KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

24.

Cố Viễn thả hết đồ trong tay xuống đất, một tay mở cửa một tay giữ gáy tôi.

Tuy rằng tôi có ý định trốn cậu trong hai ngày sắp tới để không phải hôn cậu nữa, nhưng khi ôm eo Cố Viễn, ngửi mùi hương của cậu, tôi vẫn sa vào trong đó như cũ.

Đang lúc chúng tôi điên loan đảo phượng, sắp ra ngô ra khoai thì tách một cái, đèn phòng được bật sáng trưng.

Một nhóm người nhảy lên hô to: “Sinh nhật vui vẻ!”

Có một bạn nhỏ đứng trước nhóm người ấy. Khuôn mặt bạn nhỏ này hơi giống Cố Viễn một chút, trong tay còn cầm một cái bánh kem.

“Bà nội, ba mẹ, cô, chú, chị, anh rể…”

Nghe Cố Viễn cứng đơ người gọi tên từng người đối diện, tôi hận mình không thể đào ngay một cái lỗ để chui vào.

Cứu tôi với!!!!

“Ui, đây không phải là Phỉ Phỉ sao?”

Mẹ Cố Viễn chạy tới nắm lấy tay tôi, cười không khép miệng lại được.

“Chú ơi, hai người vừa hôn môi ạ? Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của chú sao?”

Cố Viễn đi lên phía trước che miệng bạn nhỏ kia lại.

Tôi xấu hổ đi theo sau Cố Viễn chào mọi người: “Cháu chào bà, cháu chào cô chú, em chào anh chị ạ…”

Thằng nhóc Cố Viễn này đúng là người khắc tôi thật mà. Số lần đội quần tôi gặp trong mấy ngày yêu đương với cậu còn nhiều hơn cả trong hơn 20 năm cuộc đời của tôi nữa đấy!!

Bữa tối dưới ánh nến của chúng tôi đã trở thành bữa tối thịnh soạn trên bàn lớn dành cho 10 người.

Bình luận

Truyện đang đọc