KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

19.

“Cậu mở vòng bạn bè ra thì biết!”

Tôi nhanh chóng cúp điện thoại mở vòng bạn bè ra. Đập vào mắt tôi là ảnh chụp vừa rồi của tôi cùng Cố Viễn.

Trong ảnh, góc nghiêng của Cố Viễn đẹp đến mê người. Mũi cậu cao thẳng, cái cằm góc cạnh, hàng mi vừa dày vừa rậm, môi mỏng hơi chu lên dán vào sườn mặt tôi.

Tôi thì ở phía đối diện, hai má đỏ lên, cụp mi mắt xuống, cả mặt viết hai chữ “ngượng ngùng”, “hạnh phúc”.

Trên ảnh chụp, Cố Viễn viết hai chữ thật to: “Yêu nhau.”

Bên dưới đã có hơn 100 bình luận, số bình luận tiếp tục có xu hướng gia tăng.

“Có phải tớ đang hoa mắt không vậy? Ai đó mau nói cho tớ biết chuyện này có phải là thật không?”

“Mẹ nó! Không ngờ khi còn sống tớ có thể thấy được cái này!”

“A a a a đây là cái tổ hợp thần tiên mẹ gì đây! Xin hai người lập tức kết hôn tại chỗ rồi sinh cho tớ một trăm đứa nhóc luôn đi!”

Mấy bình luận sau đó cũng bắt đầu đổi phong cách, thi nhau bảo chúng tôi mau sinh mấy đứa nhóc cho họ xem.

Mẹ kiếp! Muốn sinh cũng phải chờ mấy tháng nữa chứ, làm gì có ai sinh nhanh vậy đâu?!?

Tôi che mặt, bắt đầu nghĩ xem nếu sinh con gái thì đặt tên cho bé là gì, nếu sinh con trai thì nên gọi bé như nào.

Lúc này điện thoại tôi lại đổ chuông. Chắc lại là bạn nào hóng hớt gọi tôi đây. Tôi không để ý lắm mà nhấc máy.

“Ừ ừ ừ cái trên vòng bạn bè đúng rồi đấy, đúng là tớ đang yêu đương với Cố Viễn.”

“Gái yêu à, mắt con tốt thật đấy, giống y như mẹ ha ha ha ha ha. Mẹ đã để mắt tới thằng nhóc Cố Viễn này từ lâu rồi, đã đẹp trai lại còn học giỏi, ngoan ngoãn nữa chứ! Tuần sau con dẫn nó về nhà ăn cơm, nhanh chóng chọn ngày kết hôn đi ha!”

???

Cố Viễn kết bạn WeChat với mẹ tôi???

Chuyện này từ bao giờ vậy?!?!?

Tôi ôm vẻ mặt không còn thiết tha gì với cuộc sống nằm trên giường lăn hai cái, chân giường phát ra những tiếng cọt kẹt.

Giường tôi cứ lắc lắc mấy cái là lại kêu kẽo kẹt, chắc chỗ nào bị lỏng đinh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc