LÀ SẾP LỪA EM


Bình Nhi cảm thấy bụng dần dần to lên, chiếc váy thường mặc kéo khoá không được nữa, cô khoác thêm chiếc áo vest màu đen để tránh lộ liễu. Thứ bảy, cơ quan chỉ làm việc nửa ngày, Lý Lập Thành vừa kết thúc giờ làm việc thì đã biến mất khỏi văn phòng, biết Bình Nhi ngại tiếp xúc gần ở chốn đông người nên hắn gửi cho cô một tin nhắn.

Xuống xe mau, anh đợi.

Bình Nhi ngỡ ngàng, không biết có việc gì mà Lý Lập Thành hôm nay về sớm hơn thông thường. Cô với tay lấy xách túi sau đó ra về.

Dưới tầng hầm, hắn vừa thấy cô đẩy cửa bước ra thì đánh xe đến.


Bình Nhi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, cô quay mặt sang hỏi hắn:

"Có chuyện gì mà trông anh gấp gáp quá vậy?"

Lý Lập Thành không trả lời cô, chỉ mỉm cười. Đi gần bốn mươi phút chiếc Mercedes dừng trước cửa một căn biệt thự lớn ở vùng ngoại ô. Xung quanh là bờ tường cao, đất trống được phủ một lớp cỏ xanh mướt. Cô tò mò: "Đây... Đây là đâu vậy?"

"Nhà bố mẹ anh mới xây" – Hắn mở cửa xe cho Bình Nhi, sau đó tay nắm tay dắt cô đi vào cửa chính rộng lớn.

Đối với Bình Nhi mà nói, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ đến một cái "nhà" nào to khủng khiếp như vậy. Cô cảm giác, chỉ cần một chân bước qua, bên kia chính là hào môn thế gia, bản thân cô chỉ là một người bình thường e rằng sẽ không phù hợp.

Bình Nhi khựng lại, Lý Lập Thành thấy cô biểu hiện kỳ lạ liền nhẹ nhàng hỏi: "Em sao thế?"

"Tự nhiên anh lại đưa em đến nhà anh. Em chưa sẵn sàng đâu."

Bản chất của hắn không phải đợi người ta có đồng ý hay không, chỉ cần hắn muốn thì phải bắt buộc phải nghe theo. Bình Nhi không phản kháng dược, đành miễn cưỡng bước vào bên trong.


Người làm gặp hắn cúi đầu chào răm rắp, khu vực nhà bếp rộng lớn có vài người đang ngồi, Bình Nhi nhớ lại chuyện lần trước lo lắng không biết nên đối diện với mẹ Lý Lập Thành như thế nào.

"Chào mọi người...", hắn vui vẻ bước tới, cô đi sau lưng hắn, tim đập thình thịch đầy hồi hộp, "Xin giới thiệu với mọi người đây là bạn gái con, Bình Nhi."

"Dạ cháu chào mọi người ạ!"

Mẹ Lý có vẻ chẳng còn nhớ chuyện gì, nghe nói đây là bạn gái của con trai cưng thì mừng rỡ, Lý lão gia vẫn ngồi ở ghế giữa điềm tĩnh như không.

"Chào cháu, nào nào, đến đây ngồi."

Mẹ Lý kéo tay Bình Nhi ngồi cạnh bà, thật ra không phải mẹ Lý không nhớ, hôm qua Lý Lập Thành gọi điện nói rõ mọi chuyện cho bà nghe. Lúc đầu bà khá thất vọng vì hắn không thích Trình Hải Yến, nhưng khi biết được Bình Nhi đang mang trong mình dòng máu của Lý gia, tâm trạng cảm xúc hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Ôi dào, đây chẳng phải thư ký cũ của tôi sao."


Bình Nhi giật mình, Lý Lập Trung – chú ba của Lý Lập Thành đang cầm một chai rượu đặt lên bàn. Gặp lại sếp cũ, cô cũng tay bắt mặt mừng: "Chào chú"

Chú ba vỗ vỗ lên vai Lý Lập Thành: "Thằng nhóc này cũng khá đấy. Bình Nhi ngoan hiền như vậy mà cũng dụ dỗ cho bằng được."

Mẹ Lý một tay choàng qua vai Bình Nhi đầy thân thiết, một tay đặt lên bụng cô, nói lớn: "Tiểu Lý nhà chúng ta đang ở đây này, nhà họ Lý thật là phúc đức mới có được đứa con dâu vừa hiền vừa xinh đẹp như Nhi Nhi nha."

Bình Nhi ngại ngùng, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhất thời không thích ứng kịp với sự thân thiện của mọi người. Cô nhìn sang Lý Lập Thành đang ngồi bên cạnh với ánh mắt long lanh cầu cứu.

"Được rồi, mọi người từ từ thôi. Em bé còn nhỏ tránh kinh động quá lớn."

Mẹ Lý tức thì buông Bình Nhi ra: "Đúng đúng, nói chuyện nhỏ thôi. Kẻo tiểu Lý giật mình."


Bình luận

Truyện đang đọc