KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

18.

Tôi nhấp nha nhấp nhổm như người bị trĩ ngồi trên ghế. Cuối cùng cũng tới khu chung cư nhà tôi rồi. Tôi mở cửa xe muốn chạy thì Cố Viễn ỷ vào việc chân cậu dài, bước hai ba bước chặn tôi ở cạnh xe.

“Cậu chạy cái gì? Hửm?”

Cậu chống tay chặn tôi lại. Tôi dựa hẳn người vào xe. Vẻ mặt tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.

Nhưng trong lòng tôi thì bắn đầy bong bóng màu hồng, làm trái tim tôi mềm nhũn.

A a a a! Tôi bị Cố Viễn kabedon*!!!

*kabedon: là tư thế mà người ta chống tay vào tường để chặn người kia ấy ~ Bạn nào chưa hình dung được thì lên google search nha ~

Cậu ấy ngầu quá! Thích quá đi mất thôi!!

Một cái hôn dịu dàng được đặt lên má tôi. Tôi cụp mắt xuống, sau đó nghe được tiếng chụp ảnh “tách” một cái.

Cố Viễn chụp một bức selfie sau đó cậu bình tĩnh cất điện thoại đi. Một tay cậu nắm lấy tay tôi, một tay cậu cầm hành lý của tôi.

“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà trước.”

Nhìn mười ngón tay đan chặt của chúng tôi, khóe miệng tôi cong lên liên tục.

Tay cậu ấy to thật đấy, ngón tay cũng dài nữa, mà ta cậu ấy cũng ấm ghê á!

Tôi cứ cười ngây ngốc như vậy đến tận khi về nhà mình.

Tôi nằm trên giường lấy tay che mặt lan qua lăn lại, điện thoại tôi vang lên rất nhiều thông báo.

“Đinh!”

“Đinh!”

“Đinh!”

Mẹ nó, cái gì đấy?

Tôi ngồi dậy, cười sờ sờ mắt, vừa mở điện thoại ra thì thấy WeChat của tôi bị spam một đống tin nhắn “Trời ạ!”.

“Trời ạ! Tống Phỉ, cậu yêu đương với Cố Viễn từ bao giờ thế?”

Tôi vừa mở WeChat của mình và Đường Tiếu Tiếu – bạn tốt thời cấp 3 của mình ra thì cô nàng đã gọi điện thoại qua cho tôi.

“A a a a! Tên lừa đảo Tống Phỉ này! Cậu mau nói cho tớ biết, cậu với Cố Viễn yêu nhau từ bao giờ đấy???”

Tiếu Tiếu nói một tràng dài, thét chói tai làm tôi hơi ngây ngốc một chút. Sau mọi người biết chuyện nhanh thế?

Tin này truyền cũng quá nhanh rồi đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc