KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Hạ tuần tháng năm, bình thường thì sau sáu bảy giờ cũng chưa thấy tối, cuối trời được tô điểm bởi sắc vàng của ánh hoàng hôn, nhưng mà chạng vạng tối nay mây đen lại bao trùm cả bầu trời, nhiệt độ lúc nhá nhem đang hạ nhanh chóng, gió đêm trên núi khô lạnh phe phẩy, làm người ta nổi da gà.

Mái tóc Giang Nhược bị gió thổi khẽ bay bay, mặc áo sơ mi lụa màu hồng nude, chân váy cách điệu màu trắng dài quá gối, làn da trắng ngần, dưới sắc trời ảm đạm, sắc thái cả người vẫn nhẹ nhàng tươi tắn, như thể nổi lên độc lập trong thước phim đen trắng.

Cô đi xong giày, không thèm ngoảnh đầu lại nói: "Ông nội anh bảo tôi đến.

"
Sau khi chỉnh trang tử tế, Giang Nhược bèn đi vào nhà, thế mà vừa nhấc chân đã nhìn thấy Giang Chu Mạn đứng ở cửa.

Giang Chu Mạn chứng kiến cả sự việc từ đầu đến cuối, cũng nhìn thấy dáng vẻ Giang Nhược kinh hoảng lúng túng nép vào người Lục Hoài Thâm.

Cô ta lẳng lặng từ xa xem hết trò cười, từ xa nhìn Lục Hoài Thâm ôm Giang Nhược vào lòng.

Giờ đây hai tay cô ta khoanh trước ngực, móng tay bấm chặt vào da thịt, nhìn Giang Nhược và Lục Hoài Thâm chầm chậm lộ ra nụ cười: "Đến rồi thì nhanh vào đi, chuẩn bị ăn cơm đấy.

"
Lục Gia Lạc mới bước chân trước vào nhà đã nghe được câu này, cau mày, cảm thấy cực kì khó hiểu, lặng lẽ bóc phốt với mẹ già nhà mình: "Cái cô kia sao cứ làm ra vẻ như mình là bà chủ thế?"
Mẹ con bé nhéo nó một cái, "Im miệng, khách của ông nội, bớt nói linh tinh đi.

"
"Đúng mà, cô ta chỉ là khách thôi!" Lục Gia Lạc càng khó hiểu hơn, không nhịn được cao giọng: "Cô ta cũng chẳng phải người nhà họ Lục, thế nào lại dám coi chị dâu cả là khách chứ?"
Vốn dĩ người lớn sẽ không kể mấy mối quan hệ hỗn loạn của nhà họ Lục trước mặt bọn trẻ, bởi thế mới có câu hỏi ở trên của Hà Gia Lạc.

Mà lúc sau con bé lên giọng đã khiến Giang Chu Mạn nghe hết vào tai.

Bèn liếc xéo sau gáy Lục Gia Lạc, bỗng nhiên dưới chân giẫm phải cái gì đó, cô ta cúi đầu nhìn, là con chó kia.

Nó đang giương đôi mắt to ngó cô ta, nghĩ tới sự cố vừa đây là do nó liền bực bội không có chỗ nào xả, Giang Chu Mạn khẽ nhấc chân, lặng thầm không tiếng động đá cho nó một phát.

Lục Gia Lạc dắt chó, chỉ chăm chú nói chuyện với mẹ mình, đột ngột thấy tiếng Rozy gầm gừ, con bé quát một câu: "Rozy, yên lặng!"
Quay đầu nhìn, mới thấy Rozy đang nhe răng với Giang Chu Mạn, như kiểu sẵn sàng nhào lên bất cứ lúc nào, Lục Gia Lạc nhìn Giang Chu Mạn, đúng lúc để ý tới chân cô ta vừa hạ xuống.


Giang Chu Mạn rũ mắt nhìn chó của con bé, nói câu: "Chó nhà các em thật đáng yêu.

" Nói xong, điềm nhiên bỏ vào phòng khách.

Lục Gia Lạc giận đùng đùng nhìn theo bóng lưng Giang Chu Mạn, Rozy không bỗng dưng vô cớ bày ra tư thế tràn đầy tính công kích thế, chắc chắn cái bà kia đã chọc chó của nó, nó cúi người bế Rozy lên, an ủi: "Chúng ta không thèm chấp kẻ xấu xa.

"
Lời này không chỉ mặt điểm tên, Giang Chu Mạn có tức cũng chẳng dễ bộc lộ thái độ, đành giả vờ không nghe thấy.

Khoảng khắc Giang Nhược thấy Giang Chu Man đã lờ mờ đoán ra mục đích của ông cụ.

Cô quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Thâm, ánh mắt xa cách mà tràn ngập sự phòng bị, tươi cười giả lả, "Tôi thấy hình như anh không biết tôi sẽ xuất hiện ở đây, vậy anh có biết Giang Chu Mạn sẽ tới không?"
Nếu Lục Hoài Thâm chủ động đưa Giang Chu Mạn đến đây, vậy e là tối nay cô sẽ không thoát được cảnh khốn cùng mất.

Ánh mắt Lục Hoài Thâm lạnh đi, "Cô có ý gì?"
Xem phản ứng của anh, hẳn là cũng không biết, cái người Lục Hoài Thâm kia, chẳng thèm nói dối cô.

Nhưng cô biết bản thân vẫn phải một mình chiến đấu, cô khá rõ một điều giữa mình và Giang Chu Mạn, Lục Hoài Thâm sẽ bảo vệ ai.

Cho dù không giúp Giang Chu Mạn cản lời lẽ đanh thép thì cũng chẳng bảo vệ cô trước mặt Giang Chu Mạn.

Loại cảm giác biết rõ xu thế phát triển của sự việc trong tương lai này, thực ra vốn chẳng hay ho gì.

Giang Nhược cúi đầu nhìn mũi giày trầm mặc vài giây mới ngẩng lên nhìn anh ấy, mỉm cười nhợt nhạt, mở miệng nói: "Xem ra ông nội anh muốn giúp anh chứng minh với Giang Chu Mạn.

"
Nói rồi vẻ mặt dần trở nên chán chường, vươn thẳng sống lưng đi vào trong.

()
Tầng một chỉ có một phòng khách lớn, trước giờ ăn cơm đều tụ tập chờ ở đây, bé thì đang xem tivi, lớn thì tán gẫu, Lục Chung Nam cũng ở đó.

Khi thấy cô chỉ quẳng ra một ánh mắt, cái gì cũng không nói.


Giang Nhược vốn cho rằng, hẳn Lục Chung Nam sẽ tìm cô nói chuyện trước, đề xuất để cô và Lục Hoài Thâm li hôn, dành chỗ cho Giang Chu Mạn, nếu cô biết điều đồng ý thì bữa tối nay có thể không cần ăn nữa, cho cô về nhà luôn, tránh bị người ta chỉ trỏ trên bàn ăn.

Có lẽ vẫn sẽ giữ cô lại ăn bữa cơm này, coi như là bữa ăn cuối cùng của cô ở nhà họ Lục.

Nhưng Lục Chung Nam trước sau vẫn không lên tiếng.

Sau khi Lục Hoài Thâm bước vào liền đi tìm Giang Chu Mạn ở phòng bếp bên kia, thấy cô ta đang đeo tạp dề.

Giang Chu Mạn thấy Lục Hoài Thâm bèn nở nụ cười: "Em chuẩn bị xào rau, tay nghề không tốt lắm, anh ủng hộ em nhé, đợi lát nữa trên bàn ăn nhớ phải cố gắng khen em nhiều vào.

"
Ai biết Lục Hoài Thâm nhíu chặt ấn đường hỏi cô ta: "Ai bảo em tới đây?"
Vẻ tươi vui trên gương mặt Giang Chu Mạn trở nên gượng gạo, nhìn Lục Hoài Thâm, xoay người quăng nồi niêu xoong chảo đi.

Lục Hoài Thâm cũng chẳng ép hỏi, xoay người định đi ra nhưng cô ta lại cất lời, âm thanh mang theo tiếng nghẹn ngào, cũng không rõ là đang khóc hay đang cười: "Vừa nãy anh hỏi Giang Nhược: sao em lại ở đây? Vậy mà hỏi em liền biến thành: ai cho em đến đây? Lục Hoài Thâm, bản thân anh cảm nhận được sự khác biệt trong đó chưa? Hay là nói vốn dĩ tự anh chưa hề ý thức đến chuyện đó?"
Câu trước là em có thể đến nhưng không ngờ rằng em sẽ đến.

Câu sau là căn bản em không nên xuất hiện ở nơi này.

Cô ta quay người lại, trước mặt người giúp việc đang bận rộn trong bếp hỏi Lục Hoài Thâm: "Anh không muốn li hôn Giang Nhược chứ gì? Đừng dùng ánh mắt ban nãy nhìn em, là ông nội anh gọi em đến, em chẳng biết gì cả.

"
Lục Chung Nam bảo người đến gọi Lục Hoài Thâm vào phòng sách, Lục Hoài Thâm chẳng nán lại thêm mà rời đi ngay.

Giang Chu Mạn nhẫn nhịn, cuối cùng ném rau trong tay vào bồn rửa bát, hai người giúp việc đang chọn món ăn đưa mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.

Giang Chu Mạn giao nguyên liệu cho bọn họ mang cho đầu bếp nấu.

Một người nói: "Còn chưa qua cửa đâu, dáng vẻ thiếu phu nhân đã phô bày ra hết nhỉ.


"
Người kia dùng khuỷu tay huých cô ấy, "Cô bớt nói vài câu đi.

"
"Vốn là thế còn gì, tôi nhìn cô em gái còn thuận mắt hơn, ngữ này ấy à, thật là cả người toàn đóng kịch, sợ người khác không biết cô ta chính là bà chủ tương lai.

"
Người kia nghe xong không nhịn được phụ họa thêm, "Đúng vậy, có qua cửa được hay không còn chưa chắc chắn.

"
"Người ta vẫn chưa li hôn kia kìa đã chạy tới nhà hết lần này đến lần khác, không biết nhục nhã.

"
Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nữ phẫn nộ: "Nói gì đấy? Nói to lên một chút, để tôi nghe cùng.

"
Tiếng hai người giúp việc chợt im bặt, lưng hướng về phía cửa không dám ngoái đầu, sau khi giao nguyên liệu cho đầu bếp thì lỉnh đi mất.

Điện thoại của Giang Chu Mạn đặt trên kệ bếp bên trong nên trở vào tìm lại, không ngờ để cô ta nghe được mấy lời ấy, bữa cơm này chưa được ăn đã bực mình thế này, nếu ông cụ không cho Giang Nhược biết mặt thì cô ta có ra làm sao cũng không nguôi được cơn giận.

Vào phòng sách, Lục Hoài Thâm sập cửa phịch một cái, nhìn ông cụ đang yên vị trên sofa, "Làm phiền ông nói thử xem, hôm nay lại định suy tính gì?"
Mí mắt ông cụ chẳng nhúc nhích, khẽ hừ: "Anh có thái độ gì đấy hả?"
Lục Hoài Thâm cười gằn: "Đây không phải là thái độ tôn trọng à?"
"Gọi Giang Chu Mạn đến là muốn cho con bé ở chung với người nhà họ Lục nhiều hơn, còn về Giang Nhược, vốn dĩ nó nên tới.

" Mấy câu chung chung ấy ông ta nói cũng như không.

Lục Hoài Thâm không vui: "Việc này cháu đã bảo sẽ xử lí, ông khuấy đục nước làm gì?"
Thái độ kiêu ngạo quá mức đã chọc tức Lục Chung Nam, ông ta nện mạnh gậy xuống sàn, "Tốt nhất anh hãy chú ý đến lí do thoái thác của anh cho tôi, tôi đây anh còn không để vào mắt, tôi dám đem công ty giao hoàn toàn vào tay anh à? Dẫu sao cũng bởi anh nhiều lần coi lời tôi như gió thoảng bên tai, chuyện Giang Nhược thì do dự lưỡng lự, lấy vài lí do cho qua chuyện, tôi mới phải nhúng tay vào.

Anh giải quyết sớm một tí cho tôi bớt phiền! Một Giang Nhược nhỏ nhoi, anh còn thật sự coi trọng nó cơ đấy, uy hiếp anh tới nỗi không dám manh động, cho dù giết cô ta đi nữa ai có thể làm gì?" Tuy câu cuối cùng kia Lục Chung Nam nghiến răng nghiến lợi nhưng lại nói ra rất dễ dàng.

Lục Hoài Thâm bị lời ông ta nói làm chấn động một hồi, đồng tử co lại, nhìn ông ta rất lâu không trả lời, cau mày, quay người ra ngoài, vẫn sập cửa phạch một phát.

()
! !
Khi gần tám giờ mọi người mới đông đủ, Giang Nhược vẫn ngồi cùng chỗ với Lục Hoài Thâm nhưng Giang Chu Mạn lại ngồi bên cạnh ông cụ, tương đương với việc Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn phân ra ngồi hai bên ông ta, địa vị bọn họ hai năm rõ mười.


Người đang ngồi trong đó đều có vẻ không lần ra đầu mối, tình cảnh này càng kì quặc hơn, nhất là khi ông cụ và Giang Chu Mạn mặt mày rạng rỡ trò chuyện với nhau.

Món ăn lên đủ, mọi người sôi nổi bắt đầu ăn uống, bọn trẻ ngồi riêng một bàn, bên đó đã sớm ăn trước rồi, bên này thím năm vừa gắp đồ chuẩn bị ăn, bỗng ông cụ lại mở miệng nói chuyện, chỉ tên Giang Nhược: "Nghe nói chị và Hoài Thâm đang bàn chuyện li hôn.

"
Miếng gà thím năm gắp trên đũa, rơi cạch vào trong bát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nhược và Lục Hoài Thâm, cái nhìn phức tạp rồi lại nín lặng mà chờ đợi.

Lục Hoài Thâm vừa định nói thì Giang Nhược đã trả lời dứt khoát: "Vâng, nhưng có vài điều khoản chưa đàm phán xong.

"
Sắc mặt Lục Hoài Thâm bỗng nhiên tối sầm, ánh mắt lạnh băng phóng thẳng tắp đến khuôn mặt Giang Nhược.

Giang Chu Mạn hết sức ngạc nhiên, ai cũng không ngờ Giang Nhược sẽ thừa nhận thẳng thắn thế này.

Lục Chung Nam giả bộ không biết, lại hỏi: "Ồ, vậy chỗ nào xảy ra vấn đề?"
"Cháu có một ít cổ phần Giang thị được ông nội cháu ủy thác quyền quản lý dưới tên Lục Hoài Thâm, ban đầu trước khi kết hôn, trong thỏa thuận có nhắc đến, nếu li hôn thì tài sản sẽ chia đôi," Giang Nhược rũ mắt, giương khóe môi cười tao nhã đúng mực, "Nhưng nghĩ tới suốt hai năm nay cháu cũng chưa từng nỗ lực làm tròn trách nhiệm người vợ, nhà họ Lục người đông sản nghiệp lớn, tài sản gia đình mình cháu cũng không dám động vào, cháu chỉ cần số cổ phần Giang thị vốn thuộc về cháu là được rồi.

"
Lục Chung Nam trầm ngâm không nói, ngược lại là Giang Chu Mạn lên tiếng trước: "Không thể đưa cổ phần Giang thị cho cô.

"
"Ai cho phép chị nói?" Giang Nhược khẽ cười nhìn chị ta chăm chú, "Còn chưa gả cho Lục Hoài Thâm đâu, đã vội vàng đòi phát biểu thay anh ấy thế hả?"
Mặt Giang Chu Mạn biến sắc, xanh đỏ trắng đen khó phân, "Cô! "
Dẫu sao mục đích đêm nay của Lục Chung Nam đã rõ ràng, chẳng phải là muốn ép cô li hôn sao, thà bị người ta chế giễu, còn chẳng bằng mình nắm quyền chủ động, nếu nhân đó có thể khiến Lục Hoài Thâm li hôn, hơn thế lấy được cổ phần Giang thị về tay, há chẳng phải vừa đẹp à.

Hà Nội, 27/7/2021
23h39 nha các bác.

Cháy hết mình như tinh thần chống dịch.

Nếu thấy có lỗi chính tả thì cmt giúp tôi để tôi sửa nhé.

Thôi tôi đi ngủ các bác ạ
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc