LÀ SẾP LỪA EM


Những việc xảy ra vừa rồi đủ để chứng minh mối quan hệ của Trình Hải Yến và Lý Lập Thành không như lời đồn thổi trong công ty. Khi tất cả công việc đã hoàn thành và chuẩn bị tan sở, Lý Lập Thành gửi cho Bình Nhi một tin nhắn. Sau khi nhận được tin nhắn, cô xếp chồng đống tài liệu mà buổi chiều Thiệu Duy đã chuyển để vào hộc tủ rồi đến văn phòng Tổng Giám đốc.

Bình Nhi lấy chiếc áo măng-tô màu da khoác lên người, sáng nay cô xem dự báo thời tiết nói rằng có đợt không khí lạnh tràn về, nên đã quyết định lấy đôi tất cao ra mang, tay xách túi bước đi. Bình Nhi bước vào phòng, đứng bên cạnh bàn làm việc của Lý Lập Thành, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng trẻo và khuôn mặt hơi ửng hồng, bên dưới là tất đen mỏng tôn lên dáng người đầy quyến rũ. Lý Lập Thành ngồi nhìn Bình Nhi đang vuốt vuốt mái tóc.

"Anh gọi em vào có việc gì vậy?"

Lý Lập Thành chỉ vào văn kiện ở góc bàn: "Xem đi, công việc gấp cần giải quyết ngay."


Bình Nhi nhìn lên đồng hồ treo tường phía sau lưng hắn, mặt hơi nhăn nhó: "Ngay bây giờ?!"

Lý Lập Thành kề mặt sát lại, chóp mũi hắn đụng lên mũi Bình Nhi, chậm rãi nói: "Em chuẩn bị về? Bây giờ là mấy giờ mà em về."

Bình Nhi tròn mắt, bây giờ đã là tám giờ rưỡi tối, cả cái công ty này chỉ có duy nhất Lý Lập Thành nghĩ rằng đây là giờ làm việc hành chính.

"Em ra ngoài ăn tối."

Hắn hỏi ngắn gọn: "Một mình?"

Bình Nhi muốn giữ khoảng cách, cư xử bình thường cũng không được với Lý Lập Thành: "Chẳng lẽ đi ăn với vong."

Quả nhiên hắn lập tức cau mày, dừng động tác, liếc xéo cô. Lý Lập Thành phiền muộn, không cam lòng ngồi làm việc một mình. Mặt hắn tối sầm lại:


"Mấy giờ em về nhà?"

Giọng điệu Bình Nhi rất nhanh: "Chưa biết, chắc khoảng mười giờ."

Thật sự cô không đi ăn một mình, Mộng Dao hẹn cô tối nay tan làm cùng thử quán lẩu mới mở. Để tránh Lý Lập Thành hỏi nhiều cô đã trả lời ngắn gọn.

"Tối nay sang nhà anh, chúng ta xem phim."

"Cũng được." – Bình Nhi xoay người nhanh chân bước đi, Lý Lập Thành đứng lên cầm lấy đống tài liệu dúi vào ngực cô: "Em bỏ quên này."

...

Mộng Dao đang ăn, lại bật cười khi nghe câu chuyện mà Bình Nhi kể: "Chuyện gì làm cô thư ký xinh đẹp của chúng ta mặt mày nhăn nhó vậy?"


Cô tức tối chỉ vào xấp giấy bên cạnh: "Cậu xem, cậu xem. Lý Lập Thành muốn bóc lột sức lao động của nhân viên mà..."

Bình Nhi uống một cốc bia, ngà ngà say, ý nghĩ trong đầu đều tuôn ra khỏi miệng: "Mộng Dao, cậu nói tớ nghe. Ông chủ Lý đó có phải lợi dụng tớ, khiến tớ làm việc cho anh ta đến sức cùng lực kiệt không?"

Xung quanh đang ồn ào bỗng dưng im bặt, Mộng Dao trừng trừng nhìn Bình Nhi vẫn đang mắt nhắm mắt mở thao thao bất tuyệt không hề hay biết sau lưng, mặt Lý Lập Thành tối đen, sát khí ngút trời.

"Tớ nói cho cậu nghe một bí mật. Lý... Lý Lập Thành... ực... ực..." – Bình Nhi vừa nói vừa nghẹn, "Lý Lập Thành tính tình rất là "công chúa", nhưng mà... ực... Cái kia... Cái kia... To..."

Chưa kịp dứt lời, Mộng Dao trực tiếp nhét một miếng ổi vào miệng Bình Nhi, đứng lên nói với Lý Lập Thành: "Nhi Nhi say rồi, anh đưa cô ấy về nhà giúp tôi nhé. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi.", Mộng Dao chỉ sợ ở đó thêm một phút, hắn sẽ xử tội luôn cả cô nên nhanh chóng chuồn đi.

Bình Nhi ngước đầu nhìn thấy Lý Lập Thành, tự cho là bản thân đang nằm mơ, cô cười ngờ nghệch: "Sếp Lý, anh đẹp trai thật."


Bình luận

Truyện đang đọc