KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Hành lang chỉ mở đèn treo tường màu quýt, ánh sáng êm dịu, bầu không khí tĩnh mịch, càng làm tôn lên ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm của Lục Hoài Thâm.
Mỗi lần bị anh ấy nhìn như vậy, Giang Nhược đều dễ dàng bị hoang mang tinh thần, bèn hỏi lại một câu muốn thoát thân: "Anh làm sao?"
Lục Hoài Thâm quả nhiên buông cô ra, Giang Nhược thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ăn cơm thôi."
Sau bữa cơm chiều, Lục Hoài Thâm nhận một cuộc điện thoại liền đi vào thư phòng, Giang Nhược quay về phòng cho khách tắm rửa, mới tám giờ đã không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, nhưng trong đầu luôn nghĩ về chuyện ban ngày, có vài câu chữ cứ hiện mãi trong đầu, cô có thể lựa chọn tạm thời lờ đi, nhưng không thể hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của nó.

Luôn luôn nghĩ về nó đến nỗi đủ khiến cô trằn trọc khó ngủ, Giang Nhược đành phải rời giường, xuống tầng hâm nóng một cốc sữa bò để uống.

Lúc trở lên tầng, Lục Hoài Thâm xử lý xong công việc từ thư phòng ra ngoài, nhìn Giang Nhược một cái, cứ cảm thấy có một hơi thở uể oải nản chí quanh quẩn trên người cô ấy.

Giang Nhược liếc anh một phát rồi đi đến phòng mình.

Đêm nay Lục Hoài Thâm nhìn thấy ánh mắt này không chỉ một hai lần trong đôi mắt cô ấy, hình như có cái gì lặng lẽ tích lũy rồi rốt cuộc cũng bộc phát, bèn ôm lấy cô ấy ngoặt vào phòng ngủ chính.

Giang Nhược bị đè lên cửa, môi bị ngậm chặt, đầu lưỡi bị hút đến tê dại, một đôi tay chui vào dưới vạt áo cô, mân mê vòng eo mảnh mai ấy hết lần này đến lần khác, sức lực kia cũng như thế mưa bên ngoài, Giang Nhược không có sức chống đỡ, tay cũng không biết nên đặt vào đâu.

Suy nghĩ của cô lúc ban chiều biến thành hiện thực.

Đối mặt với Lục Hoài Thâm, khiến cô càng thêm chán nản, hơn nữa sẽ còn mẫu thuẫn đến mức khó mà tự giải quyết.


Tay cô nắm giữa không trung, nghĩ bờ vai rộng lớn ấy đã ở trong gang tấc, cô muốn ôm chặt, nhưng lại sợ mình ôm rồi sẽ không kìm được càng ôm chặt hơn, ôm chặt rồi lại tham lam không muốn buông tay.

Dẫu sao tình cảm đến nơi đậm sâu, ai có thể khống chế được bản thân đâu?
Mà Lục Hoài Thâm hoàn toàn là bị trạng thái sống dở chết dở của Giang Nhược suốt đêm nay kích thích, nhưng dư hương sữa bò trong miệng cô, cơ thể mang theo hơi thở ướt át sau khi tắm gội, tất cả đều mềm dịu chết đi được, làm động tác của anh cũng theo đó mà dịu dàng.

Ban đầu nụ hôn chứa đựng sự phẫn nộ lại còn cuộn trào mãnh liệt, dần dần trở nên triền miên lưu luyến.

Bàn tay vốn đang dán lên bờ eo cô lớp lớp lưu luyến cũng bao phủ xuống mông cô, theo những chiếc hôn mà nhẹ nhàng nhào nặn tới lui.

Giang Nhược ngửa đầu đón nhận sức lực từ mạnh mẽ đến mềm mại, trong lòng đã hân hoan lại sợ hãi, chỉ sợ bị sự dịu dàng bất thình lình này mê hoặc tâm trí.

Nhưng mà đôi tay không biết để vào đâu đã đưa ra lựa chọn, run run ôm lấy vai anh.

Một tay Lục Hoài Thâm nâng nàng nửa khuôn mặt cô, Giang Nhược liền không nhịn được vùi mặt trong nguồn nhiệt nơi lòng bàn tay kia.

Cũng chẳng có ai nôn nóng làm thêm một bước, trong phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đan xen cùng tiếng động ái muội phát ra lúc hôn nhau.


Trải nghiệm chưa bao giờ từng có, sau khi tách ra ngược lại giữa hai người còn nảy sinh chút xấu hổ, đôi mắt Giang Nhược tựa như chứa ánh nước, Lục Hoài Thâm giống như đang cử hành nghi thức gì đó, bụng ngón tay cái ấn miết cánh môi cô, ánh mắt dần dần sâu lắng.

Vừa vặn lúc này di động Lục Hoài Thâm vang lên, phá vỡ cảnh ngại ngùng khiến Giang Nhược cảm thấy không biết phải làm sao.

Lục Hoài Thâm không nhúc nhích, chỉ nhìn cô không dứt, mặt mũi khôi ngô, thiếu vài phần sắc bén ngày thường, ánh mắt sâu thẳm, thâm trầm không dò thấy đáy, tim Giang Nhược đập như gõ trống, đẩy anh ấy ra bảo anh ấy nghe điện thoại.

Lục Hoài Thâm thấy cô chau mày, mím môi, hiếm khi e thẹn một lần, lông mày anh khẽ nhếch lên, nhận điện thoại.

Giang Nhược chỉ nghe thấy Lục Hoài Thâm bộc lộ cảm xúc có vẻ xem thường, đáp vài tiếng rồi ngắt điện thoại.

Lục Hoài Thâm cất di động nhìn sang Giang Nhược, "Hôm nay thím năm đến công ty em à?"
Vụ này lại bị nhắc tới, vài cảm xúc nào đó buổi ban ngày ào ào tuôn trong lòng, hỗn độn không thể tả.

Lục Hoài Thâm nghe điện thoại xong hỏi cô như thế, cuộc điện thoại đó hẳn là có liên quan với vợ chồng Lục Thanh Thời, cô gật gật đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Lục Hoài Thâm nói: "Lục Thanh Thời xảy ra tai nạn xe, say rượu lái xe."
Nơi xảy ra tai nạn xe lượng người khá nhiều, ông cụ Lục sợ có vài người trong giới truyền thông không biết điều, dẫn dắt có chủ đích sự quan tâm của công chúng, bảo Lục Hoài Thâm thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng xử lý, may mà ngoài bản thân Lục Thanh Thời thì không tạo thành thương vong về người nào, nhưng tạo thành tắc nghẽn giao thông.

"Say rượu lái xe?" Giang Nhược có chút hờ hững nghĩ, lúc này mà mua say, là vì Ngô Lệ Lệ ư, hay vì vợ ông ta?

(Mua say: bỏ tiền mua rượu để uống)
Có lẽ là cảm xúc của Giang Nhược quá lộ ra ngoài, sự khinh thường đều viết ở trên mặt, y chang biểu cảm của Lục Hoài Thâm khi nhận được điện thoại trước đó, dù bận anh vẫn thong dong nhìn cô: "Vẻ mặt gì đấy?"
Giang Nhược nói: "Tôi đang nghĩ lúc này chú ấy say rượu lái xe, bất kể như thế nào, đều không đáng được thông cảm."
Nói xong quay người định đi ra, Lục Hoài Thâm giơ tay xoay một vòng khóa cửa, khóa chặt, ý tứ rõ ràng.

Giang Nhược quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Thâm, anh ấy lại có điện thoại, trước khi nhận điện thoại, anh hất hất cằm về phía giường, "Ngủ."
Giang Nhược nghĩ thầm, cô hà tất phải rối rắm nhiều thế cơ chứ, ít nhất trước mắt người vợ theo pháp luật trên giấy đăng kí kết hôn của anh ấy là cô.

Nhưng trong lòng lại có một giọng khác phản bác, mày quên chuyện xảy ra hôm nay rồi à, bầu bí thương nhau, chẳng lẽ còn không đủ để khiến mày phải lo trước tính sau sao?
Lục Hoài Thâm vừa nghe điện thoại, vừa xoay qua nhìn cô một cái.

Thế là chân Giang Nhược không chịu khống chế đi về phía chiếc giường kia, vén chăn lên nằm vào, quấn chăn kín mít quanh người.

Cuộc điện thoại kia là Quý Lan Chỉ gọi tới, kể đại khái tình hình với Lục Hoài Thâm, sau đó thương lượng xử lý như thế nào.

Lúc Quý Lan Chỉ gọi điện thoại cũng vừa đến bệnh viện tư nhân, chẳng thèm nhìn Lục Thanh Thời, sau khi tìm hiểu tình trạng thương tích ở chỗ bác sĩ, liền ngồi ngay xuống sofa bắt đầu gọi điện thoại chuẩn bị giải quyết hậu quả.

Trên mặt Lục Thanh Thời trầy da nhiều chỗ, gãy xương tay, rạn xương ngực, trên người nhiều chỗ bị ngoại thương, đã trải qua điều trị cấp cứu, giờ phút này đang nằm ở trên giường, ánh mắt vẫn không nhúc nhích dừng ở chỗ vợ mình.

Cả gương mặt Quý Lan Chỉ đều là vẻ bình tĩnh, như thể người xảy ra chuyện không phải chồng bà ấy và hiện tại bà ấy cũng chỉ đang xử lý một việc không thể không lộ diện mà thôi.


Lục Thanh Thời quay mặt đi, yết hầu cuộn lăn, trong lòng cảm thấy hiu quạnh không gì sánh được.

Rốt cuộc chờ đến khi Quý Lan Chỉ nói chuyện điện thoại xong, ông ấy nhìn về phía bà ấy, muốn thử mở lời, lại không biết nên nói gì, thế là hỏi đến bọn trẻ trước: "Sao Gia Lạc và Phùng Thụy không tới?"
Khuôn mặt Quý Lan Chỉ không có chút cảm xúc nào, "Mưa to thế chúng nó tới làm gì, ngày mai còn phải đi học."
Nói xong mới nhớ Lục Gia Lạc đã kết thúc kì thi tốt nghiệp THCS, nhưng cũng lười nói thêm điều gì, chỉ bảo: "Sự việc giải quyết gần ổn rồi, bên bệnh viện sắp xếp hộ lý, tôi đi về trước đã."
Lục Thanh Thời chỉ nhận thức được hai chữ lạnh nhạt trên người Quý Lan Chỉ, nhưng hết thảy lại là do ông ta đích thân dần dần tạo thành, bà ấy hai hôm trước còn nói dông dài chuyện này chuyện kia trước mặt ông, hiện tại căn bản không muốn nói thêm một chữ với ông nữa.

"Em ở lại một lát đi." Lục Thanh Thời cũng là người đàn ông có lòng tự tôn cực lớn, trong hai ngày nay ông ấy không dám nói chuyện trực tiếp với Quý Lan Chỉ, cũng là lần đầu tiên nói ra những lời thẽ thọt khúm núm như vậy.

Giọng điệu Quý Lan Chỉ cười khẩy, có chút châm chọc, "Tôi thì không cần đâu."
"Em ở lại đi." Lục Thanh Thời lại khẩn cầu một lần nữa, mà lần này trong lời khẩn cầu mang theo một chút cương quyết cùng cố chấp.

Quý Lan Chỉ lạnh lùng nhìn ông ấy: "Tôi ở lại làm gì? Ở lại tự hỏi vì sao anh có thể gieo giống trong bụng Ngô Lệ Lệ hả?"
Lục Thanh Thời tức khắc xị mặt, không nói nữa.

Quý Lan Chỉ suýt thì không khống chế được cảm xúc, sau khi hít sâu một hơi, nói giọng thờ ơ không gì bì được: "Tôi nhìn anh nhiều thêm một lần cũng thấy ghê tởm."
Hà Nội, 21/1/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc