LÀ SẾP LỪA EM


"Trình gia từ lúc nào muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của nhà họ Lý vậy?"

Lý Lập Thành khó chịu hỏi, những việc hắn đã quyết định không ai có thể thay đổi được, cũng như không ai có thể sai khiến hắn làm điều gì.

Xuân An thuyết phục: "Anh cũng biết là em không nhúng tay vào việc ở công ty, tuy nhiên chị Trình rất giỏi, trình độ cũng cao, hơn nữa còn cùng nhau lớn lên. Anh suy nghĩ lại được không."

"Em đến đây chỉ để nói cái này."


Xuân An ngại ngùng: "Em biết anh là người sáng suốt mà! Em cũng được người ta ủy thác thôi. Chị ấy không dám nói chuyện với anh nên phải để đứa em gái này đi năn nỉ anh."

Những năm gần đây Trình gia phát triển rất tốt, tham vọng chi phối cả Lý gia. Xuân An nhìn hắn, đối với đàn ông dù suy nghĩ sâu sắc, quyền lực đến đâu nhưng đứng trước phụ nữ cũng sẽ đối xử nhẹ nhàng đôi phần.

"Em cảm thấy chị Trình rất phù hợp, anh à, nghe nói gần đây anh thay đổi vị trí nhân sự, anh tìm một vị trí cho chị ấy đi."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Lập Thành, Xuân An mới dám chân thành thuyết phục hắn như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng: "Bộ phận tài vụ còn một vị trí, phiền phức."

Xuân An thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không đúng như nguyện vọng của Trình Hải Yến nhưng ít nhất cũng có một vị trí, nhiệm vụ của Xuân An đã hoàn thành.

Thấy Lý Lập Thành đứng dậy bỏ đi, cô vội vã nắm lấy tay áo hắn: "Anh khoan đi!"

"Chuyện gì nữa?"


Thiệu Duy đứng ở cửa văn phòng, thúc giục Lý Lập Thành đến cuộc họp tiếp theo. Xuân An nói: "Anh, mấy hôm trước em đặt mua một cái túi ở Paris, anh ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau cho em nha!"

Trong số những đứa trẻ thế hệ sau của Lý gia, Lý Lập Thành là lớn nhất, rất nhiều thứ đều do hắn kiểm soát, kể cả những đứa em như Lý Xuân An, sợ rằng không quản lý chúng sẽ làm rối tung lên. Đặc biệt nhất là Xuân An, không lo học hành chỉ suốt ngày ăn chơi mua sắm.

Lý Lập Thành đẩy tay em gái ra và trả lời: "Đến gặp thư ký của anh, tên Bình Nhi, nhờ cô ấy thanh toán từ tài khoản của anh."

Xuân An vui mừng, đôi mắt to chớp chớp: "Anh tăng tiền tiêu vặt cho em được không? Dạo này cái gì cũng đắt đỏ, em không đủ tiền."

Lý Lập Thành gật đầu rồi quay lưng đi, Thiệu Duy đứng đó nhìn Xuân An, cô liếc anh: "Nhìn gì, bộ chưa từng thấy người xinh đẹp à, đi đi!"

Thiệu Duy không biểu tình gì, đi theo sau lưng Lý Lập Thành rời khỏi văn phòng, Bình Nhi tiễn Xuân An xuống lầu và quay về làm việc.


Khi đi ký hợp đồng với Lý Lập Thành, cô hỏi hắn: "Anh với em gái có chuyện gì vui thế? Lúc đi em thấy cô ấy cũng vui vẻ hơn."

Lý Lập Thành ngừng bút, nhìn cô: "Nó xem em như người làm mà em quan tâm nó quá vậy?"

Bình Nhi biết hắn là người có quy tắc nên cẩn thận giải thích: "Xuân An thấy vậy chứ rất tốt bụng, mọi người đều sẵn lòng trò chuyện với cô ấy."

"Đó là vì em cảm thấy bình thường. Xuân An cố chấp, kiêu ngạo hành động như một đứa trẻ con."

Trong lòng Bình Nhi kêu khổ, cô đã chọn sai đề tài để nói chuyện với hắn. Lý Lập Thành giống như người đi đầu, mỗi lần hắn nói chuyện với Xuân An phải mất một giờ đồng hồ giảng đạo lí. Chú ba của Lý Lập Thành tức ba của Xuân An ít khi quan tâm, hầu như sự trưởng thành của cô đều do hắn chăm sóc.

Lý Lập Thành đóng hồ sơ lại và đưa cho Bình Nhi, không có ai khác trong phòng, hắn thì thầm: "Em ngoan ngoãn và chu đáo với Xuân An, tại sao em không phục vụ anh giống như vậy?"


Bình luận

Truyện đang đọc