KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Cho dù vào đồn rồi, Lục Giam cũng vẫn cái dáng vẻ không sao hết ấy, từ nhỏ đến lớn xảy ra chuyện gì cũng đều có người giúp cậu ta dọn dẹp, dung dưỡng tính cách cậu ta thành cái loại trời không sợ đất không sợ này.

Trái lại, Trình Khiếu so với Lục Giam mà nói đã lộ ra vẻ thành thục hơn nhiều.

Tuy đánh nhau là sự thật, cũng chẳng hề có ý hối hận nhưng cứ trầm mặc ngồi yên, không gây sự, không càn quấy.

Về việc động thủ cậu không hối hận, nhưng gây rắc rối cho Giang Nhược thì không phải chủ ý của cậu.

Nhất là trong lòng cậu hiểu rõ, nếu việc này không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ bị ghi vào học bạ, sẽ ảnh hưởng tới việc học lên sau này.

Trước mắt, người có thể thu xếp chuyện đó chỉ có Lục Hoài Thâm, chị cậu nhất định sẽ đi xin tên họ Lục kia.

Nghĩ như vậy, càng lúc Trình Khiếu lại càng không dám ngẩng đầu trước mặt Giang Nhược.

Lục Giam bên cạnh vẫn đang dồn hết tâm trí khuếch trương bản thân, "Đám người đó cầm vũ khí đả thương người nhưng bọn chúng vẫn là vị thành niên, đây mới là điều tôi muốn nói.

Thoạt tiên là họ nhục mạ bọn tôi, các anh cũng không hỏi đến, các anh đã nghe câu đầu têu trêu chọc người ta trước bị đánh chết cũng không có gì để oán thán chưa?"
Đồng chí cảnh sát sầm mặt, dùng âm lượng cực lớn nói: "Bọn họ là bọn họ, hiển nhiên chúng tôi sẽ truy cứu theo pháp luật, hiện tại đang nói đến trách nhiệm của các cậu.

Lục Giam nghểnh cổ còn muốn nói gì đó, Lục Hoài Thâm đã trầm giọng quát: "Mày câm miệng cho tao!"
Lục Giam hùng hồn hỏi ngược lại: "Dựa vào đâu mà tôi phải câm? Tôi đang bảo vệ quyền lợi thanh thiếu niên!"
Lục Hoài Thâm xoi mói cậu ta: "Môn chính trị của mày có đạt yêu cầu không mà còn không biết xấu hổ bàn chuyện quyền lợi với người ta?"
Lục Giam, "Tôi là học sinh ban tự nhiên, không học chính trị."
Vị cảnh sát ngồi đối diện như cười như không bổ sung: "Lúc học cao trung năm nhất chưa phân ban đã học qua môn này rồi đấy? Có đạt yêu cầu không?"
Lục Giam nghiêng đầu khinh thường, không nói năng gì.


Trong lòng vị cảnh sát thầm chê cười, xem bộ dạng cậu ta chắc là một đứa học kém, còn đòi đạt yêu cầu cái gì.

Giang Nhược ở bên cạnh nghe đến bấy giờ, cuối cùng mới hiểu tường tận, Trình Khiếu giúp Lục Giam đánh người, sau đó Lục Giam lái xe tông vào người ta, hành vi nghiêm trọng, Trình Khiếu không tham sự trong đó nhưng việc tụ tập đánh lộn thì chạy không thoát được, trong toàn bộ sự việc, thằng bé được tính là đồng phạm.

Giang Nhược biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, nếu thật sự bị ghi vào hồ sơ, việc học lên của Trình Khiếu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Lục Hoài Thâm đã đưa luật sư đến đây, nhất định là muốn giải quyết việc này bằng con đường hòa giải riêng tư, có bảo lãnh, tất nhiên cũng là bảo lãnh cho người nhà họ Lục bọn họ.

Anh chẳng có nghĩa vụ phải giúp Trình Khiếu, Giang Nhược không hề cảm thấy Lục Hoài Thâm chắc hẳn phải nể mặt cô mà giúp Trình Khiếu, thể diện của cô chưa lớn đến thế.

Chẳng qua bao lâu, người đứng đầu đám côn đồ bên ngoài bị mời vào phòng tiếp đón, không biết luật sư nói gì với hắn ta, chưa được mấy câu, hắn đã tức tối đập bàn đứng lên, chĩa vào mũi luật sư chửi lấy chửi để, ở ngoài cũng có thể nghe tiếng.

Đồn công an bên này tạm thời không thẩm vấn nữa, cũng chẳng nói với Giang Nhược tiếp theo phải làm thế nào, chỉ bảo cô chờ thông báo.

Hẳn là đợi kết quả thương lượng của luật sư cùng đối phương.

Lục Hoài Thâm đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, Giang Nhược thấy trên mặt Lục Giam bị thương, bèn vươn tay nâng cằm Trình Khiếu bắt thằng bé ngẩng đầu, muốn xem nó có bị thương không.

Trình Khiếu ngọ ngoạy một lúc, Giang Nhược giữ chặt đầu nó, giọng khó tránh vừa bực vừa cứng rắn, "Để chị xem nào! Dám đánh nhau ra vẻ ta đây, làm sao lại không dám ngẩng đầu?"
Lục Giam ở bên kia ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Mẫu câu này sao mà nghe quen tai thế không biết."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm từ đằng kia kín đáo lướt qua cô.

Giang Nhược nhìn Lục Giam, "Tôi đã hỏi đến cậu chưa?"
Giang Nhược cũng chỉ lớn hơn chúng nó năm sáu tuổi, lúc nói chuyện căn bản chẳng có sức uy hiếp như Lục Hoài Thâm, Lục Giam mím miệng, da mặt rất dày, cứ không ngậm miệng, còn giải thích hộ Trình Khiếu: "Chuyện là do em gây ra, chị là chị cậu ta, hẳn cũng biết, Trình Khiếu không phải là loại người giương mắt nhìn, mặc kệ em một thân một mình lâm vào cảnh lệnh ngô."

Trình Khiếu bất lực: "Đó gọi là thân lâm vào cảnh ngục tù."
Giang Nhược cạn lời, thấy Trình Khiếu ngẩng đầu, cũng nhìn rõ vết thương trên mặt cậu, khóe miệng rách da đã tụ thành vết bầm xanh tím, gần xương gò má cũng sưng vù lên.

"Còn chỗ nào bị thương nữa không?" Giang Nhược lại hỏi.

Trình Khiếu giấu tay dưới ghế, đồng phục của cậu sớm đã cởi ra nhét vào ba lô, sợ mặc đồng phục bị người ta gọi thẳng điện thoại đến trường.

Khi mới bị đưa vào tra hỏi, hai đứa vốn đã giao hẹn dứt khoát không khai một từ, không nói cái gì hết, định đợi tài xế của Lục Giam báo cho Lục Trọng - anh trai cậu ta đến, sau đó hai đứa bị cảnh sát lục soát ba lô, lật ra áo đồng phục bên trong.

Tuy nhiên, thứ nhất tài xế không phải người giám hộ, thứ hai không có thân phận không có địa vị, thành ra lời nói không có trọng lượng, Lục Giam đành báo số điện thoại của Lục Trọng trước, nhưng anh trai và bố cậu ta đi công tác ngoại tỉnh, lại không thể làm kinh động đến tai ông cụ, Lục Trọng đành phải bảo Lục Hoài Thâm đến giải quyết giúp.

Lục Giam còn lừa cảnh sát Trình Khiếu là anh trai ruột cậu ta, người nhà là có thể giải quyết.

Cảnh sát lấy thẻ học sinh của hai đứa ra so với người trước mặt, "Một người họ Lục, một người họ Trình, cậu nói với tôi là anh em ruột hả?"
Lục Giam nói: "Tôi theo họ bố, anh tôi theo họ mẹ."
Người ta bảo cậu ta một câu: "Cậu cứ nói láo đi.".

Truyện Nữ Phụ
Lục Giam tiếp tục nói bậy thật, lôi kéo áo T-shirt của mình nói: "Thật đấy, chúng tôi là sinh đôi, anh xem áo của chúng tôi cũng mặc cùng một kiểu."
Cảnh sát chắc là cảm thấy cậu ta không đáng tin, rõ ràng đang nói hươu nói vượn, chẳng thèm để ý nữa, bảo Trình Khiếu khai địa chỉ nhà và thông tin người giám hộ, bằng không sẽ thông báo lãnh đạo nhà trường đến hoặc điều tra thẳng hộ khẩu luôn.

Nhưng Trình Khiếu không chịu hé răng nửa lời, chỉ có Lục Giam ở bên nói chêm chọc cười, trì hoãn tới lúc Lục Hoài Thâm đến, muốn để Lục Hoài Thâm giải quyết sự việc cả thảy, kết quả vừa đến, anh ta đã gọi luôn điện thoại báo cho Giang Nhược.

Vì vậy mới nói, con người Lục Giam tuy không đứng đắn nhưng vào thời khắc quan trọng có rất nhiều ý tưởng, còn có bối cảnh gia đình chống lưng cho cậu ta.


Giang Nhược nhìn thấy động tác giấu tay ra sau của Trình Khiếu, mắt nhanh tay lẹ túm lấy tay nó, nhưng sức lực không so kịp thằng bé.

Giang Nhược: "Chị xem xem, em thế này quay về để mẹ thấy thì giải thích thế nào? Cũng giấu à? Vết thương trên tay giấu được còn trên mặt thì sao?"
Trình Khiếu im lặng trong phút chốc, cười cười nói: "Hay chị bôi cho em một ít đi, cái loại che được giấu vết đấy, đồ trang điểm con gái bọn chị không phải có cái công dụng đấy còn gì?"
Trong lòng Giang Nhược vừa tức vừa buồn cười, gõ lên đầu cậu, "Thằng nhóc thối tha."
Người bên trong vẫn đang tranh cãi, dáng vẻ luật sư vững chãi như núi quyết chí phải đạt được mới thôi, đối phương đã dần dần yếu thế.

Giang Nhược ở bên lo âu tiều tụy rất lâu, cuối cùng bước đến chỗ Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm khoan thai ngồi trên ghế bên cạnh, đại khái là đoán được bên trong sẽ tranh cãi om sòm, thế nên ra ngoài tìm kiếm sự thanh tịnh, có người còn rót trà cho anh, một người một bàn, hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc khách quý.

Giang Nhược đi đến trước mặt anh, Lục Hoài Thâm vắt chéo chân ngồi dựa lưng vào ghế, tay trái đặt trên bàn, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng đang nghịch chiếc bút kí tên không biết là của ai, ánh sáng trước mặt bị chặn lại, anh cũng chẳng có phản ứng.

Mãi đến khi Giang Nhược gọi tên, anh mới nâng mí mắt cho cô một ánh nhìn, giọng nói trầm thấp quyến rũ, mang theo mấy phần lười biếng, "Có việc?"
Lúc này cô tìm đến anh, kì thực ý tứ đã rõ ràng vô cùng, Giang Nhược biết Lục Hoài Thâm cố ý vòng vo để cô chủ động mở lời mà thôi.

Cô mở lời rồi nhưng anh có đồng ý giúp hay không lại là chuyện khác.

Chỗ này cách chỗ Trình Khiếu một đoạn, dùng âm lượng bình thường nói chuyện thì bên kia không nghe rõ nhưng Giang Nhược vẫn cố tình hạ thấp giọng xuống hết lần này đến lần khác, "Có thể giúp cả Trình Khiếu được không, thằng bé không thể bị ghi hồ sơ không tốt được."
Giang Nhược hổ thẹn khi nhờ anh giúp đỡ, nhất là sau đêm hôm qua.

Thường thì hoài bão trong lòng cô cũng chẳng phải điều gì lớn lao nhưng luôn bị dập tắt thành tro tàn trong chớp mắt.

Giống như ông trời cũng đứng về phía Lục Hoài Thâm, giúp anh tạo cơ hội, nhìn thấy bản thân mình sau khi tiêu sái quay lưng đi lại không thể không hạ giọng phục tùng cầu xin anh.

Giọng cô như muỗi kêu, gò má nóng bừng, còn cúi đầu không muốn thấy anh.

Lục Hoài Thâm chau mày, rũ mắt, tay nhấc chiếc bút kia, dùng đầu bút gõ mấy cái theo tiết tấu, tư thái ung dung tự tại, "Cô nói gì? Tôi không nghe rõ."
Giang Nhược biết anh cố tình, ngước đầu nhìn anh.


Lục Hoài Thâm bắt gặp ánh mắt của cô, thấy trong đôi mắt đen láy chất chứa sự căm phẫn quật cường...!Anh đứng dậy đến gần cô, bất giác cười lạnh nhạt, nói: "Cô lúc nào cũng thế, nếu đã không tình không nguyện, hà tất phải cầu xin tôi?"
Nói xong anh định đi, trong lúc cấp bách, Giang Nhược túm chặt cẳng tay anh, bàn tay cô nhỏ quá, sức lực cũng chẳng được bao nhiêu mà cánh tay Lục Hoài Thâm lại cường tráng, lớp lớp cơ bắp cuồn cuộn, cô vừa chạm vào, không thể không lấy cả hai tay mới níu giữ được, ngước nhìn anh.

Trước đó Giang Nhược ở nhà, không trang điểm chút nào, trong đồn cảnh sát đèn đuốc sáng như ban ngày, chiếu lên làn da trắng bóc của cô, như được soi rọi dưới ánh mặt trời, lông tơ rất mảnh cũng có thể thấy rõ nét.

Cô liếm môi, giống như đang hạ quyết tâm, biết rõ thỏa hiệp là kết quả cuối cùng nhưng trong lòng vẫn trải qua một hồi tranh đấu.

Ngón tay cô nhẹ run, đôi mắt trong veo nhìn anh không chớp, "Anh giúp Trình Khiếu một tí đi mà."
Tuy rằng không nói ra chữ "xin" kia, nhưng ánh mắt tha thiết, sự khẩn cầu rõ mồn một, đặc biệt là giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, lại lờ mờ mang theo vẻ bị ép buộc không cam lòng, nghe mà khiến người ta ngứa ngáy cả tâm hồn lẫn thể xác, làm sao có thể không thoải mái không vừa lòng cho được?
Giang Nhược đứng đối diện với anh, nửa người ghé sát vào anh, Lục Hoài Thâm cúi đầu nhìn cô trong giây lát, rồi dời tầm mắt nhìn về nơi xa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, anh tựa như không để ý khẽ thì thầm: "Ừm, ngoan rồi đấy."
Mới đây lòng bàn tay ấm áp khô ráo còn như gần như xa, khoảnh khắc ngón cái hơi thô miết qua gò má, Giang Nhược có hơi sửng sốt, một vài kí ức đêm qua như thủy triều trào dâng, cô nhắm mắt xua đi những hình ảnh ấy, không kìm được mà đỏ mặt.

Luật sư miệng lưỡi giảo hoạt, sau khi vừa cưỡng bức vừa cám dỗ, đối phương đã đồng ý hòa giải, Lục Hoài Thâm sử dụng một vài mối quan hệ, thế là chuyện đã được giải quyết trong yên lặng, khi bọn họ dời đồn cảnh sát, sắc trời đã sớm đã đen như mực.

Nửa chừng, Giang Nhược nhớ ra đến giờ tự học buổi tối nhưng hai đứa vẫn chưa đến trường, sợ thấy giáo tìm Kiều Huệ bèn chủ động gọi điện thoại giải thích, nói Trình Khiếu đi chơi với bạn học, xảy ra tai nạn xe nhỏ bị thương nhẹ, xin nghỉ hộ thằng bé.

Sự việc bên này đã xử lí xong, Giang Nhược vẫn kiên trì muốn đưa Trình Khiếu về trường học nốt giờ tự học, miễn để sau này quen thói xin nghỉ gì đó, tạo cho thằng bé thói quen không tốt.

Lục Giam thấy không thể tưởng tượng nổi, "Muộn thế này rồi, tiết tự học chứ có phải lên lớp đâu, chán chết."
Lục Hoài Thâm nói trào phúng: "Học hành thì chán chết, đánh nhau mới thú vị."
Lục Giam bị chọc bốc hỏa, vốn đã không ưa Lục Hoài Thâm nhưng thẳng bé không như người lớn vì mối quan hệ lợi ích mà phải kiêng dè anh, lập tức nghển cổ phản pháo: "Anh không quản được tôi."
Hà Nội, 5/6/2021
Truyện này quả thực cũng hơi hơi dài đấy các bạn ạ.
Mong các bạn nhẫn nại và luôn ủng hộ mình nhé.
Thân ái và quyết thắng!!! hihi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc