KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Lục Hoài Thâm chẳng qua là có hai ý, hoặc là cô tự mình lựa chọn trắng tay ra khỏi nhà, hoặc là anh khởi kiện li hôn, kiện tới khi nào cô trắng tay ra khỏi nhà thì thôi.
Quá trình không giống nhau, kết quả vẫn như nhau.

Nhưng cái sau sẽ càng khiến cô tổn thương tinh thần, người thức thời tự nhiên sẽ chọn cái trước.

Không phải Giang Nhược không thức thời, mà là thời thế không cho phép cô thỏa hiệp.

Trong lòng cô rất rõ ràng mình phải đối mặt với những gì khi trắng tay ra khỏi nhà.


Tình hình kinh tế của cô không đủ để hỗ trợ cho bệnh tình Giang Khải Ứng, mà Giang Khải Ứng cũng sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình nữa.

Kể từ khi Giang Vị Minh ngồi vững vị trí cao nhất tại Giang thị, tâm huyết một đời của Giang Khải Ứng bỗng chốc trở thành cốc mò cò xơi.

Ông nội vẫn đang trong bệnh viện, ngược lại với trạng thái cường tráng thường ngày, là dáng vẻ suy giảm khả năng vận động, não bộ không còn linh hoạt như trước, dường như liên tục nhắc nhở cô phải đưa ra quyết định khiến suy nghĩ trong đầu Giang Nhược như một mớ hỗn độn.

Giang Nhược đột ngột như bị rút cạn hết sức lực, cũng giống đòn bẩy bị mất đi điểm tựa, người ta hầu hết chỉ khi rơi vào cảnh khốn cùng mới có thể nhận thức rõ ràng được sự bất lực của bản thân, cô thật sự cảm thấy bản thân đã sống vô ích hơn hai mươi năm rồi.

"Anh không phải cũng ngoại tình trong hôn nhân đấy sao, dựa vào cái gì mà muốn đẩy mọi lỗi lầm lên người tôi?" cô chậm rãi mở miệng, cổ họng muốn nghẹn lại.

Vách ngăn được mở lên ngăn cách cabin và ghế sau, một ngày mới, ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu vào khiến mắt cô bị chói tới mức đau nhức nhối.

Lục Hoài Thâm một chút cũng không để tâm tới lời chất vấn của cô, anh nói: "Dựa vào tôi có tiền hơn cô, dựa vào tôi có quan hệ rộng hơn cô, dựa vào địa vị xã hội của tôi cao hơn cô, còn có gì muốn nói nữa không?"
Giọng nói trầm thấp ấy mang theo sự thờ ơ thấy rõ, cũng bộc lộ một cách thản nhiên sự kiêu ngạo và khinh thường của đối phương.

Lục Hoài Thâm hạ giọng "hừ" một tiếng, bổ sung thêm: "Còn nữa, có phải Lục phu nhân đã quên mất lời tôi từng nói? Sau khi kết hôn tôi vẫn trong sạch, vì cô mà thủ thân như ngọc."
Lời này nghe thế nào cũng thấy có mùi vị khinh thường.


Giang Nhược cảm thấy uất ức đang lan tràn không ngừng trong lồng ngực, cô xùy một tiếng, nghiêng đầu hơi hếch cằm lên nhìn về phía anh: "Miệng mọc trên người anh, anh nói cái gì thì là cái ấy.

Thứ này lại không kiểm tra được, một người đàn ông trưởng thành ba mươi mốt ba mươi hai tuổi như anh, có thể nín nhịn chuyện đó suốt hai năm chắc? Lục Hoài Thâm, anh đừng bắt nạt tôi nhỏ tuổi mà tùy ý mang chỉ số IQ của tôi ra chà đạp dưới đất.

Giang Nhược ngập ngừng, thu hồi ánh mắt rồi nói tiếp: "Lại nói, định nghĩa ngoại tình không chỉ là về thân thể, mà còn cả về tinh thần nữa.

Kể từ ngày kết hôn, anh vẫn luôn đi trên con đường lạc lối về mặt tinh thần, đến nay còn muốn cắn ngược lại một miếng, anh chính là cái đồ..."
Giang Nhược nói tới mức kích động, tự dưng ngừng lại nhìn anh, ai biết Lục Hoài Thâm cũng đang nhìn xoáy vào cô, đôi mắt rũ xuống hờ hững, rất khó nhìn ra được chính xác cảm xúc trong mắt anh, cô không chú ý, bất ngờ không kịp đề phòng liền chạm vào ánh mắt ấy.

Anh nhìn nhìn cô, ngữ khí như không có gì bất thường nói thêm: "Tiếp tục nói nữa đi, tôi là cái gì?"
Giang Nhược cau mày, "Chẳng là gì cả, bản thân anh như thế nào không liên quan đến tôi, cũng không phải là người tôi thành tâm muốn sống cùng một đời, chẳng cần thiết phải bình phẩm cách làm người của anh."

Khi Giang Nhược hạ mày cụp mắt, đường nét trên khuôn mặt đều trở nên mềm mại, rất dễ khiến người ta có cảm giác dịu dàng thanh lịch, lúc ngước mắt, đôi mắt lưu chuyển linh động, đen láy như mực, cho dù cô bình tĩnh nhìn người, nhưng cũng toát ra sự rung động không ngờ, tuy mang vẻ đa tình, lại vô cùng nghiêm túc.

Hiếm khi hai kiểu khí chất khó mà tồn tại cùng lúc lại được kết hợp tinh tế trên người cô.

Giang Nhược nghe anh ung dung từ tốn nói một cách trào phúng: "Không phải thành tâm muốn sống cùng một đời, nhưng lại thành tâm muốn mang tiền của tôi đi?"
Giang Nhược nhìn theo sườn mặt với đường nét kiên nghị của anh, kiên định đáp lại: "Tôi chỉ lấy phần tôi đáng được nhận."
"Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó hay không đã." Sau khi Lục Hoài Thâm liếc nhìn cô liền bảo tài xế dừng xe, "Xuống xe đi."
Hà Nội, 10/8/2020.


Bình luận

Truyện đang đọc