KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Giang Nhược chưa đi được mấy bước lại như bị đóng đinh tại chỗ, sau khi ngừng vài giây, quay lại nhìn anh.

Đôi mắt cô long lanh nhưng trong ánh nhìn ấy thế mà không mảy may gợn sóng, còn lạnh nhạt dư thừa, là một loại yên tĩnh không có bất cứ thứ gì lay động được.

Lục Hoài Thâm không khỏi nghĩ tới ánh mắt kinh sợ kháng cự vừa nãy của cô trong phòng tắm, kiểu cảm xúc chân thực không hề che đậy đó mới cực kì khiến người ta cảm thấy thoải mái.

So sánh như vậy càng làm người ta có cảm giác cô giống như một miếng bọt biển, bất luận có chà đạp như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn có thể khôi phục trạng thái ban đầu, khả năng bền bỉ mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng loại bền bỉ này tốt hay xấu đối với mỗi người lại khác nhau, ông chủ thì thích kiểu nhân viên như thế còn với Lục Hoài Thâm, anh chán ghét một Giang Nhược như vậy, bởi vì ánh mắt đó giống như một sự khiêu khích không lời, lộ ra sự kiêu ngạo trầm mặc.


Dùng hai từ để hình dung thì đó là giả vờ, dùng ba từ để hình dung chính là đạo đức giả.

Khuôn mặt Lục Hoài Thâm lạnh dần, không có biểu cảm gì mắt đối mắt với cô, "Nhìn gì mà nhìn?"
"Không có gì, chỉ là đối với những lời anh nói vừa rồi, có chút cảm nghĩ." Giang Nhược đáp.

Lục Hoài Thâm hừ lạnh nói: "Cô học nhiều đến phát ngốc luôn rồi à, không hề biểu lộ cảm giác khó chịu sau khi nghe xong?"
"Là lời nói của anh khiến người ta tỉnh ngộ," Giang Nhược giả bộ nịnh nọt anh một câu, rũ hai hàng mi rồi mới nhìn về phía anh lần nữa, nói chậm rãi: "Lục Hoài Thâm anh tuổi trẻ tài cao, tinh anh trong giới thương nhân, đích thực thu hút vô số phụ nữ đổ xô chạy theo, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, tôi chỉ mong sao phủi sạch quan hệ với anh, một người phụ nữ bị ép dâng tới cửa, không phải vì con người anh thì chỉ có thể vì có mục đích khác, cũng không biết anh lấy gì mà mãn nguyện thế."
Giang Nhược nhìn sắc mặt Lục Hoài Thâm càng ngày càng khó coi, vẫn mặt không đổi sắc nói hết một lượt, ấy thế mà cô không có gan tiếp tục ở lại, mặc sức phóng túng xong thì lẻn mất.

Sau khi an toàn trở về phòng ngủ cho khách bên cạnh, trong lòng lại hối hận, quan hệ giữa hai người vốn đã như nước với lửa, cô nhất thời không nhịn được lại trổ tài miệng lưỡi nhanh nhẹn, trước sau đều không phải hành động thức thời.

Sau tất cả, cô vẫn còn quá trẻ, không đủ ẩn nhẫn.

Lục Hoài Thâm nhìn nhận cô ra sao, rõ ràng cô sớm đã không còn để ý, giống như cô đã không để ý gì đến anh nữa.

Nhưng nghe được những lời ruồng bỏ từ miệng anh nói ra, liền không tự giác mà muốn cứu vãn tự tôn cho mình.

Điện thoại của Trình Khiếu gọi tới lần nữa, trong lòng Giang Nhược rối như tơ vò, không biết nên giải thích thế nào với Trình Khiếu về lí do vì sao mình làm thế, Trình Khiếu sẽ đồng ý với cách làm của cô không, các loại câu hỏi cứ thế nối gót nhau đến...!
Cuối cùng, Giang Nhược vẫn nhận điện thoại, Trình Khiếu không quở trách cô, chỉ căm phẫn lên án Lục Hoài Thâm.


Nghe cậu kể lể xong, Giang Nhược nói vài câu: "Ông nội cần chị, mỗi người đều không đơn thuần chỉ sống vì riêng mình, có những trách nhiệm chẳng trốn tránh được."
Trình Khiếu trầm mặc, ngữ điệu miễn cưỡng nói: "Em...em chỉ sợ chị phải chịu ấm ức."
Cậu vốn muốn nói Giang Khải Ứng đã lớn tuổi như thế còn chị vẫn trẻ.

Câu này vừa mới nảy ra trong đầu, cậu đã thấy đó không phải lời thấu tình đạt lí gì cho cam, bèn biết điều mà nuốt vào trong bụng.

Cô nói: "Chị không cao quý như thế đâu, chỉ cần không liên quan tới sống chết thì đều là chuyện nhỏ."
Câu này cũng không biết để khuyên giải Trình Khiếu hay đang an ủi bản thân cô.

Dặn dò Trình Khiếu khóa cửa khóa công xong Giang Nhược mới tắt điện thoại.

Hai ngày này Giang Nhược nhận được mấy thông báo phỏng vấn, ban ngày kết thúc phỏng vấn, sau đó đi bệnh viện ở với Kiều Huệ một lúc, tối đến về nhà nấu hai bữa ăn cho Trình Khiếu, ban đêm lại tới nhà Lục Hoài Thâm làm tổ ở đấy, cưỡng chế cũng không chịu di dời.


Song cô đã đánh giá thấp mức độ xấu xa của con người Lục Hoài Thâm, mỗi ngày anh đều sẽ cài lại mật khẩu, mỗi tối cô đều phải ngồi trước cửa giống như một con chó Pug đợi anh trở về.

Hôm nay cô tham gia hai buổi phỏng vấn, chạy tới chạy lui qua mất sức, buổi tối hôm trước lại ngủ không ngon, không chống lại được cơn buồn ngủ nên nằm trên ghế dựa ngoài trời ngủ mất, trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm giác bắp chân bị ai đá một cái.

Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp tản mạn: "Người gác cửa, tỉnh dậy đi."
Hà Nội, ngày 7/10/2020
Cưng chiều nhưng không thể nói ra âu cũng là một loại giày vò
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc