngữ điệu có chút trầm thấp lười biếng, "Chính là cái bài mà cô vừa mới hát cùng với lão già kia?"
"Ồ, còn gì nữa?"
"Chỉ một bài đó", Lục Hoài Thâm hất hất cằm, phóng khoáng lại tùy ý.
Giang Nhược kéo kéo khóe miệng, bước đến khu chọn bài, rút cuộc liền chọn bài đó tám lần liên tiếp.
Ánh đèn phòng bao này quá sáng, luôn mang đến cho người ta cảm giác mọi tâm trạng đều không cách nào che giấu, đặc biệt còn có Lục Hoài Thâm ngồi ngay bên cạnh, chốc lát lại liếc nhìn cô, càng khiến người ta không yên, cô bèn giảm ánh sáng đèn và bật đèn hiệu ứng.
Trong phòng, ánh sáng tối sầm ngay tức thì, dường như biến thành một tầng ô bảo vệ, che đi sự phẫn nộ trong mắt cô, khiến cô trông có vẻ nhỏ bé lại ngoan ngoãn.
"Đã từng nói với anh đây là kết thúc thầm lặng, theo sự phai nhạt của những năm tháng đó mà qua đi, em đã từng nói rằng nếu có một ngày em rời xa anh, sẽ không bao giờ em để mình rơi lệ".
Kiểu bài hát lỗi thời này cô cũng không biết ban đầu bản thân mình nghe được từ đâu, từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc xem qua lời bài hát, đến bây giờ nghe lại mới thấy thật hợp với tình cảnh lúc này.
Chỉ có điều hợp ở đây chỉ là hợp với hoàn cảnh của một mình cô.
Suy cho cùng, với Lục Hoài Thâm, Giang Nhược có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sự tồn tại của cô chính là kiểu sống thì khiến anh phiền ghét mà chết đi đại khái cũng chẳng làm anh đau buồn khó chịu.
Giang Nhược hát hết bài này đến bài khác, Lục Hoài Thâm cũng chẳng biết có đang nghe hay không, chống tay lên trán dựa vào sô pha, vắt chéo đôi chân dài, tư thế thoải mái, trong tay cầm điện thoại không biết là đang trả lời email hay trả lời tin nhắn của ai đó.
Sau khi Giang Nhược hát hết tám lượt, cổ họng cũng đã khô khốc, cô uống hết nửa cốc nước lạnh rồi nói: "Hát xong rồi, tiền đâu?"
Lục Hoài Thâm nhướn mày, ngón tay trên đầu gối gõ vài cái, "Lục phu nhân, cô thật sự không hiểu hai chữ khách khí viết như thế nào sao, đưa tay thì đáng hổ thẹn."
Giang Nhược liếm môi dưới, tay đặt trên tay vịn sô pha, chống cằm nhích lại gần anh, nheo mắt cười hỏi: "Lục tiên sinh, tôi hát xong rồi, có thể đưa tiền chưa?"
Lục Hoài Thâm nhìn những vệt sáng đan xen trên mặt cô, cánh môi cô thấm ướt nước đá lạnh vẫn còn vương chút ẩm, thanh âm lười biếng nhàn nhạt tràn ra: "Ừ, ngoan, có thưởng."
Giang Nhược tiếp tục cười nhìn anh: "Tiền vào tài khoản rồi tôi mới đi."
Vừa nói xong, điện thoại liền có tin nhắn thông báo đã chuyển khoản của ngân hàng.
Một trăm năm mươi vạn.
Giang Nhược cẩn thận đếm những số không, nhẹ nhàng cười cất điện thoại, nói: "Lục tiên sinh quả là khí phách."
Lúc bàn chuyện li hôn cô chỉ cần hai trăm vạn, khi ấy nói tử tế thì không đưa, cứ phải để náo loạn tới mức này.
Lục Hoài Thâm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái, "Sau này đừng có đến đứng bên ngoài nhà họ Giang biết chưa? Chị họ cô nhìn thấy cô, trong lòng không thoải mái."
Giang Nhược nhìn chằm chằm vào điện thoại, trái tim bỗng nhiên giống như bị ong chích một cái, đau đớn không chịu nổi, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười không đổi.
"Cho nên chuyện li hôn có thể nói tiếp được không?" cô không trả lời mà hỏi lại.
"Cô trắng tay ra khỏi nhà thì có thể nói tiếp."Trong lời nói lạnh lùng của Lục Hoài Thâm còn mang theo ngữ khí không cho phép từ chối.
Giang Nhược ngước mắt, dựa vào tay vịn sô pha, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, cười ôn hòa: "Vậy thì Giang Chu Mạn sợ là cả đời này chỉ có thể là tiểu tam rồi."
Không đợi anh trả lời, Giang Nhược không nhìn anh nữa, không muốn nhìn thấy vẻ khinh bỉ và ghê tởm đó trong mắt anh, cô nói với chính mình: "Số cổ phần trong tay anh mà ông nội tôi ủy quyền quản lí cho anh vẫn còn hai năm mới tới kì hạn, đợi khi nào số cổ phần đó được trả lại cho tôi, không biết chúng ta có còn cơ hội nói chuyện tử tế về việc li hôn."
Cô nghe thấy Lục Hoài Thâm cười lạnh, "Cô chỉ là một người lang thang thất nghiệp đến cả chi phí phẫu thuật cũng không có, lấy gì mà đấu với tôi? Chút quyền sở hữu cổ phần của cô, tôi muốn có thì chỉ là chuyện vài ba câu nói."
Giang Nhược sững sờ, quét mắt nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, máu toàn thân dồn cả lên não, cô cắn chặt răng, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô hai mắt đỏ hoe, hạ giọng hỏi: "Có phải là cảm thấy rất ấm ức không? Hử?"
Giang Nhược nở nụ cười rất khó coi: "Không ấm ức."
"Ừ, không ấm ức thì tốt, dù có ấm ức cũng chỉ có thể nhận lấy." Lục Hoài Thâm nâng cằm cô lên, buộc cô ngửa mặt để anh nhìn thấy, đôi môi mỏng của anh nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, giọng nói chầm chậm nhưng lại mạnh mẽ: "Tự mình ra ngoài làm việc, làm sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải đứng thẳng.
Trước mắt, thái độ này là đúng rồi, còn phải xem ngày nào đó tâm trạng của tôi tốt có thể sẽ không tính toán chuyện trước kia nữa."
Giang Nhược giống như bị người ta đánh một quyền, chóp mũi tràn ngập chua xót, thế mà nụ cười của cô lại càng ngày càng lớn.
Lục Hoài Thâm buông cô ra, xoa nhẹ ngón tay, vẫn còn dính một chút phấn từ mặt cô, lấy khăn giấy vừa lau vừa nói: "Sau này đừng để tôi nhìn thấy Lục phu nhân xuất hiện ở những nơi thế này, hiểu không?"
"Bố của bạn gái anh có lòng chặt đứt đường lui của tôi, muốn tôi không thể tìm được một công việc chính đáng, lẽ nào còn không phải muốn anh nhìn thấy Lục phu nhân của anh lưu lạc đầu đường sao?"
Lục Hoài Thâm nhướng mày: "Còn có chuyện này sao?"
Giang Nhược trong lòng cười lạnh, làm giống như anh vừa mới biết không bằng.
"Bây giờ biết rồi, thì làm phiền Lục tiên sinh với nhạc phụ tương lai của anh thương lượng một chút, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt không thể gây ra bất kì sóng gió nào, đừng làm như phòng lang sói không bằng, trông vừa hèn nhát lại có vẻ chột dạ, giống như rất sợ người khác không biết là ông ta tự tay làm cho gia đình cha nuôi của mình nhà tan cửa nát."
Giang Nhược đứng lên, giơ chiếc điện thoại trong tay, nhìn Lục Hoài Thâm nói: "Cảm ơn chồng hào phóng giúp đỡ, chúc anh và Giang Chu Mạn sống đến bạc đầu, sớm sinh quý tử."
Nói xong cô cũng không hề ngoảnh lại mà xoay người bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt dường như có chút mơ hồ, đến phòng thay đồ rồi mới phát hiện cả mặt đều là nước mắt rơi.
Cô ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại bản thân, có người từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm quần áo lúc trước của cô, "Giang tiểu thư, chị Tương bảo tôi mang quần áo đưa cho cô, chị ấy nói nếu cô không còn chuyện gì thì có thể dời đi rồi."
Giang Nhược gật đầu, "Giúp tôi cảm ơn chị Tương."
Giang Nhược thay quần áo xong, ra ngoài gọi một chiếc taxi đi thẳng tới bệnh viện, sau khi nộp xong tiền phẫu thuật của Giang Khải Ứng và tiền nằm viện cho dì cô, lại đi tới ngân hàng sau bệnh viện, chuyển tiền cho bên vay nặng lãi.
Đợi đến khi cô quay về nhà nằm lên giường, toàn thân đều đã kiệt sức.
Một đêm dài đằng đẵng này, cuối cùng cũng qua đi.
Hà Nội, 23/7/2020.