LÊN NHẦM KIỆU HOA

Thẩm Khước đưa tay ra ngoài cửa sổ thăm dò, ánh nắng lúc xế chiều vốn không nóng rực chiếu vào trên mu bàn tay, ấm áp, rất thoải mái. Đốm đỏ trên mu bàn tay của nàng đã rất nhạt, nếu như không để dưới ánh nắng, sẽ nhìn không ra những dấu vết đó.

Thẩm Khước thở dài một tiếng, cảm thấy quãng thời gian này vô cùng dài. Nàng rất buồn bực sao lại đột nhiên bị loại bệnh kì quái như vậy, ngày ngày chờ ở trong phòng quả thực không khác gì đang ngồi tù. May mà có Thích Giác chăm sóc. Y thuật của tiên sinh quả nhiên cao siêu, nói một tháng sau sẽ thuyên giảm, hiện giờ quả thực gần như đã sắp khỏi.

“Cô nương, người muốn ăn điểm tâm không? Dưa lạnh? Trà mật ong?” Lục Nghị đứng ở bên ngoài, vốn không tiến vào.

“Không cần đâu.” Thẩm Khước có chút bực bội nói. Bất cứ ai bị nhốt một mình ở trong phòng cả một tháng đều sẽ cực kỳ phiền muộn, cho dù là sơn hào hải vị, cũng sẽ dần dần không có khẩu vị để ăn.

Khi vừa mới bắt đầu, Thích Giác còn có thể bồi nàng mỗi ngày. Dạy nàng gảy cầm, cùng nàng chơi cờ. Ngày ngày nhàn nhã mà thích ý. Nhưng mấy ngày gần đây Thích Giác càng ngày càng bận, thậm chí mỗi ngày chỉ có thể ngủ một đến hai canh giờ.

Vì vậy, Thẩm Khước liền cảm thấy càng cô đơn.

“Tiên sinh đã trở lại chưa?” Thẩm Khước hỏi.

Lục Nghị lắc đầu, nói: “Gần đây tiên sinh rất bận, có lẽ đến nửa đêm mới có thể trở lại.”

Thẩm Khước quả nhiên không đợi được Thích Giác trở về cùng nhau dùng bữa tối, nàng lại thở dài.

Cái bàn được đặt ở cửa, Lục Nghị và Hồng Nê cẩn thận bưng từng món ăn được chuẩn bị kĩ càng lên trên bàn, sau đó lại trở lại trong tử viện, vốn không tới gần. Thẩm Khước ngồi một mình bên bàn, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, lại nhìn hai nha hoàn đứng ở phía xa, liền đặt đũa xuống.

Lục Nghị và Hồng Nê ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hai người các nàng đã thừa dịp Thích Giác không có ở đây, lén lút làm thêm cho Thẩm Khước vài món ngọt mà bình thường nàng thích ăn, nhưng xem ra hiệu quả vẫn chẳng ra gì.

Thẩm Khước hỏi: “Niếp Tuyết đi đâu vậy?”

“Hồi cô nương, Niếp Tuyết ra ngoài tìm mua cho người vài món đồ chơi thú vị.” Hồng Nê nói.

“Thôi,” Thẩm Khước xua xua tay, “Không ăn nữa, bưng xuống hết đi.”

Lục Nghị và Hồng Nê thập phần bất đắc dĩ, cũng không có cách nào khác. Nếu như lúc này Thích Giác đang ở đây, còn có thể dỗ Thẩm Khước ăn một ít, nhưng lời nói của hai người các nàng Thẩm Khước tuyệt đối sẽ không nghe. Hai người họ đành phải thu dọn toàn bộ món ăn và điểm tâm cơ hồ còn chưa động qua.

Đợi Lục Nghị và Hồng Nê thu dọn xong, sau đó khi đóng cửa phòng, Thẩm Khước nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài từng chút một bị áp vào khe cửa, trong lòng thập phần không thoải mái, nàng cảm thấy mình như bị cầm tù.

Thẩm Khước vươn tay ra, cẩn thận nhìn kỹ, vẫn cảm thấy đốm đỏ gần như đã không thấy rõ nữa, hôm nay đợi Thích Giác trở lại nhất định phải hỏi người thật kỹ, bản thân có phải đã khỏi hẳn rồi không. Những ngày tháng như ngồi tù này thật sự rất gian nan.

Nàng đang miên man suy nghĩ xoay người, vậy mà nhìn thấy Tiếu đứng nghiêng ở phía sau bình phong!

Thẩm Khước vội vàng vươn tay bịt miệng lại, mới không để chính mình kinh hô ra tiếng. Nàng miễn cưỡng áp xuống khiếp sợ trong lòng, cả giận nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào? Vào đây từ khi nào? Khuê phòng của nữ nhi mà cũng dám vào! Tiên sinh nói không sai, xem ra ngươi thật sự đã từng là một tên hái hoa tặc.”

Tiếu không chút để ý cười cười, hắn tùy ý kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, nói: “Chậc chậc, nếu ta không lén vào đây, cũng không nhìn thấy ngươi a.”

Thẩm Khước cảm thấy như vậy rất không ổn, nhưng hiện giờ bên người nàng lại không có người đi theo, Lục Nghị và Hồng Nê đều đang thu dọn đồ vật, muốn gọi hai người các nàng cũng không dễ. Nàng đành lùi về phía sau hai bước, nói: “Vài ngày trước không cẩn thận bị nhiễm bệnh, sẽ truyền nhiễm, cho nên không thể đi lại tuỳ tiện.”

“Xí,” Tiếu cười nhạo một tiếng, “Bệnh này của ngươi thật đúng là kì quái, không đau không ngứa, chính là không thể gặp người. Chậc chậc….”

Thẩm Khước nhíu mày, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì cả,” Tiếu nhún vai, “Lát nữa ta phải rời khỏi Ngạc Nam rồi, ngươi không đi tiễn ta, ta đành phải tới cáo biệt với ngươi.”

Thẩm Khước gật gật đầu, nói: “Cơ quan trong phủ đều chuẩn bị tốt rồi sao? Lần này rời đi có còn trở lại Ngạc Nam không?”

Tiếu cười khổ, nói: “Thích Giác làm người cẩn thận, cơ quan ám đạo bao trùm toàn bộ Trầm Tiêu phủ sao có thể hoàn toàn do một mình ta làm? Ta chẳng qua chỉ làm nửa bộ phận trước, bộ phận sau sẽ do người khác đến hoàn thành.”

Thẩm Khước khẽ kinh ngạc, lại rất nhanh liền hiểu rõ. Nàng biết Tiếu nói rất đúng, dựa vào tính tình cẩn thận của Thích Giác, không chỉ sẽ tìm người thứ hai hoàn thành kiến tạo kế tiếp, e rằng bộ phận trung tâm vẫn là do chàng tự mình hoàn thành.

Tiếu lại nói: “Còn có trở về hay không thì khó mà nói, tùy duyên đi!”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, thập phần nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng rồi, khuyên ngươi về sau an phận một chút, đừng có tuỳ tiện xông vào khuê phòng của cô nương. Tiên sinh hiểu tính nết của ngươi có thể không để ý, nếu như là người không quen biết chỉ sợ sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết.”

“Hắn không để ý?” Tiếu giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian. “Có phải ngươi vẫn luôn bị hắn nuôi đến ngốc rồi không?”

“Ngươi nói chuyện thật chán ghét.” Thẩm Khước nhíu mày.

Tiếu thu hồi ý cười bên khóe miệng, nhìn Thẩm Khước, nghiêm túc nói: “Ngày đi của ta vốn dĩ còn vài ngày, sở dĩ tối nay lại có nhiệm vụ khác, hoàn toàn là vì Thích Giác muốn ta nhanh chút cút đi. Sao? Không tin? Đại khái là lần đó khi dẫn ngươi tham quan địa đạo khiến hắn không vui đi. Hơn nữa ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, bệnh này của ngươi có phải quá kỳ quặc không?”

“Ý của ngươi là….tiên sinh hạ độc ta? Không thể nào!” Thẩm Khước nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

Tiếu duỗi eo, nói: “Đúng đúng đúng, không thể nào, đều là ta nói bậy được chưa? Tiên sinh của ngươi chỉ biết thương ngươi sủng ngươi mới không hạ độc ngươi, mà yêu thích của hắn đối với ngươi chính là yêu thích, mới không có tính chiếm hữu cao nhiều năm như vậy.”

Tiếu là đang nói ngược.

Thẩm Khước gắt gao cắn môi, không lên tiếng.

“Ngươi cam tâm giống một con chim hoàng yến bị hắn cầm tù cả đời sao?” Tiếu hùng hổ doạ người.

Từ “cầm tù” này lập tức đâm vào trong lòng Thẩm Khước. Sắc mặt của nàng dần dần trắng bệch, lại nhất thời không tìm ra lời nào để phản bác.

Tiếu đứng lên, đến gần Thẩm Khước, nói: “Ngươi có từng nghĩ tới tìm một người ngươi thực sự thích ở bên nhau cả đời? Mà không phải bị động đón nhận sự che chở từ Thích Giác?”

“Người ta thích chính là tiên sinh.” Thẩm Khước ngẩng đầu, nói.

“A.…” Tiếu cười nhạo, “Ngươi xác định ngươi thích hắn? Ngươi xác định ngươi  biết cái gì gọi là thích một người? Cô nương ngốc, ngươi căn bản không thích hắn. Ngươi chỉ xuất phát từ ỷ lại và thói quen nhiều năm mà thôi. Hắn quản chế ngươi, ràng buộc ngươi, đồng thời cho ngươi yêu thương. Nhưng ngươi đáng thương vẫn luôn được hắn che chở, sau đó dần dần tê liệt, do đó bị động mà đón nhận. Ngươi ngây ngốc xem ỷ lại và thói quen trở thành thích.”

Đôi môi của Thẩm Khước khẽ mấp máy, lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Tiếng bước chân rất nhỏ dần dần đến gần.

Tiếu dù sao cũng là người tập võ, cảm giác của hắn đương nhiên nhạy bén hơn nhiều so với Thẩm Khước.

Thần sắc hùng hổ doạ người trên mặt Tiếu nháy mắt biến mất, hắn bỗng nhiên vươn tay kéo Thẩm Khước, dễ dàng kéo nàng vào trong lòng ngực ôm lấy.

“Ngươi làm gì vậy!” Thẩm Khước cả kinh, vội vàng đẩy Tiếu ra.

Tiếu buông tay trong nháy mắt, sau đó vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía sau Thẩm Khước.

Thẩm Khước ngây người, trong lòng có loại dự cảm không tốt. Nàng xoay người, liền thấy Thích Giác hai tay gác ở phía sau, đứng ở cửa. Ngư Đồng đứng ở bên cạnh chàng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tiếu.

“Tiên sinh……”

Rõ ràng không làm sai chuyện gì, nhưng trong lòng Thẩm Khước lại vô cùng hoảng loạn.

Ánh mắt của Thích Giác ngưng đọng vào biểu tình hoảng loạn của Thẩm Khước, chàng nói với Tiếu: “Trước khi ta còn chưa động sát ý, nhanh cút đi.”

Tiếu nói: “Ta cảm thấy ta hẳn là nên giải thích một chút, ừm…. thật ra….”

Lúc này Thích Giác mới dời ánh mắt từ trên mặt Thẩm Khước sang trên người Tiếu.

Chỉ một ánh mắt, những lời Tiếu còn muốn nói liền nghẹn lại. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thẩm Khước một cái, lướt qua Thích Giác đi ra ngoài.

Ngư Đồng vội vàng đuổi theo Tiếu.

Thẩm Khước nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, là người hạ độc con.”

“Đúng vậy.” Mặt Thích Giác không có biểu tình gì, không chút do dự nói.

“Thẳng đến hôm nay con mới phát hiện con căn bản không thực sự hiểu người.” Thẩm Khước nhìn chằm chằm Thích Giác, trong lòng là sự khó chịu nói không nên lời. Liên tưởng đến những chuyện nàng đã tra ra trước đó, nàng đã nhất thời hồ đồ.

Thẩm Khước hít sâu một hơi, nói: “Rõ ràng người biết giữa con và Tiếu không có bất cứ chuyện gì.”

“Ta biết.” Thích Giác chậm rãi bước đến, “Nếu không hắn đã chết.”

“Vì sao! Người rõ ràng biết vì sao còn muốn làm như vậy! Tiên sinh…. người, người cư nhiên thật sự hạ độc con? Con… con cũng thập phần nghi hoặc chứng bệnh này, nhưng con chưa bao giờ nghĩ tới tiên sinh là người hạ độc! Người xem con là cái gì? Nhốt con quản con, khiến nhất cử nhất động của con đều dựa theo quỹ đạo mà người đã định ra mới chính xác? Có phải con không thể có phán đoán và lựa chọn của bản thân hay không?”

“Phán đoán? Lựa chọn?” Ánh mắt của Thích Giác dần trầm xuống.

“Thật sự lớn rồi, không phải nàng đã có phán đoán của chính mình sao? Dù sao nàng cũng đã nhận định ta cấu kết cùng địch quốc, trở thành phản đồ của Đại Thích. Còn lựa chọn, nàng muốn lựa chọn gì? Hử?”

“Con….con hiện tại không muốn nói chuyện với người! Cũng không muốn chịu ảnh hưởng của người, không muốn tuỳ tiện để người bài bố!” Thẩm Khước đẩy Thích Giác ra chạy về phía cửa.

“Nếu như hôm nay nàng ra ngoài, thì đừng bao giờ trở lại nữa.” Thanh âm của Thích Giác lạnh lùng vang lên ở sau lưng nàng.

Bóng lưng của Thẩm Khước liền cứng đờ, bước chân đã ngừng lại.

Lại là như vậy.

Mỗi lần đều dùng sẽ không quản nàng để áp chế sao?

Thẩm Khước quay người lại, nhịn xuống bất an và nước mắt sắp sửa chảy ra vào trong lòng. Nói: “Được, nhận được ơn dạy dỗ nhiều năm như vậy của tiên sinh! Thẩm Khước xin bái biệt!”

Sau khi xoay người nước mắt vẫn rơi xuống. Thẩm Khước đang đợi, đợi Thích Giác gọi nàng. Cho dù chỉ là một tiếng “A Khước” nhẹ nhàng.

Nhưng nàng không đợi được bất cứ cái gì.

Nhịn xuống khát vọng quay đầu lại, Thẩm Khước nhấc váy chạy nhanh ra ngoài.

Thích Giác vẫn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn thân ảnh xuyên qua hành lang, càng lúc càng xa giữa giàn hoa cỏ xanh um tươi tốt, thậm chí dần dần biến mất không nhìn thấy của Thẩm Khước.

Bình luận

Truyện đang đọc