LÊN NHẦM KIỆU HOA

Thích Giác đối với Như Quy quả thực rất nghiêm khắc. Tiểu Như Quy nhấc đôi chân ngắn mũm mĩm đi hai bước, liền bắt đầu dở trò lười nhác, chân bước không thẳng nữa. Thích Giác liền dùng tay gõ gõ cẳng chân của nó.

Tiểu Như Quy giận mà không dám nói gì.

Đi a đi a, khi nào mới được dừng a!

Thích Giác bỗng nhiên thả tay ra, tiểu Như Quy không ngoài dự kiến ngã trên mặt đất. May mắn trên đất trải một tầng thảm nhung, bằng không dựa vào kiểu ngã úp mặt xuống như vậy của tiểu Như Quy, cái mũi này e là đã bị gãy rồi.

Tiểu Như Quy dịch dịch người vừa định bò dậy, Thích Giác đã lập tức xách thân mình bụ bẫm của nó lên, ôm nó đi ra ngoài. Trong lòng tiểu gia hỏa có dự cảm không tốt, nó múa máy cánh tay cầu cứu Thẩm Khước.

Thẩm Khước quay mặt đi, coi như không nhìn thấy.

Thích Giác ôm tiểu Như Quy ra con đường gạch xanh ở bên ngoài, đặt nó xuống đất rồi buông tay ra. Tiểu Như Quy chớp chớp mắt, nhìn nhìn gạch xanh trên mặt đất, sau đó có chút bất an dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm tay nhỏ túm lấy quần của Thích Giác.

Thích Giác không chút khách khí đẩy tay nó ra, đi đến một đầu khác của con đường rồi đứng đó. 

“Đi đến đây.” Thích Giác gác một tay ở sau lưng, xa xa nhìn tiểu Như Quy.

Tiểu Như Quy ngoảnh người nhìn nhìn về phía sau, trong lòng nó có chút sốt ruột! Sao nương lại không ra cứu nó! Ngay cả bà vú cũng không thấy! A, nó không có bà vú….ca ca và muội muội đều có bà vú, chỉ có nó không có.

Tiểu Như Quy không quá tình nguyện quay người lại, ngửa đầu nhìn Thích Giác đứng ở phía trước, chỉ cảm thấy con đường này thật là xa. Nó rầm rì hai tiếng, liền nhấc chân run run rẩy rẩy đi về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.…

Bang!

Bước đến bước thứ năm, cả người tiểu Như Quy ngã về phía trước. Mắt thấy mặt đất càng ngày càng gần, nó vội vàng vùng vẫy cánh tay nhỏ mũm mĩm che mặt lại!

Đau!

Cha vậy mà không tới đỡ nó!

Tiểu Như Quy hít hít mũi, nằm sấp trên mặt đất trong chốc lát vẫn không thấy ai tới đỡ, nó đành phải rầm rì ngồi dậy, có chút ủy khuất lau nước mắt. Nó lại xuyên qua ngón tay núc ních thịt nhìn trộm, cha đứng ở phía xa một bước cũng không bước tới, hơn nữa sắc mặt rất kém a!

“Đứng lên.” Thích Giác trầm giọng nói.

Thôi vậy! Không phải chỉ là đi qua thôi sao! Nhẫn nhịn mà đi vậy! Tiểu Như Quy lại hít hít mũi, lúc này mới bò dậy. Nó chỉ muốn sớm chút kết thúc trở ngại này, cắn chặt răng đi về phía trước.

Đi a, đi a..…

Không được rồi, mệt quá a! Mỏi chân quá!

Tiểu Như Quy đứng ở đó không chịu đi.

“Tiếp tục.” Thích Giác lại nói.

Tiểu Như Quy sâu sắc thở dài, lại bắt đầu bước từng bước nhỏ đi về phía trước. Nhịn một chút! Nhịn một chút! Không thể ngã, nhất định không thể ngã nữa, sẽ đau lắm! Nhìn thấy cha đang ở trước mắt, tiểu Như Quy nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cha, ôm!” Khi vẫn còn một bước xa, tiểu Như Quy cười rộ lên, mở ra hai tay như ngó sen trắng. Tựa hồ đã quên vừa nãy còn đang giận cha!

Rõ ràng chỉ có một bước, nhưng lòng bàn chân của tiểu Như Quy lại trượt một cái, ngã về phía trước.

Tiểu Như Quy sợ hãi!

Nhưng lần này Thích Giác không để nó ngã nữa, mà đã kịp thời chụp lấy, ôm nó lên. Chàng nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, hỏi: “Ngã có đau không?”

Tiểu Như Quy chớp chớp mắt, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên, “Đau! Đau!”

Chỉ mới một lúc, trên khuôn mặt mũm mĩm đều là nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thích Giác nhíu mày.

Tiếng khóc của tiểu Như Quy đột nhiên im bặt, tiểu gia hỏa cẩn thận nhìn sắc mặt của Thích Giác.

Thích Giác bị nó chọc cười, kéo ống quần nó ra, thấy đầu gối của nó quả thực đã xanh tím một mảng lớn. Tiểu Như Quy hít hít mũi, lại muốn khóc.

“Còn khóc nữa ta sẽ ném con xuống. So với muội muội còn thích khóc hơn!” Thích Giác trừng mắt nhìn nó.

Tiểu Như Quy liền ngượng ngùng kìm nước mắt lại.

Thích Giác ôm nó trở về, giao cho Thẩm Khước, sau đó đi tìm thuốc tiêu sưng, bôi một ít lên đầu gối của nó.

“Sau này dở trò lười biếng không chịu bước đi, ngày nào đầu gối cũng sẽ rách!” Thẩm Khước cau mày nhéo nhéo cái mũi của tiểu Như Quy.

Tiểu Như Quy vốn cho rằng mẫu thân sẽ đau lòng nó, nhưng không ngờ mẫu thân cũng cùng một khẩu khí với cha!

“Xoa xoa! Xoa xoa!” Tiểu Hồng Đậu nhích đến, ngồi xổm trước người tiểu Như Quy xoa đầu gối cho nó.

Tiểu Như Quy mặt mày hớn hở, ngay cả đau cũng đã quên. Nhìn xem, vẫn có người đau lòng mình đó!

“Tiên sinh, ba đứa nó sắp tròn một tuổi rồi. Lễ thôi nôi nên làm thế nào bây giờ?” Thẩm Khước để tiểu Như Quy và tiểu Hồng Đậu chơi với nhau, có chút nghi hoặc hỏi Thích Giác.

“Ý của nàng thì sao?” Thích Giác gõ gõ vào mông của tiểu Như Quy, nói với tiểu gia hỏa, “Đi nhặt con rối tùy tiện ném trên mặt đất lên đi.”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây khi tụi nhỏ đầy tháng tình huống có chút đặc thù, tốt xấu gì cũng mời nhiều người như vậy. Bây giờ tụi nhỏ đã một tuổi, không muốn khuôn sáo, không làm yến hội long trọng như vậy nữa, chỉ mời một vài bằng hữu quan hệ tốt đến thôi có được không?”

“Vậy theo ý nàng đi.” Thích Giác nói xong liền hất ngón tay đang muốn nhét vào trong miệng của tiểu Hồng Đậu ra.

Tiểu Hồng Đậu có chút ủy khuất, chép miệng đi tìm ca ca.

“Tỉnh! Tỉnh!” Tiểu Hồng Đậu đứng ở dưới giường, túm lấy tay áo của Thẩm Khước.

Thẩm Khước mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước tiên cười với Tiểu Hồng Đậu một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời còn tối bên ngoài cửa sổ.

“Sớm như vậy a….” Thẩm Khước lẩm bẩm một tiếng, nhấc Tiểu Hồng Đậu từ mép giường lên, ôm vào trong ngực.

Nàng xoay người, hướng mặt vào trong tường, nhắm mắt lại đắp đắp chăn cho mình và tiểu Hồng Đậu. Đây là tính toán tiếp tục ngủ.

Tiểu Hồng Đậu dùng tay nhấc mí mắt của Thẩm Khước lên, trong miệng còn nói mãi: “Tỉnh, tỉnh!”

Thẩm Khước ngáp một cái, nói: “Trời còn chưa sáng mà.”

Rõ ràng là tư thế muốn tiếp tục nằm không chịu dậy.

Tiểu Hồng Đậu lầm bầm hai tiếng, lại nhích đến hôn hôn vào mặt Thẩm Khước, nhu nhu nói: “Cha đều đã dậy rồi!”

Cơn buồn ngủ của Thẩm Khước cũng bị trận quấy rối này của tiểu Hồng Đậu làm tan đi không ít, nàng ôm tiểu Hồng Đậu nói: “Vậy tiểu Hồng Đậu nói xem vì sao muốn dậy sớm như vậy a?”

“Sinh nhật!” Phát âm của Tiểu Hồng Đậu vẫn không quá chuẩn, khi phát âm hai chữ này có chút tốn sức.

Thẩm Khước tỉnh táo ngay lập tức. Đúng rồi, hôm nay là thôi nôi của ba tiểu gia hỏa, sao nàng lại quên mất.

Thẩm Khước vừa ngáp vừa rời giường, một bên để Niếp Tuyết hầu hạ nàng ăn mặc chải chuốt, một bên để Lục Nghị và bà vú giúp ba tiểu gia hỏa thay y phục mới. Sau khi ba tiểu gia hỏa thay y phục xong, tiểu Hồng Đậu đặc biệt vui vẻ, là đứa từ nhỏ đã biết xinh đẹp, tiểu Như Quy cũng vui tươi hớn hở sờ y phục. Chỉ có tiểu Vô Biệt vẫn luôn không có biểu tình gì ngồi ở một bên, giống như những thứ này đều không có quan hệ gì với nó.

Khi ánh mắt của Thẩm Khước từ chỗ tiểu Hồng Đậu và tiểu Như Quy quét đến tiểu Vô Biệt liền không khỏi có chút lo lắng, đứa nhỏ này sao luôn là bộ dáng đối với cái gì cũng không hứng thú như vậy. Thật sự khiến người u sầu.

Thích Vô Biệt đương nhiên nhìn hiểu ánh mắt lo lắng của Thẩm Khước, nhưng nó thật sự không phải là tiểu hài tử mới tròn một tuổi, sao có thể ngây ngô cười giống hai đệ muội như vậy a. Nhưng mẫu thân vẫn nên miễn cưỡng dỗ một chút đi?

Nó từ trên ghế nhảy xuống, đi đến trước mặt Thẩm Khước ôm lấy nàng, lại tựa như an ủi vỗ nhẹ vào sau lưng nàng.

“Tiểu Vô Biệt tốt nhất!” Thẩm Khước lập tức quên đi lo lắng vừa rồi, vui vẻ vô cùng.

Thích Vô Biệt đành phải than nhẹ một tiếng ở trong lòng —— Mẫu thân thật đúng là dễ dỗ.

“Yên phu nhân đến rồi!” Niếp Tuyết chạy chậm vào.

Chân trước của nàng vừa tiến vào, Du Du đã như một trận gió theo sau vọt vào.

“A Khước, người đã về rồi! Hoa hái cho người!” Du Du lập tức đẩy Thích Vô Biệt ra, vọt vào trong lòng Thẩm Khước. Đưa bó hoa vừa mới hái trong tay cho Thẩm Khước.

Màu đỏ, màu vàng, màu tím. Đều không phải là loài hoa gì quý hiếm, vừa nhìn đã biết là Du Du tiện tay hái ở ven đường.

“Người có thích hay không a?” Du Du nghiêng đầu híp mắt hỏi.

“Thích! Thích! Đồ Du Du tặng nhất định là rất thích rồi!” Thẩm Khước vội vàng cười nói.

Tiểu Hồng Đậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế có chút tò mò nhìn chằm chằm vào Du Du. Du Du phát hiện, nàng liền nói với Thẩm Khước: “Hoa này người trả cho con một đóa!”

Thẩm Khước còn chưa đáp lời, Du Du đã trực tiếp rút ra một đoá tiểu cúc nhỏ từ bó hoa mà Thẩm Khước đang cầm trong tay, sau đó tung ta tung tăng đưa cho tiểu Hồng Đậu. Du Du sờ sờ đầu tiểu Hồng Đậu, “Nè, cho muội a. Đã nhận hoa của ta, sau này muội không được làm A Khước tức giận!”

“Ân, ân!” Tiểu Hồng Đậu vội vàng gật đầu, nhìn chằm chằm tiểu cúc nhỏ trong tay cười rộ lên.

Lúc này Ngụy Giai Minh mới tiến vào, nàng trừng mắt nhìn Du Du, bất mãn nói: “Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu quy củ, sao có thể xưng hô tên của trưởng bối như vậy!”

Du Du rụt rụt cổ, trốn ra phía sau Thẩm Khước.

“Không sao, không sao, muội thích Du Du gọi muội như vậy.” Thẩm Khước cười xoa xoa đầu Du Du. Lúc này nàng mới chú ý tới trong tay Ngụy Giai Minh còn dẫn theo một tiểu nữ hài, hơn nữa bụng của nàng cũng hơi hơi phồng lên, hẳn là lại mang thai.

“Đây chính là tiểu Lạc Thanh sao?” Thẩm Khước đi qua.

Yên Lạc Thanh ngoan ngoãn cong cong đầu gối, nói: “Dì Khước khoẻ.”

Rõ ràng mới là tiểu cô nương hai tuổi, không phải ngoan ngoãn hiểu chuyện thông thường, lễ nghĩa cũng cực kỳ chu đáo, một chút cũng không giống tỷ tỷ nàng. Thẩm Khước bị nàng gọi như vậy, cảm thấy tâm đều mềm nhũn.

“Thật ngoan!” Thẩm Khước đón lấy bao lì xì Niếp Tuyết đưa đến đưa cho Yên Lạc Thanh. Bao lì xì phồng phồng, bên trong đựng đương nhiên không phải tiền.

“Cảm ơn dì Khước.” Yên Lạc Thanh quy quy củ củ tạ lễ, cất đồ vật đi.

“Con cũng muốn! Con cũng muốn! A Khước người không thể thiên vị!” Du Du lại quấn đến, thật ra nàng đã nhìn thấy cái khay trong tay Niếp Tuyết có hai bao lì xì, một cái khác nhất định là của mình!

“Đương nhiên sẽ không thiếu của con.” Thẩm Khước cười đưa một bao lì xì khác cho nàng.

Du Du vui vẻ trực tiếp xé bao lì xì, bên trong là một đôi vòng tay hồng mã não, chất lượng thượng hạng. Du Du thập phần vui mừng, trực tiếp tròng lên trên tay. Mà Yên Lạc Thanh ở một bên chỉ lén liếc mắt nhìn bao lì xì của mình, nhẫn nhịn không xé ra.

Tính tình của hai nữ nhi này thật sự khác nhau quá nhiều.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ tính tình ba đứa trẻ nhà mình hoàn toàn bất đồng liền bình thường trở lại. Nàng kéo cánh tay của Ngụy Giai Minh ngồi xuống, cười nói: “Ngụy tỷ tỷ vậy mà lại mang thai lần thứ ba, mấy tháng rồi a?”

Ánh mắt của Ngụy Giai Minh liền ôn nhu, nàng xoa xoa vùng bụng hơi nhô lên của mình, nói: “Đã được bốn tháng rồi.”

Thẩm Khước liền lần lượt để ba tiểu gia hỏa gặp qua Ngụy Giai Minh, nhưng nàng bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Thích Vô Biệt có chút không thích hợp, ngây ngốc đứng ở đó, mất hồn mất vía. Đứa xưa nay bình tĩnh nhất trong ba đứa sao lại có bộ dáng như vậy?

“Vô Biệt? Vô Biệt?” Thẩm Khước cầm lấy tay của nó, phát hiện tay của nó có chút lạnh, “Có phải lạnh không?”

Thẩm Khước nhíu mày, khí hậu của Ngạc Nam sao có thể lạnh chứ? Huống hồ hôm nay lại là ngày nắng gắt. Chắc không phải bị bệnh chứ? Thẩm Khước có chút lo lắng sờ sờ trán của Thích Vô Biệt, rất bình thường a.

Lúc này Thích Vô Biệt mới phục hồi tinh thần, nó thu hồi ánh mắt đặt trên bụng của Ngụy Giai Minh lại, quy quy củ củ tiến lên chào hỏi.

Tiểu cô nương của nó còn chưa sinh ra, lần này nó nhất định phải cẩn thận nuông chiều nàng ở trong lòng bàn tay, không để nàng chịu một chút ủy khuất nào! Thích Vô Biệt nhìn thoáng qua Thích Như Quy ngồi trong ghế đang túm lấy trái cây trên bàn nhét vào trong miệng.

Hừ, lần này nhất định không để tiểu mập mạp này khi dễ tiểu cô nương của nó!

“Đúng rồi, Thẩm Vân bảo ta chuyển lời cho muội, nói là thân thể có chút không thoải mái nên sẽ không đến. Còn nhờ ta mang lễ vật thôi nôi cho ba tiểu gia hỏa.” Ngụy Giai Minh nói.

Thẩm Khước gật gật đầu, hỏi: “Vân tỷ tỷ và Yên nhị ca ca thành hôn không bao lâu liền rời khỏi Ngạc Nam, cũng không biết bọn họ ra sao rồi. Vân tỷ tỷ vì sao lại không thoải mái a? Sinh bệnh sao? Hay là có tin tốt rồi?”

Ý cười trên mặt Ngụy Giai Minh liền nhạt đi một chút, “Cũng không phải sinh bệnh, năm ngoái nàng đã mang thai nhưng quá không ổn nên đã mất. Hiện giờ có lại, liền ở trong nhà yên tâm dưỡng thai, cơ hồ không ra cửa nữa.”

“Như vậy a, vậy thì phải cẩn thận dưỡng thai rồi.” Thẩm Khước cười dời lời nói đi, quen biết Ngụy Giai Minh lâu như vậy, nàng cũng có chút hiểu nàng ấy. Ngụy Giai Minh không phải là người sẽ nhiều chuyện sau lưng người khác, nhưng cũng không phải là người ra vẻ dối trá. Vừa nãy nhìn thấy biểu tình của Ngụy Giai Minh, Thẩm Khước mơ hồ đoán được Thẩm Vân ở Yên gia có thể còn có chút chuyện khác, chỉ là Ngụy Giai Minh không tiện nói mà thôi.

Thẩm Khước cũng rất nghi hoặc, rõ ràng bên trong mấy tỷ muội Thẩm gia, quan hệ ban đầu của nàng và Thẩm Vân là tốt nhất, ngần ấy năm trôi qua, hiện giờ Thẩm Khước và Thẩm Phi đều có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường, sao ngược lại lại trở nên xa lạ với Thẩm Vân?

Ngụy Giai Minh đến sớm nhất, Thẩm Khước giữ nàng lại trong phòng nói chuyện trong chốc lát, cùng với tiếng cười nô đùa của năm tiểu gia hỏa. Không lâu sau, Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm, Thẩm Lưu và Mộ Dung Dịch cũng đã đến. Thẩm Thư Hương và tiểu Ngộ Kiến của hai đôi bọn họ đương nhiên cũng cùng tới. Tiểu Ngộ Kiến và Yên Lạc Thanh lớn xấp xỉ nhau, mà Thẩm Thư Hương chỉ lớn hơn ba tháng so với ba tiểu gia hoả nhà Thẩm Khước, vóc người của nàng giống Tô Lăng Hạm, kiều kiều nho nhỏ, nhìn cũng xấp xỉ tiểu Hồng Đậu. Hơn nữa càng kỳ diệu chính là bộ dáng của Thẩm Thư Hương và tiểu Hồng Đậu có sáu bảy phần tương tự nhau, khi đứng ở một chỗ quả thực giống một đôi song sinh tử.

Thẩm Thư Hương tò mò nhìn tiểu Hồng Đậu, tiểu Hồng Đậu cũng tò mò nhìn chằm chằm lại Thư Hương. Chẳng được bao lâu, tiểu Hồng Đậu liền vứt bỏ hai ca ca, chơi cùng một chỗ với Thẩm Thư Hương.

Thích Vô Biệt vẫn luôn len lén liếc qua bụng của Ngụy Giai Minh, nhìn chằm chằm tiểu cô nương vẫn chưa sinh ra của mình, ngược lại không chút để ý đến tiểu Hồng Đậu. Nhưng tiểu Như Quy lại không cao hứng, giống như cảm thấy muội muội của mình bị đoạt đi mất.

Thẩm Ninh cũng tới, nàng đi ở phía sau Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm, có chút không được tự nhiên không thích nói chuyện. Tiểu cô nương mười một tuổi, đúng là độ tuổi giống như hoa, nhưng vết sẹo trên mặt nàng vẫn không mất đi, còn lưu lại một tầng dấu vết màu trắng.

Nàng không quá thích náo nhiệt, tuy rằng Thẩm Khước vẫn luôn kéo nàng nói chuyện, nàng vẫn có chút không quen, trực tiếp để Thẩm Khước chiêu đãi người khác, một mình nàng ngồi đợi cảm thấy rất tốt.

Thẩm Ninh đang phát ngốc, góc váy bỗng nhiên bị kéo một chút. Nàng cúi đầu, liền nhìn thấy một bàn tay nhỏ bụ bẫm.

“Chơi với ta!” Thích Như Quy túm lấy váy Thẩm Ninh không chịu thả ra.

Thẩm Ninh lẩm bẩm một tiếng “quỷ phiền toái”, nhưng vẫn ôm tiểu mập mạp lên.

Lại một lát sau, Thẩm Phi cũng dẫn Lưu Minh Thứ đến đây. Thẩm Khước quả thực đã gửi thiệp, nàng muốn gặp Lưu Minh Thứ một lần, đối với đứa bé này nàng vẫn luôn không an tâm, cũng hy vọng nếu như có thể, để Thích Giác chẩn trị một chút đôi mắt của nó.

Khi Lưu Minh Thứ vào phòng, cả người Thẩm Ninh liền cứng lại một chút, thần sắc của nàng có chút phức tạp trầm mặc nhìn Lưu Minh Thứ. Nếu như lúc trước không có chuyện kia, Thẩm Phi sẽ không sinh non, như vậy đôi mắt của Lưu Minh Thứ có phải sẽ không bị mù hay không?

Lưu Minh Thứ không nói lời nào, lẳng lặng đứng ở một bên. Du Du hoạt bát lấy đồ chơi đưa cho nó, nó sẽ theo bản năng mà né tránh.

Thẩm Phi vẫn luôn để ý chuyện năm đó, thấy Thẩm Ninh cũng đang ở trong phòng, sắc mặt liền có chút trầm xuống.

Thẩm Khước thấy thời gian cũng không còn sớm, liền mời tất cả mọi người ra tiền sảnh. Tuy rằng ý tứ của Thẩm Khước và Thích Giác là chỉ mời một vài bạn tốt tụ họp một chút, cũng để tìm bạn cho ba tiểu gia hỏa. Nhưng chung quy thân phận của Thích Giác bày ra đó, các phu nhân của quan to quyền quý trong triều tự nhiên là muốn tới. Lại bởi vì lần thận trọng này của Trầm Tiêu phủ, những phu nhân kia cũng tận lực dẫn theo hài tử đến, để không khí sôi nổi hơn một chút, lộ ra khung cảnh gia yến hơn.

Thẩm Khước vốn không phải gặp loại trường hợp này lần đầu tiên hay lần thứ hai, sớm đã tập mãi thành quen.

Trong sảnh, hai chiếc bàn vuông to được đặt cạnh nhau, lại trải tơ lụa rất dày. Phía trên đặt đầy đủ các loại đồ vật nhỏ có thể thu thập được.

Đây là muốn bốc đồ vật đoán tương lai.

Tất cả mọi người đều vây lại xem náo nhiệt.

“Chúng ta đoán chút xem tụi nó có thể bốc trúng thứ gì đi.” Thẩm Hưu nổi lên hứng thú, ánh mắt của chàng đánh giá một vòng trên người ba tiểu gia hỏa. “Tiểu tử này lạnh lùng giống cha nó, hẳn là sẽ bốc trúng một cây đao hay kiếm gì đó đi?” Thẩm Hưu nhìn Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt ngồi trên bàn bị một đám người vây quanh như vậy thập phần không thoải mái.

Thẩm Lưu nói: “Tiểu mập mạp kia khẳng định sẽ bốc trúng màn thầu ở giữa.”

Rất nhiều phụ nhân đều không nhịn được che miệng cười.

Thẩm Khước vỗ đầu của tiểu Như Quy, thấm thía nói: “Như Quy a Như Quy, con phải cho ta chút mặt mũi a!”

“Bốc con búp bê kia! Bốc con búp bê kia!” Du Du nhảy lên chỉ cho tiểu Hồng Đậu, đôi mắt nàng lấp lánh, rõ ràng là chính mình muốn chơi.

Thích Giác từ bên ngoài đi vào, sánh vai đi cùng còn có Thích Thanh Hạo.

Các phu nhân quyền quý trong triều cơ hồ đều đã gặp qua Thích Thanh Hạo, thấy ông tới, đều nhất tề quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Thích Thanh Hạo tùy ý vẫy vẫy tay, đi đến bên cạnh ba hài tử. Ông trừng mắt nhìn Thích Giác, “Có phải ngươi chưa nói với Thẩm Khước không?”

Thẩm Khước có chút kinh ngạc, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thích Giác.

Thích Giác nhẹ nhàng lắc đầu, chàng đi qua lấy bàn tay muốn nhét hoa quả vào miệng của Thích Như Quy ra, nói: “Vẫn còn nhỏ, lớn thêm chút nữa rồi để A Khước mang mấy đứa vào cung thỉnh an.”

Ba tiểu gia hỏa bị đẩy đẩy, ngồi giữa một đống đồ vật.

Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tụi nhỏ, muốn nhìn xem ba đứa sẽ bốc trúng cái gì. Tuy nói chọn đồ vật đoán tương lai này có chút không thể tin, nhưng con dân Đại Thích đối với chuyện này thì tin tưởng không nghi ngờ gì. Giống như bốc trúng đao thương thì có thể làm tướng quân, bốc trúng quyển sách thì có thể thi đỗ Trạng Nguyên. Đương nhiên cũng không hoàn toàn là dấu hiệu tốt, nếu như bốc trúng đồ ăn, không tránh khỏi bị người chê cười là một người vô tích sự!

Thẩm Khước có chút khẩn trương nhìn ba tiểu gia hỏa, nàng thật sự lo lắng Thích Như Quy sẽ bốc trúng đại màn thầu.

Tiểu Hồng Đậu dịch người vốn dĩ muốn giúp Du Du tỷ tỷ lấy con búp bê kia, nhưng ánh mắt của nàng bị một món đồ vật rơi trong góc hấp dẫn. Tuy rằng đồ vật kia bị một chiếc khăn thêu tinh xảo che hơn phân nửa, nhưng rất sáng lấp lánh, rất đẹp!

Tiểu Hồng Đậu kéo khăn thêu ra, cầm đồ vật sáng lấp lánh lên xem, thập phần vui mừng đội lên trên đầu.

Đó là một chiếc mũ phượng.

Im ắng, nhiều người như vậy nhưng không ai nói gì. Có người còn lén nhìn sắc mặt của bệ hạ, có điều tâm tình của Thích Thanh Hạo tựa hồ rất tốt, trên mặt còn mang theo ý cười. Lúc này mọi người mới yên lòng.

Chiếc mũ phượng kia đương nhiên không phải mũ phượng thật, đội ở trên đầu tiểu Hồng Đậu rất lớn, nàng đỡ tua rua ở phía trên không để nó che mắt, có chút như cầu cứu trực tiếp nhào vào lòng Thích Giác, vừa đi vừa nói: “Cha, to! Quá to rồi!”

Thích Giác ôm nàng vào trong ngực, cười nói: “Được, sau này làm một cái thích hợp cho con.”

Thích Thanh Hạo đang nhìn tiểu Hồng Đậu trong lòng Thích Giác, bỗng nhiên cảm giác có người kéo ông một chút. Ông cúi đầu, liền thấy Thích Vô Biệt bò tới bên người mình, túm lấy lệnh bài nạm rồng trên thắt lưng của ông.

Lệnh bài này được làm từ Hắc Ngọc, điêu phù rồng. Là vật nhiều đời đế vương của Đại Thích mang trên người. Nói cách khác, nó tương đương ngọc tỷ, tương đương long bào, tương đương long ỷ.

Lúc này, trong sảnh càng an tĩnh hơn.

“Ha!” Thích Thanh Hạo bỗng nhiên bật cười, “Xem ra trên trăm loại đồ vật các ngươi chuẩn bị đều không vào mắt hoàng tôn này của ta a.”

Thích Thanh Hạo sờ sờ lệnh bài nạm rồng bên hông, trực tiếp kéo nó xuống đưa cho Thích Vô Biệt, nói: “Cầm đi chơi đi!”

Hành động này của Thích Thanh Hạo thực sự khiến mọi người kinh ngạc!

Thích Giác nhíu mày, có chút trách cứ nhìn Thích Vô Biệt. Nếu như Thích Vô Biệt thật sự là một hài đồng một tuổi, Thích Giác sẽ cảm thấy không sao cả, thậm chí còn muốn khen nó một câu. Nhưng nó đã trọng sinh trở lại, lại liên tưởng tới lời nói trước đó của nó, Thích Giác có chút lo lắng nhi tử này quá chấp niệm với ngôi vị hoàng đế.

Tiểu Vô Biệt tự nhiên nhìn hiểu ánh mắt của Thích Giác, nhưng hắn cũng rất ủy khuất a! Kiếp trước khi thôi nôi bốc đồ vật thứ hắn bốc trúng chính là khối lệnh bài nạm rồng này a!

Còn chưa bốc đồ vật cũng chỉ còn tiểu Như Quy, nó ngồi trong bàn nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ giống như nhìn cái gì cũng thích, nhưng cái gì cũng không bốc.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người nó. Chung quy ca ca và muội muội của nó bốc đồ vật thật sự khiến người chấn động, không biết còn lại mình nó sẽ bốc trúng cái gì. Có điều hình như quả thực cũng không có đồ vật gì tốt hơn so với đồ mà ca ca và muội muội nó đã bốc..…

“Như Quy, nhanh bốc một cái đi!” Thẩm Khước có chút sốt ruột thúc giục một tiếng. Nàng lại không nhịn được hi vọng ở trong lòng nhất định phải bốc trúng thứ tốt một chút!

Bình luận

Truyện đang đọc