KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

8.

“Chị Tống Phỉ, người ta bị say xe, chị có thể nhường ghế trước cho em được không?”

“Người ta là ai? Bạn của em à? Sao chị không thấy?”

“Trời ơi ghét ghê vậy á! Anh Cố Viễn, anh nhìn kìa, chị Tống Phỉ lại bắt nạt người ta rồi ~”

Lý Kỳ Nguyệt ngượng ngùng đấm đấm cánh tay Cố Viễn. Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ móc mỉa cô ấy vài câu.

Nhưng hôm nay tôi chỉ muốn được xuống ghế sau ngồi thôi. Tôi không muốn nói gì với Cố Viễn nữa.

Nhìn tôi hùng hổ lấy túi định xuống ghế sau ngồi, sắc mặt của Cố Viễn cực kỳ khó coi.

“Bụp” một tiếng, cậu đóng cửa xe tôi vừa mới mở ra.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, mẹ kiếp, cậu nổi điên cái gì thế?

“Kỳ Nguyệt, em xuống ghế sau ngồi đi, Tống Phỉ phải ngồi trên này để chỉ đường cho anh.”

Cố Viễn mạnh mẽ nhét tôi vào ghế lái phụ.

Lúc cậu cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi, cậu còn ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Tống Phỉ, cậu ngồi ngoan một chút cho tớ.”

Cố Viễn cũng ở sát tôi quá rồi đấy, môi cậu gần như chạm hẳn vào lỗ tai tôi. Mặt tôi đỏ bừng lên.

Lý Kỳ Nguyệt tủi thân ngồi bẹp ở ghế sau.

Đôi khi tôi rất khâm phục cô ấy, cô ấy có thể dũng cảm theo đuổi người mình thích, có thể dũng cảm thể hiện tình cảm của mình cho đối phương biết. Cùng thích Cố Viễn nhưng cô ấy có thể luôn miệng gọi “Anh Cố Viễn”, còn tôi chỉ luôn miệng nói “Cố Viễn cậu bị đớ à?”

Sự khác biệt giữa người với người cũng quá lớn rồi.

Thật may là Lý Kỳ Nguyệt vẫn luôn ríu rít nói chuyện với Cố Viễn để cậu không có thời gian nói chuyện với tôi, giúp tôi vượt qua chặng đường này một cách bình an. Tôi quyết định từ sau sẽ đối xử với cô gái này tốt một chút, dù sao thì theo đuổi Cố Viễn cũng chẳng phải là việc dễ dàng gì.

Bình luận

Truyện đang đọc