KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

15.

“Trương Thải Vi!!”

Cố Viễn tức giận hét to một tiếng rồi đứng dậy. Cậu kéo tôi lên, ôm chặt tôi vào lòng trừng mắt nhìn Trương Thải Vi.

“Ha ha ha ha cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa rồi! Tớ cười chết mất!”

“Nhìn hai người các cậu ngốc nghếch dây dưa nhiều năm như vậy, vẫn còn mải đoán người đoán ta, tớ phục sát đất luôn rồi đó!”

Trương Thải Vi ngồi xuống đất, không giận Cố Viễn mà lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cô ấy có ý gì?

Tôi ngơ ngác nhìn Cố Viễn, lại nhìn qua Trương Thải Vi. Sau đó tôi thấy cô ấy cười đến chảy cả nước mắt.

“Hai người xứng đôi thật, nam ngơ nữ ngốc. Đúng là trời sinh một cặp, ha ha ha ha…”

Cố Viễn kéo tay tôi đi qua chỗ khác. Đến lúc tôi lấy lại tinh thần thì tôi sướng như điên.

Tôi vừa bất ngờ, vừa muốn khóc.

Có phải là Cố Viễn cũng thích tôi không?

Đến chỗ không người, Cố Viễn xoay người lại, ôm tôi thật chặt.

“Tống Phỉ, chúng ta đừng tiếp tục lãng phí thời gian được không?”

Cố Viễn ôm tôi rất chặt, sau đó lại đặt một nụ hôn ấm áp lên trán tôi.

Tôi ôm vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Cố Viễn, tựa đầu vào ngực cậu, yên lặng cảm nhận tình yêu của cậu dành cho mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy.

Nhưng cái gì đẹp cũng rất ngắn ngủi.

Phải công nhận là Cố Viễn có một cái miệng vô cùng đáng sợ. Ngoài hôn môi thì cậu còn biết nói:

“Tống Phỉ, nói thật, tớ…”

“Tớ muốn kết hôn với cậu. Khi nào chúng ta mới kết hôn với nhau được?”

Đêm đầu thu yên tĩnh đến phát sợ, xung quanh chẳng có tiếng côn trùng kêu. Vì thế tiếng tim đập của tôi vang lên bình bịch một cách vô cùng rõ ràng. Tôi định nói gì đó nhưng mãi không mở miệng được.

Im lặng.

Trong đêm nay, im lặng là vàng.

Bình luận

Truyện đang đọc