Buổi trưa, Lý Lập Thành vừa kết thúc cuộc họp liền nhanh chóng thu dọn, hắn bước ra ngoài gõ tay lên bàn của Bình Nhi: "Mau chuẩn bị đi công việc với tôi."
Cô trông hắn khẩn trương như vậy, chắc có việc gấp, bèn lấy túi xách và áo khoác chạy theo sau hắn. Thời tiết vừa sang xuân vẫn còn dư âm chút không khí lành lạnh, Bình Nhi ngồi trên xe hai tay đút vào túi áo giữ ấm. Lý Lập Thành điều khiển xe chạy vào đường lớn, sau đó rẽ vào đường đến khu dân cư, Bình Nhi nhướng mày, lời nói có chút ngạc nhiên:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Nhà" – Lý Lập Thành trả lời vỏn vẹn chỉ một chữ mà có thể khiến cô ngỡ ngàng. Xa nhau lâu như vậy cộng thêm mấy ngày bị bệnh không làm được gì, hắn thật sự bí bách đến phát điên.
Vừa đến nhà, cô chẳng kịp phản ứng đã bị hắn kéo tay vào bên trong. Chân còn đứng chưa vững Lý Lập Thành ghì chặt môi cô, hôn một cách mạnh bạo. Hắn cởi áo vest vứt xuống sàn, sau đó lột áo khoác của Bình Nhi như lột vỏ quả trứng. Ánh mắt của hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chiếc áo sơ mi và váy ôm sát lấy cơ thể đầy đặn. Hắn đắm đuối thưởng thức đường cong tuyệt mỹ của cô như thể đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật. Những nơi bị Lý Lập Thành nhìn qua đều ngứa ngáy khó chịu, Bình Nhi cử động chân, vuốt mái tóc dài nói:
"Em thay dép bông cái đã."
Hắn gật đầu, chăm chú theo dõi chuyển động của cô. Hình ảnh cô cúi người nhìn từ phía sau k1ch thích sự nóng nảy của hắn. Lý Lập Thành bước tới vòng tay qua eo Bình Nhi, hơi thở phả vào tai cô: "Em làm anh phát điên mất rồi."
Cô giả ngơ phủ nhận: "Em vô tội"
Hắn nhấc bổng Bình Nhi, chân di chuyển lên lầu, cô lại bất ngờ: "Sếp Lý, anh đưa em đi đâu vậy?"
"Đi đâu em cũng biết mà..."
Bình Nhi chống cự, vùng vẫy trên tay hắn: "Đang là giữa trưa đó."
Sức lực của cô không so được với hắn, bàn tay to lớn hơi thô của Lý Lập Thành chạm vào đùi cô vuốt v e. Hắn ném cô lên giường, chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô bị hắn cởi ra nhanh chóng, Bình Nhi muốn phản kháng, cô bật ngồi dậy liền bị hắn đặt tay vào cổ, đè chặt xuống giường.
"Không" – Bình Nhi hét lên làm Lý Lập Thành dừng lại.
Hắn cau mày: "Sao vậy?"
"Anh... Anh còn chưa cảm ơn em." – Bình Nhi nũng nịu.
Lý Lập Thành bóp nhẹ mông cô, cười nửa miệng: "Cảm ơn thư ký xinh đẹp đã chăm sóc anh khi anh bị ốm."
Chân váy bị vén lên cao, áo cũng bị cởi ra, chỉ còn bộ nội y mỏng manh, Bình Nhi gần như khoả th@n trước mắt hắn. Cuối cùng bộ nội y cũng không còn, Lý Lập Thành kề sát tai cô thì thầm:
"Ngoan, để anh thưởng cho em."
Đầu óc cả hai đều không còn minh mẫn, hắn th úc mạnh, cảm giác liền muốn thăng hoa. Bình cong chân kẹp hông Lý Lập Thành, tận hưởng sự thoải mà hắn mang lại.
Hắn lật người cô, đánh mạnh vào mông, làm da trắng nõn nà tức thì ửng đỏ, điều này càng k1ch thích hắn không ngừng. Di chuyển liên tục không ngừng, Bình Nhi chống hai tay xuống giường đến mất đi sức lực, cô nằm nửa người xuống, thứ cần nhô cao thì nhô cao. Lý Lập Thành nghĩ tới những dự án, tránh tập trung vào việc đang làm, càng kéo dài hắn càng hứng thú.
Bình Nhi thở không ra hơi, cô túm chặt ga giường, cổ họng phát ra âm thanh gợi tình, cả người tê tái. Lý Lập Thành đẩy mạnh và nhanh hơn, tinh hoa đều tặng hết cho cô.
Bình Nhi vừa mơ màng vừa hoảng loạn, hắn không dùng biện pháp an toàn, lại còn ra bên trong...