LÀ SẾP LỪA EM


Cửa nhà vừa mở ra, Lý Lập Thành đè lấy môi Bình Nhi hôn say đắm, cô đạp đôi giày cao gót sang một bên, chạm xuống nền gạch đầy lạnh lẽo, hơi ấm từ cơ thể hắn khiến cô mê đắm.

Trên chiếc giường lớn quen thuộc, chút rượu vang kia khiến hắn hừng hực như lửa. Bàn tay thô chạm vào dây váy mềm mại kéo xuống, thân thể mỹ miều lồ lộ trước đôi mắt sâu thẳm của hắn, từ sau khi biết tin Bình Nhi có em bé cho đến tận thời điểm này, hắn đã kiềm chế rất lâu, sắp bí bách đến chết.

Vật dưới thân nhanh chóng cứng cáp, chạm vào làn da mềm mại của Bình Nhi, khi lớp đồ cuối cùng được trút bỏ, thứ kia bật ra bên ngoài khao khát được chạm vào người Bình Nhi. Tay cô nắm lấy nó, một lớp dịch trơn dính tiết ra liên tục. Lý Lập Thành bị cô ghẹo ngứa ngáy cả người, hắn đè Bình Nhi xuống giường, không một chút chậm trễ mà đưa thẳng cự vật vào nơi nhỏ bé. Bình Nhi nhăn mặt, phát ra âm thanh như một con mèo nhỏ đang mong muốn được ban ph át tình yêu.

Nhiệt độ trong phòng nóng lên, Lý Lập Thành luôn biết cách khiến cô bộc phát bản năng, say đắm như đêm đầu tiên.


Cô bám chặt lấy hắn, đến khi không chịu được, móng tay cơ hồ bấu chặt vào cơ lưng rắn chắc, để lại những vệt đỏ kéo dài.

Tiếng da thịt va chạm vào nhau đầy đam mê, hắn di chuyển liên tục, cuối cùng cắm sâu vào, giữ yên mấy giây.

Lý Lập Thành rút ra, hai chân Bình Nhi run rẩy mất kiểm soát, nơi khe hẹp giữa cặp đùi chảy ra một dòng sữa trắng tinh hoà với chút dịch trong suốt, ga giường đều bị cô làm bẩn...

H0an ái qua đi, Bình Nhi nằm trong vòng tay Lý Lập Thành, ngửi thấy hương thơm bạc hà từ miệng hắn, cô khẽ hỏi: "Sao gần đây em thấy anh hay ăn kẹo cao su vậy?"

Hắn hôn nhẹ lên trán cô, dùng chất giọng hơi khàn trả lời: "Còn không phải là vì em và con sao."

Bình Nhi vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, tại sao giữa rất nhiều người ưu tú hơn cô mà Lý Lập Thành vẫn yêu cô, liệu bỏ qua những người khác, hắn sẽ có phút giây nào hối hận không.


"Anh có hối tiếc điều gì không?" – Cô hỏi hắn một câu không đầu không đuôi.

Lý Lập Thành trầm ngâm giây lát, vuốt v e bàn tay nhỏ đeo chiếc nhẫn khẳng định tình yêu của hắn.

"Có...", đôi mắt long lanh của Bình Nhi lập tức rũ xuống, hắn nói tiếp, "Điều hối tiếc nhất cả đời của anh là không gặp em sớm hơn. Bây giờ anh đã gần ba mươi, em chỉ mới hai mươi mấy, sợ rằng ít năm nữa em chê anh là một lão già khó tính không muốn đến gần."

Bình Nhi nghe hắn nói như thế thì bật cười lớn: "Sếp Lý à, hàng của anh còn dùng tốt lắm, không tệ đến mức đó đâu."

Cô nghiêm túc nhìn vào con người đen láy kia, hôn nhẹ lên trán hắn: "Lý Lập Thành, cảm ơn anh... Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em!"

Trong dòng chảy thời gian vô tận, chúng ta rồi sẽ gặp rất nhiều người, rung động rất nhiều lần. Tuy nhiên thực tế, chúng ta chỉ cần rung động một lần duy nhất dành cho một người duy nhất. Thế thôi là đủ.


Lý Lập Thành vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ đến có giây phút trong cuộc đời hắn sẽ vì một người mà bước tiếp, vì một người mà tình nguyện gác lại công việc, tiền của hắn cũng chẳng còn quan trọng bằng Bình Nhi, tất thảy những điều tốt đẹp nhất đều muốn dành cho cô.

Ở những năm tuổi trẻ, hắn vẫn đinh ninh nghĩ chỉ cần có tiền và quyền lực, hai thứ đó là khát vọng lớn nhất, để rồi một ngày đẹp trời, cô thư ký nhỏ bé thanh thuần như ánh trăng, tươi sáng như ánh mặt trời chiếu sáng trái tim lạnh lẽo của hắn.

Lý Lập Thành ôm chặt Bình Nhi vào lòng, chìm vào giấc ngủ, hơi ấm và mùi hương tự nhiên từ cơ thể đối phương tạo một cảm giác bình yên, thế giới bỗng chốc chỉ gói gọn trong vòng tay.

Đoá uất kim hương đặt trên bàn như minh chứng cho tình cảm của Lý Lập Thành và Bình Nhi, lặng lẽ nhưng lãng mạn, mang theo chút cuồng si và quyến rũ khó cưỡng, hứa hẹn một tình yêu say đắm và bất diệt với thời gian.

———


Bình luận

Truyện đang đọc