KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Không đến một phút Giang Nhược đã chìm vào giấc ngủ sâu, cảnh trong mơ tới đột ngột không kịp đề phòng, dắt cô ấy vào thế giới kỳ ảo.
Mơ đến một nửa lại bị Kiều Huệ cưỡng ép gọi dậy ăn cơm tối.
Nhà vẫn đang thuê một dì giúp việc, bởi vì chỉ tới nấu cơm sáng cơm trưa, quét tước vệ sinh, có khi chỉ cần nấu một bữa cơm trưa, giá không đắt, thu nhập hiện tại Giang Nhược cũng có thể đảm đương.
Giang Nhược vốn dĩ không nghỉ ngơi tử tế, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, tẩy trang một nửa, vành mắt tím đen, càng thêm tiều tụy.
Kiều Huệ không ngừng gắp đồ ăn vào bát cô ấy, nhắc mãi: "Con gầy quá, mẹ nhìn con mà thấy lo, con ăn nhiều một tí, bồi dưỡng cơ thể một chút."
Giang Nhược nhìn đồ ăn trong bát xếp thành ngọn núi nhỏ, dở khóc dở cười, lại không đành lòng làm phật ý Kiều Huệ, ăn hết toàn bộ.
Mấy tháng nay Giang Nhược trải qua không mấy yên ổn, không rảnh rỗi chăm sóc thân thể mình, cũng ốm vài lần, nhưng chẳng để ý.
Kiều Huệ tận tình khuyên bảo: "Trời đất bao la, thân thể là quý nhất.

Sức khỏe đã không còn, những thứ khác có nhiều đến đâu đi nữa, thì có thể thế nào chứ?"
Kiều Huệ cảm thấy Giang Nhược tuổi này vốn không nên gánh vác nhiều như vậy, nhưng sợ nói nhiều nữa, trái lại làm con bé nghĩ tới những chuyện phiền lòng, nhắc tới nhắc lui, chỉ tăng thêm phiền não.
Giang Nhược ngây ngốc, liên tục gật đầu đồng ý.
Kiều Huệ thở dài.
Ăn xong bữa tối, Giang Nhược tẩy trang tắm rửa đi ngủ, bởi vì mệt mỏi rã rời, ngủ mê man một cái đã sắp đến trưa hôm sau, lúc mê ngủ bị bóng đè, cô ấy bị tiếng chuông di động đánh thức.
Giang Nhược duỗi tay lần tìm di động, mãi không sờ được, cô ấy đẩy cái bịt mắt ra một chút, lộ ra một con mắt, nhìn vị trí, cầm lên rồi không nhìn hiển thị cuộc gọi đến, mơ mơ màng màng đã nhận ngay.
"Alo?"
"Giang Nhược, cháu chưa dậy à?"
Giang Nhược cảm thấy giọng nói này nghe quen tai, cô ấy kéo bỏ bịt mắt đang chắn tầm nhìn, lấy điện thoại từ bên tai ra, nhìn lại lần nữa hiển thị cuộc gọi đến.

Thấy ba chữ Lục Tinh Diệp, Giang Nhược không kìm được dùng tay che mắt, nghĩ thầm người này sao vẫn âm hồn bất tán thế.
Lục Tinh Diệp chậm chạp không nghe thấy tiếng trả lời, lại do dự alo .
Giang Nhược chống tay ngồi dậy trên giường, mở điều hòa cả đêm, hơi cảm lạnh, cô ấy liếm môi, nói chuyện mang giọng mũi nồng đậm: "Cháu vừa dậy, có chuyện gì sao?"
Lục Tinh Diệp nghĩ mà khổ sở trong lòng, quả nhiên cô ta đắc tội Giang Nhược rồi, đến tiếng cô út cũng không gọi nữa.

Nhưng vừa nghĩ đến, nếu không phải chính mình, đem đó Giang Nhược cũng không cần chịu bực ở nhà chị dâu hai, tức khắc cũng không còn lý do gì truy cứu cách xưng hô kia.
Cô ta vừa thất thần, bên cạnh có một cái tay dùng sức chọc cô ta, dùng khẩu hình nói với cô ta: "Nói chuyện đi!"
Lục Tinh Diệp: "Ồ đúng rồi, à thì không phải Lục Gia Lạc đã thi xong rồi sao, muốn hẹn cháu đi ăn cơm, dạo phố."
Giang Nhược suy đoán, khả năng cực lớn là Lục Tinh Diệp dùng Lục Gia Lạc làm cái cớ, nhưng nhất thời cô thà cho rằng mình nghe lầm: "Ai?"
Lục Tinh Diệp chột dạ, nhìn Lục Gia Lạc ngồi trên xe, lại có tự tin ngay, nói: "Lục Gia Lạc ớ, lần trước không phải chó của nó dọa cháu còn gì, nó mời cháu ăn cơm, an ủi cháu."
"Không cần đâu." Giang Nhược vừa định nói lý do này thật là làm người ta không còn gì để phản bác, đã là chuyện qua bao lâu rồi, còn an ủi...!
Giây tiếp theo trong ống nghe di động quả thực truyền đến giọng Lục Gia Lạc: "Chị dâu cả, em là Lục Gia Lạc, cùng nhau ăn bữa cơm nhá, em thay Rozy xin lỗi chị."
Giang Nhược ngồi ngẩn trên giường, hé môi nói: "Thật sự không cần."
"Nhưng bọn em đã ở dưới nhà chị rồi đây."
Bao nhiêu lí do thoái thác như đã từng quen, cô đã ở ngoài công ty cháu rồi đấy, em đang ở dưới nhà chị, giống như bạn cự tuyệt chính là không nể mặt mũi, cố ý không muốn giao thiệp với đối phương.
Giang Nhược khá bất lực, rời giường thay quần áo, trang điểm nhạt với tốc độ nhanh nhất, xách túi xuống tầng, một chiếc xe hơi màu trắng đã đỗ trên con đường râm mát ngoài cổng tiểu khu.
Lục Gia Lạc nhô đầu ra vẫy tay với cô ấy: "Chị dâu cả, ở đây!"
Mặt trời chói chang, tiếng chị dâu cả giòn giã kia, gọi đến nỗi Giang Nhược đau đầu.

Lục Tinh Diệp đuổi Lục Gia Lạc ra ghế sau, Lục Gia Lạc vui tươi hớn hở chui ra ghế sau qua khe hở ở giữa.
Giang Nhược kéo cửa xe ngồi vào, Lục Tinh Diệp cười đối mặt với cô ấy, hai bên đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Lục Gia Nhạc hỏi Giang Nhược muốn ăn gì, nghe chị ấy hết.
Làn da thiếu nữ trắng hồng, thân hình thiên về dáng gầy, nhưng hơi có da có thịt, mặc váy ngắn hai dây màu sắc tươi sáng, tóc tết hai bên thành bím tóc rối rủ nhẹ nhàng trên vai, ngập tràn hơi thở mùa hè.
Giang Nhược nhìn nó cười vẻ mặt vô lo vô nghĩ, nghĩ thầm hẳn là nó không biết chuyện giữa bố mẹ.
Lục Tinh Diệp tựa như nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, hỏi Lục Gia Lạc: "Hôm nay cháu không đi thăm bố cháu à?"
Lục Gia Lạc nói: "Đương nhiên phải đi chứ, ngày ngày đều đi thăm ông ấy, ông ấy bảo một mình ở bệnh viện chán lắm, bảo cháu với mẹ đến thăm nhiều vào.

Đúng rồi, buổi tối ăn xong cô đưa cháu qua nhé, lúc ấy chắc hẳn mẹ cháu cũng ở đấy, vừa vặn cháu sẽ về nhà cùng bà ấy luôn."
Ngữ khí không có bất kì khác thường nào.
Giang Nhược gần như cũng đã hiểu, Lục Gia Lạc quả thật không biết bố mẹ mâu thuẫn.
Lục Thanh Thời phỏng chừng cũng muốn mượn con gái không hiểu rõ sự tình đến phục hồi quan hệ với vợ, nhưng ông ta cũng không nghĩ xem, ngộ nhỡ sau này Lục Gia Lạc biết cái này, sẽ nhìn nhận người bố như ông ta ra sao?
Đại đa số bố mẹ gặp rắc rối trong hôn nhân, đều sẽ lựa chọn giấu con cái, bởi vì không muốn hình tượng bố mẹ trong suy nghĩ của con cái trở nên thậm tệ.
Giống Lục Gia Lạc tầm tuổi này, được gia đình cực kì bao bọc, chưa từng thấy mặt đen tối của xã hội ra làm sao, vẫn giữ được phần đơn thuần, càng đơn thuần sẽ càng tuân theo chủ tâm, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu, còn chưa hiểu được giữa tốt và xấu còn có một đường ranh giới mơ hồ, gọi là về tình có chỗ có thể tha thứ được.
(Tình ở đây mang nghĩa tình huống, sự việc chứ không phải tình cảm)
Nơi dùng bữa trưa ở một nhà hàng nhất nhì thành phố Đông Lâm, một tòa nhà độc lập ba tầng nhỏ, chỗ ngồi khan hiếm, cần đặt trước, không biết Lục Tinh Diệp dùng cách gì, để chen hàng của người ta.
Suốt quá trình từ khi ra khỏi cửa đến lúc ăn cơm, Giang Nhược vẫn đang phỏng đoán hai cô cháu này mời cô ấy ăn cơm rốt cuộc định mưu tính gì.

Chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.
Cô ấy trước sau luôn cảm thấy, Lục Tinh Diệp chỉ là mượn danh nghĩa Lục Gia Lạc.
Nhưng Giang Nhược cũng kìm nén, mãi không mở miệng hỏi.
Ăn cơm xong, hai cô cháu nói muốn đi dạo phố, gần đây sản phẩm mới của nhãn hiệu nào đó rất đẹp.
Lục Gia Lạc là cô bé nhiệt tình, tay khoác tay Giang Nhược, mục đích lôi kéo làm quen cực rõ ràng.
Nhưng Giang Nhược vừa nhìn nó, nó liền mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rạng rỡ, Giang Nhược không nói nổi lời nào cụt hứng.
Sự tình kế tiếp phát triển, lại có phần nằm ngoài dự đoán.
Lục Tinh Diệp vừa chọn cho mình, vừa chọn cho Giang Nhược, đồ thấy hợp đều bảo cô ấy đi thử, Lục Gia Lạc thì đùa giỡn, nhao nhao nói đẹp, bảo Giang Nhược thử.
Giang Nhược thử xong, Lục Tinh Diệp hỏi Lục Gia Lạc đẹp không, kẻ sau gật đầu, kẻ trước quẹt thẻ.
Bấy giờ Giang Nhược mới hiểu ra, lại là bí kíp lần trước.
Đầu tiên Giang Nhược không ngăn cản, tiếp tục dạo sang cửa hàng túi xách, Lục Tinh Diệp lần này không hỏi ý kiến Giang Nhược, cầm luôn một chiếc túi bảo người gói lại, quẹt thẻ ba vạn mấy, quay đầu đưa ngay cho Giang Nhược.
Giang Nhược đã biết không ổn, sững lại không nhận, Lục Tinh Diệp ngượng ngập cười cười, thu về tay mình trước, định cuối cùng đưa cả cho cô ấy.
Lúc sau, khi chờ Lục Gia Lạc đi thử quần áo, Giang Nhược đi về phía Lục Tinh Diệp đang lựa đồ, làm sáng tỏ: "Cô út..."
Vừa gọi một cái, Lục Tinh Diệp giật mình nhìn sang cô ấy, nhìn Giang Nhược không hiểu ra sao, ngẩn người, suýt chút nữa quên mất nói gì.
Lục Tinh Diệp: "Cháu nói đi."
Giang Nhược hít một hơi nhè nhẹ, nói: "Nếu cô có chỗ nào cần cháu, có thể nói thẳng với cháu, có thể giúp tất nhiên cháu sẽ giúp, nhưng cô không nói gì, lại không ngừng mua đồ cho cháu là định sao đây?"
Có câu khó nghe hơn, Giang Nhược chưa nói ra miệng —— của biếu là của lo, của cho là của nợ, nhưng trước thì bất chấp cưỡng ép nhét đồ vào tay người khác, sau cùng nhờ vả chuyện gì, làm người ta không dễ cự tuyệt, việc này rất thiếu tôn trọng người khác.
Giang Nhược cũng không cảm thấy, việc mà mình có thể giúp được, đáng tiền với mấy thứ Lục Tinh Diệp mua cho cô ấy.
Cô ấy càng không có thói quen vô duyên vô cớ nhận đồ của người ta, một lần đã làm cô ấy mất tự nhiên, hai lần càng làm cho người ta phản cảm.
Huống chi lần trước Lục Tinh Diệp tặng cô chiếc váy đắt khủng khiếp, kết quả quay đầu đã hãm hại cô ấy, cô ấy có bóng ma tâm lý.
Lục Tinh Diệp chỉ lo Giang Nhược hiểu sai, vội vã chứng minh trong sạch: "Cháu nghĩ nhiều rồi, tối hôm trước đến nhà anh hai, là cô làm không đúng, biết rõ cháu không muốn tiếp xúc với người nhà họ Lục, còn lấy thân phận bề trên ép cháu, còn dẫn tới kết quả không mấy vui vẻ..."

Giọng Lục Tinh Diệp càng ngày càng thấp, Giang Nhược cũng không khỏi nghĩ tới một số chuyện không mấy vui vẻ , cô ấy không hé lời.
Lục Tinh Diệp lại nói: "Đây đều là cô út bồi thường cho cháu, dù sao đều là tiền nhà họ Lục, cô lấy lợi tức cổ phần từ Bác Lục, lợi nhuận công ty phần lớn dựa vào Lục Hoài Thâm, cháu coi như cậu ấy tặng cháu đi."
Kiểu logic này, Giang Nhược không dám khen tặng.
"Có gì phải bồi thường đâu, nếu cứ phải nói bồi thường thì bữa cơm ban nãy đã đủ rồi," Giang Nhược nói xong, lại lạnh nhạt bổ sung: "Huống hồ cháu cũng không tổn thất gì."
"Thế thì đương nhiên không được, bữa cơm ban nãy chỉ là mời vui vui thôi." Lục Tinh Diệp đưa đồ cho Giang Nhược không cho phép cự tuyệt, nói thỏa hiệp: "Thế sau đây cô không mua nữa được chưa, nhưng những thứ này cháu nhất định phải nhận, một bộ quần áo một cái túi mà thôi, cháu không cần cảm thấy gánh nặng."
Giang Nhược nhận lấy, trong lòng đã có tính toán, tìm cách chuyển khoản, trả lại tiền cho Lục Tinh Diệp.
Buổi tối Lục Tinh Diệp đưa Lục Gia Lạc tới bệnh viện trước, sau đó đưa Giang Nhược về nhà.
Đến dưới chân tiểu khu, Lục Tinh Diệp đưa hai túi mua sắm cỡ lớn cho Giang Nhược, "Này, cầm đi.

Cô út xin lỗi cháu lần nữa, chuyện đêm đó, cháu đừng để trong lòng nữa, còn nữa...!bảo Hoài Thâm cũng đừng để ở trong lòng ha."
Giang Nhược tức khắc hiểu ý, câu cuối cùng, mới là mục đích suốt cả hôm nay Lục Tinh Diệp.
Trên đường đi Giang Nhược đã nghĩ kỹ biện pháp rồi, chuyển khoản trực tiếp cho Lục Tinh Diệp, cô ấy sẽ không nhận, cảm thấy để Bùi Thiệu làm người trung gian, cực kỳ thích hợp.
Kết quả buổi tối Giang Nhược tắm xong lật hai cái túi kia ra, phát hiện bên trong có thêm một hộp trang sức, bị ém dưới quần áo, chắc chắn không phải bất cẩn rơi vào.
Giang Nhược lấy ra mở xem thử, sợi dây chuyền ba mươi mấy vạn, cô ấy đóng phạch hộp lại.
Gọi điện thoại cho Bùi Thiệu nói rõ đầu đuôi, nhờ anh ấy lấy đồ đi, để Lục Hoài Thâm xử lý.
Hà Nội, 15/3/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc