KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

9.

Vừa tới nơi, tôi duỗi thẳng người. Tôi còn chưa kịp khen khung cảnh nơi đây thật đẹp thì Cố Viễn đã dùng một tay ôm lấy eo tôi, vác tôi đi chỗ khác.

“Cố Viễn! Cậu đang làm gì thế? Mau bỏ tớ xuống!”

Hai chân không chạm đất, trong lòng tôi hoảng loạn. Không phải thằng nhóc Cố Viễn này phát hiện ra chuyện gì đó chứ? Dù sao hồi còn đi học cậu cũng rất thông minh, chẳng lẽ là cậu đã đoán ra được sự thật rồi?

Sau khi chúng tôi đến chỗ một cái cây to, trốn khỏi tầm mắt của mọi người thì Cố Viễn buông tôi xuống, cầm lấy cổ tay tôi.

“Tống Phỉ! Rốt cuộc cậu đang làm cái gì?”

Cố Viễn yên lặng nhìn tôi. Trong mắt cậu ẩn chứa sự ngạc nhiên, căng thẳng, còn có một chút vui sướng.

“À, trời hôm nay đẹp thật ấy nhỉ? Cái cây này cũng to ghê vậy á!”

“Tống Phỉ, nói thật!”

Nhìn Cố Viễn đang nghiêm túc đứng đối diện, tôi cảm thấy cuống. Tôi định lấy tay bịt miệng mình thì phát hiện Cố Viễn đã nắm chặt lấy tay tôi từ bao giờ.

“Tống Phỉ, có phải cậu thích tớ không?”

Giọng Cố Viễn run rẩy, trong đó còn mang một chút do dự.

Đầu thu, khung cảnh núi rừng như một bức tranh. Lá cây hơi vàng, từng ngọn núi nối tiếp nhau vươn lên, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ.

Nhưng tôi lại không có tâm trạng ngắm cảnh, tôi chỉ cảm thấy mồ hôi đang chảy từng giọt, từng giọt trên trán mình.

Giờ phút này, tay tôi cách miệng tôi chỉ 50 cm, bình thường với khoảng cách như vậy thì tôi chỉ cần dùng chưa đến ba giây là có thể che miệng mình lại rồi.

Nhìn Cố Viễn đang nắm chặt lấy tay tôi, tôi không còn cách nào khác.

Tôi ngẩng đầu lên, hôn vào môi cậu một cái thật mạnh.

“Cố Viễn, tớ thích cậu!”

!!! Mẹ kiếp, tại sao hôn môi cũng không thể bịt miệng tôi lại được vậy???

Bình luận

Truyện đang đọc