KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Đã là đêm khuya, Giang Nhược hơi mệt mỏi, kéo kéo tóc bị anh ấy đè dưới cánh tay, mang theo giọng mũi nói: "Anh đè lên tóc em rồi."
Lục Hoài Thâm nâng tay kê dưới cổ cô ấy lên, Giang Nhược vén gọn sợi tóc bị đè chặt.
Cô ấy vẫn như cũ không biết mở miệng từ đâu, khả năng chỉ là cô ấy bị lời nói của Minh Ngọc làm cho quá nhạy cảm.

Chuyện theo dõi buổi chiều thật ra không có chứng cứ rõ ràng, có khi chỉ là xe riêng vừa hay tiện đường.

Dù cho bàn tay Giang Cận có vươn dài đến đâu đi nữa, hẳn trong lòng cũng sẽ tồn tại mối lo ngại đối với Lục Hoài Thâm.

Lúc trước Lục Hoài Thâm điều tra ngọn ngành bọn Thủy Hỏa, nếu Giang Cận biết bị phát hiện, cũng không dễ dàng dám động vào cô ấy.
Giang Nhược vuốt xuống nỗi hoảng sợ trong lòng, nói: "Có thể là em nhạy cảm quá, sau hôm đó, luôn cảm thấy có người theo dõi em."
Lục Hoài Thâm hỏi: "Chuyện thế nào?"
Hôm nay vệ sĩ đi theo Giang Nhược đã báo cáo với Lục Hoài Thâm, buổi chiều, kẻ giám sát Giang Nhược đã bỏ chạy, cũng không biết người Giang Nhược phát hiện là người của Giang Cận, hay là vệ sĩ anh ấy cử đi.
Giang Nhược kể chuyện lúc chiều với anh ấy, lại nói: "Em vẫn nhớ biển số xe kia, nhưng em thấy chắc là em suy nghĩ nhiều."
Biển số xe kia vệ sĩ đã ghi lại giao cho Bùi Thiệu từ lâu.


Thú vị chính là, hôm qua và hôm nay, những người này không sử dụng cùng một xe.

Công tác chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa ý thức phản trinh sát mạnh.

Nếu như không phải thời gian quanh quẩn cạnh Giang Nhược quá lâu thì rất khó để người của anh ấy phát giác.
Lục Hoài Thâm vì để cô ấy yên tâm, bảo cô ấy nói ra biển số xe.
"Ngộ nhỡ chỉ là xe bình thường thì sao?"
"Thế thì đơn giản rồi, xe có vấn đề mới càng khó điều tra."
Giang Nhược ghi vào ghi chú trên điện thoại, đưa cho anh ấy xem.
Buông di động, Giang Nhược lật người, nằm nhoài trên giường chống cằm nhìn sang anh ấy, khóe miệng còn ngưng đọng nụ cười như có như không: "Lục tổng quan hệ rộng thế, đường đi nước bước lại nhiều, thật bội phục."
Lục Hoài Thâm nghe ra sự cười nhạo của cô ấy, ánh mắt trầm diệu nổi sóng, "Vậy không phải em nên cười thầm à?"
Giang Nhược nghi hoặc mà Hử? một tiếng.
Cánh tay Lục Hoài Thâm đặt trên gối đầu, nhướn mày nói: "Người quan hệ rộng đường đi nước bước nhiều, là người đàn ông của em."
Giang Nhược lộ ra vẻ mặt anh chưa hiểu ý em à: "Vốn định khen nhau xã giao một tí, sao từ miệng anh nói ra vẫn thành đang khen chính bản thân anh thế?"
"Muốn anh khen em cái gì?" Lục Hoài Thâm với dáng vẻ đang rửa tai lắng nghe.
Giang Nhược càng thêm hăng hái, còn cố ý làm bộ không thèm để ý mà nói: "Từ miệng em nói ra, vậy thì còn gì thú vị nữa?"

Anh khen em đi, anh dốc hết sức mà khen em đi nào.

Thật ra là ý này.
Lục Hoài Thâm xoa xoa cằm, tay chống má nhìn cô ấy, nhưng không nói một lời.
Bình thường Giang Nhược so với bạn bè cùng lứa có vẻ trầm ổn hơn nhiều, kiểu giảo hoạt tươi mới đặc biệt nổi bật này thuộc về những cô gái trẻ, sự trẻ trung kia hoàn toàn không ăn khớp với độ tuổi của anh ấy, không phải dáng vẻ kệch cỡm nháy mắt đưa tình, cũng không cố giả bộ dè dặt và dồn hết tâm sức, gãi đúng chỗ ngứa của anh ấy một cách hiếm thấy.
Tâm tư Lục Hoài Thâm đi lệch, đã từng cho rằng nếu tương lai bản thân có kết hôn, tuổi tác bạn đời cũng nên tương đương với anh ấy, phụ nữ lịch lãm trưởng thành, ít nhất hằng ngày có thể trò chuyện cùng nhau.
Giang Nhược trông thấy, Lục Hoài Thâm vẫn không dao động, cô ấy mất tự tin hẳn: "Chẳng lẽ em lại không có ưu điểm nào nổi bật?"
"Thì vẫn có."
"Đâu?" Giang Nhược nhìn anh ấy không rời mắt, muốn nghe anh ấy tiếp lời, kết quả Lục Hoài Thâm ôm cô ấy rồi đè xuống giường.
Giang Nhược trừng mắt, nhìn anh ấy thẹn thùng lại không biết phải làm sao, Lục Hoài Thâm phủ tay lên mông cô ấy, lớp vải mềm mượt dưới bàn tay bao trọn nơi cao ngất mềm mại, rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn trịa mịn màng, nói trầm khàn: "Đủ trẻ trung."
Bởi vì trẻ, so với anh thì cô ấy có khả năng vô hạn, có sức hấp dẫn vô hạn với anh.
Tuy rằng đấy cũng không phải toàn bộ.
Ngày hôm sau, Giang Nhược phải đi làm, Lục Hoài Thâm cũng phải đến công ty, bèn bảo tài xế đưa Lục Gia Lạc đi sân bay tụ hợp với Lục Giam và Trình Khiếu.
Chiều nay trước lúc tan làm, Bùi Thiệu mang tổng kết của vệ sĩ phản hồi cho Lục Hoài Thâm, quan sát cả một ngày, mấy kẻ lúc trước nằm vùng quanh quẩn xung quanh Giang Nhược hôm nay đều đã không còn nữa.
Dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu của Lục Hoài Thâm, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tiếp tục theo dõi, đừng buông lỏng cảnh giác."
Sau khi Trình Khiếu rời đi, trong nhà chỉ còn mình Kiều Huệ, trước khi sự cố chưa xảy ra, cơ thể Kiều Huệ khỏe mạnh, bốn năm mươi tuổi, chăm lo cho bản thân và việc nhà đều khỏi phải nói, Giang Nhược cũng chưa từng phải lo lắng cái gì.


Hiện giờ sợ lúc bà ấy ở một mình phát sinh trở ngại, lại sợ bà ấy cô đơn quá, vì thế dự tính trong khoảng thời gian này sẽ thường xuyên về nhà hơn.
Thời điểm cô ấy đi, dì giúp việc đang nấu cơm tối.

Người này xấp xỉ tuổi Kiều Huệ, tính tình hòa đồng, hai người có thể trò chuyện hợp nhau.
Tối hôm qua lúc Giang Nhược ở đấy, Kiều Huệ lại nói riêng chuyện không mời người giúp việc nữa, hiện tại sức khỏe bà ấy khá ổn rồi, tự nấu cơm không thành vấn đề, quét dọn vệ sinh một tuần một vài lần là được.
Kiều Huệ sợ cô ấy chi nhiều tiền cho việc này quá, Giang Nhược vẫn biết điều này.
Giang Nhược nói: "Mẹ với dì kia không phải rất hợp nhau à?"
"Đấy không phải là chuyện hợp hay không! Hợp thì bọn ta có thể hẹn đi chơi riêng, thuê người giúp việc tiêu tốn nhiều tiền," Kiều Huệ nói mà dường như hơi khó có thể mở miệng, tự giác giảm nhẹ âm thanh, nói có phần không lưu loát: "Cho dù mẹ thấy con người bà ấy không tồi, thì ở cùng nhau, cũng vẫn cảm thấy không được thoải mái."
Người hơi có tuổi lại tiết kiệm, đặc biệt là kiểu người có kinh nghiệm thay đổi chóng vánh về mặt kinh tế như Kiều Huệ, luôn có tâm lý: Cho dù người ta bỏ sức lao động ra lấy tiền công, nhưng vì là kiếm tiền từ nhà mình, cũng sẽ cảm thấy người ta làm việc nhà mà vẫn nhẹ nhàng đúc tiền vào túi, trong lòng sẽ mất cân bằng.
Suy cho cùng làm việc nhà từng là việc sở trường nhất của bà ấy, hà tất phải tốn một đống tiền mượn sức người khác làm việc?
"Mẹ đừng bận lòng mãi nữa," Giang Nhược cũng bất đắc dĩ thật sự, phía trước đã thuyết phục, những tưởng rốt cuộc bà ấy đã yên tâm thoải mái chấp nhận rồi, ai ngờ không bao lâu lại nhắc lại chuyện cũ, cô ấy nói: "Mẹ nói trẻ cũng không còn trẻ, khả năng hồi phục thân thể không thể so với lúc trẻ nữa, chỗ tổn thương của mẹ lại đều là xương cốt, lành lặn từ từ, nếu dẫn đến biến chứng gì đó thì mất nhiều hơn được."
Kiều Huệ im lặng, có phần không vui.
Giang Nhược lại kiên nhẫn nói: "Bây giờ tiền lương cộng tiền thưởng mỗi tháng của con, chăm lo cho mẹ với em vẫn dư dả.

Vả lại con sắp có thể nắm lại quyền quản lí cổ phần Giang thị, mẹ cần gì cứ chấp nhất mãi chuyện thuê hay không thuê người giúp việc, mẹ chỉ cần cố gắng dưỡng sức không được à?"
Đạo lý thì Kiều Huệ hiểu, nhưng ngoài miệng không chịu thua: "Vậy con có tiền cũng không thể tiêu linh tinh, phải lo trước tính sau hiểu không? Cẩn thận ngẫm lại bố con xem, ông ấy chính là ví dụ."
Giang Nhược vâng lời nói thuận theo bà ấy: "Con biết, con biết."

Sau đó Kiều Huệ vẫn đồng ý tiếp tục mời người giúp việc, nhưng Giang Nhược có dự cảm, bất quá bao lâu, chuyện cũ lại tái diễn.
Hôm nay Giang Nhược ở đây ăn cơm, tan làm quên không nhắc thím Ngô giúp cô ấy dắt cho đi dạo, khi nhớ ra thì thím Ngô đã về nhà từ lâu.
Giang Nhược cũng chẳng để ở trong lòng, bụng bảo ăn xong bữa tối quay về nhà sẽ đi dạo sau.
Giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm giữ cho nhau không gian rất lớn, kỳ thật là chưa quen mình đi đâu làm gì đều thông báo cho đối phương, không có chuyện gì đặc biệt, rất ít chủ động truy hỏi hướng đi của đối phương.
Lúc trời tối chợt đổ cơn mưa, Giang Nhược mở cửa nhà, tối như hũ nút, kế đó liền nghe thấy từng tiếng kêu khẽ xen lẫn sự phẫn nộ cùng ấm ức truyền đến.
Tiếp theo một vật nặng lông xù đã nhào thẳng vào mình.

Khi Giang Nhược nghe thấy âm thanh móng vuốt lộc cộc dồn dập nối nhau trên sàn nhà, lông tơ toàn thân đều dựng ngược, may là từng ở chung nhà có chó, đã thích nghi với việc giảm nỗi sợ hãi với nó.
Cô ấy bật đèn, thấy Rozy đang nhảy nhót không ngừng, hai chân bấu lên đùi cô ấy, hai mắt to ngập nước oán giận mà nhìn cô ấy, vừa vẫy đuôi vừa khẽ kêu gâu gâu.
Giang Nhược bình tĩnh lại, né móng vuốt của nó, ngồi xổm xuống nói lí lẽ: "Mày xem, bên ngoài đang mưa, hôm nay không ra ngoài chơi được không?"
Con chó ngó lom lom cô ấy vài giây, bỗng nhiên gâu một tiếng giòn giã.
Thôi vậy, nói lí lẽ với chó vốn dĩ đã rất hoang đường.
Lúc hơn 8 giờ Lục Hoài Thâm về nhà, nhìn thấy trên con đường núi đổ bê tông, đèn đường trong mưa lu mờ mù sương, một người cầm ô, tay dắt một con chó đeo giày mưa khoác áo mưa vịt con vàng, một người một chó đang tản bộ hướng về phía nhà.
Hà Nội, 21/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc