KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

12.

Tôi gõ mạnh vào cái đinh, sau đó đập thẳng vào tay mình.

“Úi!”

“Sao cậu bất cẩn thế? Có đau không?”

Trương Thải Vi ngồi xổm xuống lấy khăn giấy cẩn thận xoa tay cho tôi, sau đó lại thổi thổi chỗ tôi mới đập vào tay.

Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn. Cô ấy quá đẹp, nếu tôi mà là con trai chắc giờ tôi yêu cô ấy luôn rồi đó!

Trong những năm tháng thanh xuân của Cố Viễn, nếu nói về cô gái nào đặc biệt với cậu thì ngoài tôi ra chính là Trương Thải Vi.

Trương Thải Vi là bạn đại học của Cố Viễn, vừa đẹp vừa năng động. Cô ấy cùng với mấy người Cố Viễn chơi đá bóng, chơi game. Thành tích học tập của cô ấy tốt, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, cô ấy giỏi thể dục, cái gì cũng giỏi hết. Gần như chẳng có chuyện gì mà cô ấy không làm được cả.

Khi nói chuyện với các bạn nữ bình thường, lúc nào Cố Viễn cũng trưng ra cái mặt lạnh như tảng băng. Chỉ riêng Trương Thải Vi lại trở thành bạn tốt với cậu.

“Thải Vi, cậu tới rồi à?”

Cố Viễn cùng Lý Kỳ Nguyệt đi từ đằng xa tới. Thấy Cố Viễn, tôi đỏ mặt lên, vội vàng đi dựng tiếp lều của mình.

Mẹ kiếp! Vừa rồi “cháy” bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu!!

Tôi bắt đầu tránh mặt Cố Viễn. Cậu đi đến đâu thì tôi trốn đến đó, bầu không khí kỳ lạ này làm mọi người đều phát hiện sự bất thường.

“Hai người cãi nhau à?”

Trương Thải Vi nhướng mày, cười nói: “Thằng nhóc Cố Viễn này dám cãi nhau với cậu sao?”

“Cậu nói gì thế? Một ngày cậu ấy hận không thể mắng tớ 800 câu đó!”

Trương Thải Vi đang ghen à?

Đột nhiên trong lòng tôi xuất hiện cảm giác nguy cơ. Tuy rằng vừa rồi tôi hôn Cố Viễn, Cố Viễn cũng hôn lại tôi.

Nhưng Trương Thải Vi không phải người bình thường. Sức chiến đấu của cô nàng bằng 100 Lý Kỳ Nguyệt.

Nếu cô ấy mà tỏ tình Cố Viễn, chắc chắn tôi không thể cạnh tranh được với cô ấy.

Tôi phải để mắt đến cô ấy, không cho cô ấy và Cố Viễn có cơ hội được ở riêng với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc