KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

11.

“Hai người đang làm gì thế?”

Lý Kỳ Nguyệt nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ chúng tôi. Não tôi cũng hoạt động trở lại, không chờ Cố Viễn lấy lại tinh thần, tôi nhanh chóng co giò chạy đi.

“Sao mặt cậu đỏ thế, cậu ốm à?”

Lý Dương Ba lo lắng chạy qua chỗ tôi, còn duỗi tay sờ trán tôi một cái.

“À, không sao không sao. Tớ vừa chạy bộ, đúng, tớ vừa mới đi chạy bộ nên mới như vậy đấy!”

“Tống Phỉ, lều của cậu đây nhé! Cậu mau dựng lều lên đi.”

Lưu Ngạn đứng cách đó không xa lớn tiếng gọi tôi. Tôi vội chạy qua, luống cuống dựng lều lên.

Lưu Ngạn và Lý Dương Ba là bạn học cùng đại học, cùng chung phòng ký túc với Cố Viễn. Sau khi tốt nghiệp thì cả ba cùng nhau khởi nghiệp, mở một công ty bán hàng online nổi tiếng trong và ngoài nước.

Vì tôi hay đến phòng tìm Cố Viễn nên Lưu Ngạn và Lý Dương Ba đều quen tôi. Nhất là Lý Dương Ba, bình thường cậu cũng rất quan tâm  đến tôi.

Tôi mất tập trung đóng đinh vào đất để dựng lều. Vừa đóng, tôi vừa nhớ lại cảnh làm người ta xao xuyến vừa rồi.

Vì sao kỹ thuật hôn của Cố Viễn lại tốt thế? Đúng là đáng giận thật mà! Có phải cậu ấy trộm có bạn gái sau lưng tôi không nhỉ?

“Ui mọi người đều đến rồi hả? Xin lỗi mọi người nha, tớ tới muộn rồi!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, tôi quay đầu đi thì thấy…

Trương Thải Vi!!!

Trước mắt tôi là một cô gái cắt tóc ngắn có đôi mắt hẹp dài, mũi cô ấy cao, làn da hơi ngăm đen nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô ấy.

Hôm nay cô ấy đi một đôi bốt chuyên dùng để leo núi, tôn lên cặp chân dài đẹp đẽ của mình. Nhìn phong cách phối đồ của cô ấy ngày hôm nay, tuyệt vời đến mức có thể đi chụp ảnh tạp chí ngay được.

Bình luận

Truyện đang đọc