LÊN NHẦM KIỆU HOA

Đảo mắt đã đến Thất Tịch.

Thẩm Khước trở mình, giữ chặt Thích Giác muốn xuống giường.

“Tiên sinh, đừng đi.” Thẩm Khước nhíu mày, lông mi run run, mắt nàng vẫn chưa mở, cũng không biết có phải thật sự tỉnh rồi hay không.

“Ân, không đi.” Thích Giác do dự trong chớp mắt, liền nhấc một góc chăn gấm lên, chui vào bên trong ôm lấy nàng.

Hai mắt Thẩm Khước vẫn đang nhắm, nhưng nghe thấy lời này của Thích Giác, bên miệng liền nổi lên ý cười. Không bao lâu, hô hấp của nàng đều đặn, hẳn là đã ngủ tiếp.

Thích Giác rũ mắt nhìn nàng, tiểu cô nương gần đây càng ham ngủ.

Khoảng thời gian gần đây, mỗi tối Thích Giác đều đến đây bồi nàng, buổi sáng lại phải trở về phủ Thái Tử. Có đôi khi, chàng có việc kéo dài, nửa đêm mới có thể chạy tới, Thẩm Khước sẽ ở trên giường trằn trọc chờ chàng, mặc kệ muộn đến cỡ nào cũng sẽ chờ chàng. Có một lần Thích Giác thật sự đến muộn, y phục của Thẩm Khước còn chưa cởi ra, giày cũng không tháo, dựa ở bên giường chập chờn ngủ, khi Thích Giác đến gần ôm nàng, nàng sẽ mở mắt nhu nhu nói: “Tiên sinh, chàng rốt cuộc đã tới rồi?”

Sau đó nàng ghé vào trên vai Thích Giác, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Có đôi khi, rất nhiều lúc sáng sớm, Thích Giác nhìn tiểu cô nương gắt gao ôm lấy cánh tay mình trong lòng ngực, cũng không nỡ đi.

Ví dụ như hiện tại.

Thẩm Khước hẳn là dáng vẻ rất buồn ngủ, nhưng nàng ngủ không sâu một chút nào, không được bao lâu liền mơ mơ màng màng mở đôi mắt chứa một tầng hơi nước ra, xác định xem Thích Giác có phải vẫn ở bên người nàng hay không. Nhìn thấy Thích Giác vẫn ở đó, liền yên tâm mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Thôi vậy, hôm nay không đi nữa.

Thích Giác ôm cơ thể nhỏ bé của Thẩm Khước vào lòng, hôn hôn đôi mắt khẽ nhắm của nàng, yên tâm nhắm mắt ngủ.

Thẩm Khước trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, nhưng hơi thở quen thuộc bên người khiến nàng biết Thích Giác vẫn đang ở đây, liền lười nhác không chịu dậy. Thẳng đến khi ánh mặt trời chói chang, thậm chí đã qua thời gian dùng bữa sáng thường ngày, Thẩm Khước mới hoàn toàn tỉnh lại, nàng mở mắt, đập vào mắt chính là dáng vẻ Thích Giác ôm nàng ngủ.

Thẩm Khước liếc mắt nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, có một tia nghi hoặc.

Nàng chớp chớp mắt, lẳng lặng nằm đó không chớp mắt nhìn chăm chú vào dáng vẻ khi ngủ của Thích Giác.

Tiên sinh của nàng thật đẹp.

Nhìn rồi nhìn, khoé miệng của Thẩm Khước liền nhịn không được nổi lên ý cười. Nàng sợ khiến Thích Giác tỉnh giấc, chậm rãi nhích người lại gần, hôn nhẹ một cái vào khoé miệng của chàng.

Thích Giác vẫn đang ngủ, không tỉnh lại.

Thẩm Khước nhíu mày, nàng lại nhích đến gần, thè lưỡi liếm môi Thích Giác, ngẫu nhiên cũng không nhịn được chui vào, liếm liếm trên hàm răng đang đóng lại của chàng.

Thẩm Khước đang chơi vui, trong lúc vô tình giương mắt, liền nhìn thấy con ngươi đen như phác ngọc của Thích Giác hắc đang lẳng lặng nhìn nàng. Tức khắc, mặt của Thẩm Khước liền đỏ lên. Loại cảm giác bị người bắt tại trận này không tốt tí nào.

Nàng thè lưỡi, lùi lùi về phía sau.

“Chơi vui không?” Thích Giác cười nhích đến, hôn lên môi Thẩm Khước.

Thẩm Khước vội vàng đẩy Thích Giác ra, nói: “Tiên sinh, đã rất muộn rồi, chàng không quay về sao?”

“Không về, hôm nay bồi nàng.”

Thẩm Khước tuy rằng nghi hoặc, trong lòng lại rất vui vẻ.

Giống như trở về những tháng ngày trước kia, Thích Giác mặc áo bào màu trắng rộng rãi ngồi tựa vào tường ở sau trường án, chân dài chống lên một nửa, tùy ý lật xem cuốn sách trong tay. Gió thổi đến, thổi bay lớp màn phía sau chàng.

Thẩm Khước mím môi, nhớ đến những ngày trốn sau màn trướng vô cùng chán ngán trước kia.

“Tiên sinh, chàng đọc sách cho ta nghe đi.” Thẩm Khước đi qua, nằm phục xuống trên đầu gối của Thích Giác.

“Vì sao?” Thích Giác từ trong quyển sách giương mắt lên, nhìn thoáng qua nàng.

“Bởi vì thanh âm của tiên sinh dễ nghe.” Thẩm Khước vươn tay leo lên vai Thích Giác, tìm một tư thế thoải mái dựa vào trong lòng chàng.

Ngón tay mảnh khảnh của Thích Giác xuyên vào giữa tóc nàng, nắm lấy một nhúm tóc đen, đặt ở bên môi khẽ hôn.

“Được.”

“Cố thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. Công thành chi pháp, vi bất đắc dĩ. Tu lỗ phần uân, cụ khí giới, tam nguyệt nhi hậu thành, cự nhân….” Thích Giác chậm rãi đọc.

Thẩm Khước bịt tai mình lại, nói: “Đổi quyển khác, đổi quyển khác!”

Thích Giác dừng lại, thả sách trong tay xuống, lấy một quyển khác, chậm rãi đọc: “Hán Thư dẫn phương thuật thảo mộc mà nghệ văn chí khuyết tải, cổ công ngạn dẫn trung kinh bộ, có tử nghi thảo mộc kinh, bất ngôn xuất phát từ Thần Nông. Còn Tùy kinh thư chí, thủy tải Thần Nông thảo mộc kinh tam quyển, cùng nay phân thượng trung hạ tam phẩm giả tương hợp.…”

Thẩm Khước duỗi tay đẩy ra, lại nói: “Đổi đổi đổi, đổi thêm quyển nữa!”

Thích Giác thả sách trong tay xuống, cũng không lấy quyển khác. Chàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng đọc: “Kích cổ kì thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành tào, ngã độc nam hàng. Từ tôn tử trọng, bình trần dữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu xung. Viên cư viên xử? Viên tang kỳ mã? Vu dĩ cầu chi? Vu lâm chi hạ. Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Vu giai khoát hề, bất ngã hoạt hề. Vu giai tuân hề, bất ngã tín hề.”

Thẩm Khước cười rộ lên, nói: “Tiên sinh, chàng đây không phải đọc sách, chàng đang đọc thơ, còn là thơ tình!”

Thích Giác cười tiếp tục đọc: “Tha sinh mạc tác hữu tình si, nhân gian vô địa trứ tương tư.”

Thẩm Khước cười ngồi dậy, nói: “Cũng không phải chỉ có tiên sinh mới biết đọc thơ, ta cũng biết!”

“Ân.” Thích Giác mỉm cười gật đầu, chờ thơ của nàng.

Thẩm Khước buột miệng thốt ra: “Đồng tâm mà ly cư, ưu thương dĩ chung lão!”

“Thơ này không tốt.” Thích Giác nhíu mày, gõ nhẹ vào đầu Thẩm Khước.

Thẩm Khước rũ mặt, trì hoãn nửa ngày, nhẹ nhàng nói: “Tư quân như minh chúc, tiên tâm thả hàm lệ.”

Ý cười trên mặt Thích Giác cũng nhạt dần, chàng nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Khước, chậm rãi nói: “Ta luôn ở bên cạnh nàng, nơi nào có nhiều tương tư như vậy.”

Thẩm Khước ôm lấy eo Thích Giác, dán mặt vào ngực chàng, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ta mở mắt mà không thấy tiên sinh, ta sẽ có khổ tương tư.”

Thích Giác suy nghĩ trong chốc lát, cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có càng thêm dùng sức ôm lấy nàng.

Thích Giác hơi rũ mi, thầm nghĩ nếu hiện giờ đã như vậy, vậy chia lìa sau này lại phải làm thế nào?

“A Khước, nàng phải nhớ khi nàng nhớ đến ta, ta cũng đang nhớ đến nàng.” Thích Giác khẽ hôn vào bên tai Thẩm Khước, kéo nàng ra một chút, “Biết hôm nay là ngày gì không?”

Thẩm Khước gật đầu, nói: “Biết, Thất Tịch.”

Xế chiều, Thích Giác tự mình mang mũ có rèm cho Thẩm Khước.

“Tiên sinh, chàng thật sự muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao? Chỉ có hai chúng ta? Thật sao? Chàng không đi tham gia cung yến sao?” Thẩm Khước liên tục hỏi.

Thích Giác kéo nàng đi ra ngoài, hơi bất đắc dĩ nói: “Còn dong dài ta sẽ vứt nàng ở nhà đi một mình.”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, nói: “Vậy không được, nếu như tiểu cô nương ở bên ngoài ném hoa cho chàng thì thật không tốt.”

Hai người ra ngoài đúng lúc hoàng hôn buông xuống, trên khu chợ náo nhiệt bóng người chồng chất, các cô nương còn trẻ thừa dịp lễ Thất Tịch để xuất môn. Giữa tóc các cô nương đều cắm hoa thật, trong tay cũng ôm một bó hoa. Nhìn thấy công tử trẻ tuổi thuận mắt liền thuận tay ném một đóa hoa đi, một vài người da mặt mỏng liền mua một chiếc mặt nạ với nhiều màu sắc ở các quầy hàng hai bên đường che mặt lại.

Có điều, phần lớn đều là tham gia náo nhiệt, bởi vì cô nương ném hoa liền có được nhân duyên, là rất ít. Chung quy, cũng không biết một cô nương đã ném ra bao nhiêu đoá trong ngày này.

Thẩm Khước nhón chân, kéo Thích Giác chui vào trong đám người, vừa đi vừa nói: “Tiên sinh, tiên sinh! Chàng mau nhìn, vị công tử một thân thanh y bên kia lớn lên thật đẹp! Còn có còn có người mặc nhung trang ở bên kia! Nhất định là một tướng quân.”

Thích Giác giương mắt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, nói: “Vị công tử thanh y trước đó là một hoạn quan, người mặc nhung trang phía sau là nữ phẫn nam trang.”

Thẩm Khước trừng lớn mắt, cả mặt đều là không thể tưởng tượng được.

“Ta nhìn lầm sao?” Thẩm Khước hỏi.

Thích Giác cười nói: “Trừ ta ra, mắt nhìn những thứ khác của nàng quả thực đều chẳng ra gì.”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, tò mò nhìn quầy hàng nhỏ bên đường.

“Vị cô nương này, nếm thử xảo quả của cửa hàng chúng ta đi! Ăn xảo quả, chính là khất xảo với Chức Nữ trên trời, lập tức sẽ tìm được lang quân như ý!” Người bán hàng đang nói say sưa, ngẩng đầu thấy Thích Giác đi đến bên người Thẩm Khước, vội sửa miệng: “Nếu đã có lang quân như ý, ăn xảo quả của chúng ta, lập tức hỉ kết liên lí, ngày ngày ngọt ngào!”

Thẩm Khước vui vẻ cười rộ lên, nói: “Lão bản, một bao xảo quả ngọt như vậy!”

Thích Giác ở một bên nhăn nhăn mày, hỏi: “Đều là ngọt sao?”

Người bán hàng vội nói: “Đương nhiên a! Ăn ngọt mới có thể khất xảo, cảm tình mới có thể ngọt ngọt ngào ngào a!”

Mắt thấy ấn đường của Thích Giác lại sắp nhăn, người bán hàng lại vội vàng bỏ thêm một câu: “Không đúng không đúng, chúng ta còn có xảo quả mặn!”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn Thích Giác, nói: “Mặn là dấu hiệu không tốt!”

“Đây.…” Người bán hàng gãi gãi đầu, tròng mắt của hắn đảo quanh, cười nói: “Ai nói mặn là dấu hiệu không tốt, ngọt đến mức tận cùng mới gọi là mặn! Chưa nghe qua câu nói kia sao? Gọi là ngọt đến câu người! Ngọt mặn không phân gia!”

“Vậy cũng được?” Thẩm Khước có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, ngọt mặn đều được.”

Thẩm Khước ôm một bao xảo quả vừa ngọt vừa mặn, nàng ăn một khối mặn, sau đó nhét một khối ngọt vào miệng Thích Giác.

“Uy, ta không ăn được ngọt, tiên sinh thay ta ăn!” Thẩm Khước cười nói.

Ngọt đến ngấy người.

“Được rồi, ta thay nàng ăn.” Thích Giác căng da đầu ăn xảo quả ngọt. Ăn rồi ăn, ngược lại không cảm thấy ngấy như vậy nữa.

Sắc trời tối dần, bắt đầu có lác đác vài hoa đăng thả trên không trung.

“Tiên sinh, tiên sinh, chúng ta cũng đi thả hoa đăng!” Thẩm Khước nhét xảo quả trong lòng vào ngực Thích Giác, kéo chàng đi ra phía bờ sông.

Bên sông đã tụ tập rất nhiều cả nam lẫn nữ còn trẻ, trong tay bọn họ đều cầm hoa đăng với nhiều hình dạng khác nhau, tươi đẹp mỹ lệ.

Vô số tiểu hoa đồng xen vào giữa đám người hỏi có muốn mua hoa đăng không. Thẩm Khước liền thuận tay mua một chiếc hoa đăng hình nguyên bảo màu đỏ nhạt.

Trên quầy hàng ở phía xa bày biện càng nhiều hoa đăng được chế tác tinh diệu.

“Tiên sinh, chàng nhìn bên kia!” Thẩm Khước chỉ vào một quầy hàng cho chàng nhìn. Hoá ra là Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm đang ở chỗ đó chọn hoa đăng, khí sắc của Tô Lăng Hạm rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, hiện giờ đã mang thai được năm tháng, bụng đã to lên, Thẩm Hưu luôn vòng một tay sau eo nàng, che chở nàng.

Bọn họ chọn một hoa đăng có hình tiểu lâu bảy tầng. Hiếm khi Thẩm Hưu có kiên nhẫn như vậy.

Thẩm Khước cúi đầu nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay có chút thô ráp, nói: “Tiên sinh, của bọn họ đẹp hơn.”

Thích Giác cười phân phát xảo quả ôm trong ngực cho hài đồng chơi đùa bên bờ sông, sau đó kéo tay Thẩm Khước đi về phía một quầy hàng gần đó.

“Đi, ta làm cho nàng một cái.”

Thích Giác mượn vật liệu của chủ quán, tùy ý ngồi xuống trên ghế của quầy hàng bên cạnh, rũ mi nghiêm túc làm hoa đăng. Thẩm Khước ngồi xổm bên người chàng, chốc chốc lại đưa công cụ cho chàng.

Thẩm Khước mang mũ có rèm che mặt, Thích Giác ngược lại không có. Dựa vào dung mạo của chàng, không lâu sau, trên người liền rơi xuống rất nhiều đoá hoa của nữ nhi ném tới. Càng có người nhìn thấy chàng tự tay chế tác hoa đăng, đều vây lại đây xem.

Tô Lăng Hạm nhìn thấy Thích Giác và Thẩm Khước trước Thẩm Hưu một bước, nàng nhẹ giọng nói hai câu bên tai Thẩm Hưu. Hai người liền đi về phía Thích Giác và Thẩm Khước.

Tuy nói Thẩm Khước đã mang mũ che mặt, nhưng đối với người quen biết mà nói, trái lại có thể dễ dàng nhận ra nàng.

Thẩm Khước cũng nhìn thấy Thẩm Hưu và Tô Lăng Hạm, sau khi chào hỏi xong, Thẩm Hưu cũng có chút tò mò đùa nghịch những công cụ làm hoa đăng đó, nhưng chàng hiển nhiên không có tố chất làm cái này, không lâu sau liền làm gãy một cây nẹp Thích Giác vừa mới gọt xong.

Thích Giác bất đắc dĩ liếc chàng một cái.

Thẩm Khước ngược lại trực tiếp đẩy Thẩm Hưu ra một bên, không cho chàng đụng vào đồ trong tay Thích Giác nữa.

“Ca ca, huynh nói xem vì sao hạch điêu huynh làm tốt như vậy, những món đồ chơi khác lại không được như vậy?” Thẩm Khước vừa đưa đồ cho Thích Giác, vừa kì quái quay đầu hỏi Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu đỡ Tô Lăng Hạm ngồi xuống, mới không kiên nhẫn nói: “Không phải hồi nhỏ muội thích thứ đồ kia sao! Bằng không ta chả buồn đi học!”

Hồi nhỏ Thẩm Khước từng thích hạch điêu? Thẩm Khước cau mày nghĩ trong chốc lát, lại phát hiện nàng đã không nhớ rõ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc