LÀ SẾP LỪA EM


Lý Lập Thành không hài lòng: "Em có mối quan hệ gì rối rắm quá vậy."

Bình Nhi nhún vai, không phủ định lời hắn nói: "Anh nói đúng, mà anh đừng lo, em luôn ghi nhớ ba quy tắc của chúng ta."

Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhớ tới lúc thỏa thuận ba quy tắc, nghiêm túc như đang đàm phán hợp đồng quan trọng. Trong mối quan hệ của hai người, Lý Lập Thành phải thừa nhận sự chủ động của hắn kém xa cô. Khi vừa chia tay với bạn trai cũ, hắn vẫn còn nhớ như in vẻ mặt đau buồn của Bình Nhi. Khi đó, hắn không quá chú ý đến cô, chỉ đơn thuần là quan sát cấp dưới. Trông cô chán nản thấy rõ, không hay nói chuyện với mọi người, dù bận rộn đến đâu, trong mắt vẫn có một nỗi buồn không thể xóa bỏ. Thời điểm ấy, Bình Nhi hay tan làm vào ban đêm, ngồi một mình ở bàn làm việc trống rỗng và lơ đãng. Thỉnh thoảng trốn ra ngoài nghe điện thoại sau đó quay về với đôi mắt đổ hoe và gương mặt nhem nhuốc.

Lý Lập Thành đốt một điếu thuốc, rít vài hơi. Chỉ có một ngọn đèn trần được bật trong phòng sách, những vòng khói lượn lờ giữa ánh sáng và bóng tối nhàn nhạt.


"Cho dù trước đây từng sâu đậm như thế nào, thời gian đã qua. Không cần nhớ về quá khứ, em đừng để bản thân lặp lại những sai lầm cũ."

Lý Lập Thành trịnh trọng cảnh cáo Bình Nhi, cô đứng trước mặt hắn rất lâu, giống như một học sinh bị phạt.

"Em hiểu rồi." – Bình Nhi không cần hắn nói vẫn biết phải làm gì, cô vẫn luôn giữ khoảng cách sau chia tay.

Bình Nhi liếc nhìn đồng hồ trên tường, mệt mỏi nói: "Em buồn ngủ quá, đêm nay ở lại đây được không?"

Lý Lập Thành cũng nhìn đồng hồ, mặt không đổi sắc: "Sáng mai anh có cuộc họp online với chi nhánh ở nước ngoài, giờ đã muộn rồi!"

Bình Nhi hụt hẫng, câu nói của hắn cô cảm giác như một lời từ chối, nhưng Lý Lập Thành không hề có ý đó.


"Ồ, vậy thôi em về." – Cô bĩu môi định quay người đi, hắn vội vàng nói: "Giờ này khuya rồi, ra ngoài nguy hiểm."

"Vậy em sẽ ngủ ở sofa trong phòng khách."

"Không phải em đau bụng à, ở tầng dưới nửa đêm em sẽ chết cóng."

Bình Nhi dậm chân, giận dữ: "Vậy bây giờ em phải làm sao?"

Lý Lập Thành bước tới, cúi người chống tay lên mép bàn, đặt cô vào giữa hắn và chiếc bàn, kề sát mặt chậm rãi nói: "Em không hiểu lời anh nói?"

Hình ảnh của Lý Lập Thành phản chiếu trong con ngươi đen láy của Bình Nhi, ánh mắt giao nhau, cô có thể ngửi thấy mùi cà phê và thuốc lá trên người hắn.

"Em không cần ngủ trên sofa, anh cho em mượn giường."


Bình Nhi bật cười hỏi: "Cho em mượn giường? Em ngủ một mình được không?"

"Được, vậy đổi chỗ đi, em ngủ giường, anh ngủ trên người em. Đổi không khí cũng tốt." – Lý Lập Thành hào phóng trả lời.

"Đồ lưu manh!"

Khi Bình Nhi thức dậy vào buổi sáng, Lý Lập Thành không có ở bên cạnh. Cô đã ở nhà hắn nhiều lần, ngôi nhà dần dần có nhiều đồ đạc của phụ nữ. Trên kệ trong phòng tắm cốc đánh răng của cô và hắn đặt kế nhau, bên cạnh dao cạo râu của hắn là lọ nước hoa của cô. Các sản phẩm chăm sóc da của cả hai đều cùng nhãn hiệu, lẫn lộn, không phân biệt được cái nào là cái nào.

Bình Nhi đi xuống lầu sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, người giúp việc bán thời gian đã đến từ sớm chuẩn bị bữa ăn sáng. Lý Lập Thành đã ở nước ngoài một thời gian dài, hắn quen với bữa sáng kiểu phương Tây. Hôm nay trên bàn ăn lại được thay thế bằng các món truyền thống.


Bình luận

Truyện đang đọc