LÊN NHẦM KIỆU HOA

Mãi đến khi quá chiều, Thẩm Khước mới thêu xong áo bào của Thích Giác, Thích Giác vẫn chưa đến.

Thẩm Khước không đợi được Thích Giác, mà lại đợi được Hà thị.

Các nha hoàn, bà bà của Thẩm gia đến mời Thẩm Khước về trước đây, Nguỵ Giai Minh đều có thể ỷ vào thân phận nữ chủ nhân mà ngăn cản. Nhưng hôm nay Hà thị lại đích thân đến tìm nữ nhi, Nguỵ Giai Minh không thể tuỳ tiện qua loa lấy lệ.

“A Khước, ở Yên gia quấy rầy lâu như vậy, cũng nên về nhà rồi.” Hà thị nghiêm trang ngồi đó, lúc nói chuyện cũng mang theo khí thế ngày thường của tông phụ Thẩm gia.

Nguỵ Giai Minh nhìn Thẩm Khước, vội giải vây, nói: “Sao có thể nói là quấy rầy, những ngày này A Khước bồi ta nói chuyện, thật sự khiến ta rất vui vẻ. Chỉ mong A Khước ở thêm vài ngày nữa.”

Thẩm Khước cung kính hành lễ, giống như bái kiến một vị trưởng giả xa lạ. Nàng nói: “Trong những ngày vừa qua thì hôm nay là ngày nóng nhất, A Khước ngồi ở đây ra đến một thân mồ hôi. Còn làm phiền mẫu thân tự mình chạy đến đây một chuyến, thật sự có chút quá phận rồi.”

Hà thị nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa sổ, lại nhìn trên thái dương của Thẩm Khước quả thật đã có một tầng mồ hôi mỏng, nói: “Hôm nay cực kỳ nóng sao? Ta lại cảm thấy không nóng đến vậy. Do con quá sợ nóng rồi.”

Hà thị lại cười cười, nói: “Lúc nhỏ con cũng không có tật sợ nóng, cũng không biết vì sao ở Túc Bắc vài năm lại trở nên sợ nóng như vậy.”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói với Nguỵ Giai Minh: “Nguỵ tỷ tỷ, không phải tỷ nói đợi đến lúc muội đi sẽ đem vài con cá nhỏ kia tặng muội sao? Tỷ đã chuẩn bị cho A Khước chưa ạ?”

Nguỵ Giai Minh hiểu rõ, nàng cười nói: “Được được được, ta đi chuẩn bị cho muội đây.”

Nói xong, nàng liền đi ra khỏi phòng, thuận tiện cho hạ nhân ở trong phòng lui xuống hết.

Người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Khước, Hà thị và Tô ma ma theo Hà thị đến. Tô ma ma nhìn hai người, cũng tìm một cái cớ ra khỏi phòng. Bà không đi xa, chỉ đứng canh ở bên ngoài.

Thẩm Khước nhấc mắt, bình tĩnh nhìn Thẩm Khước, nói: “Không, không phải vì ở Túc Bắc. Người có biết vì sao con sợ nóng không?”

“Đại khái vì sống lâu ở Túc Bắc có thời tiết lạnh giá đó sao?” Hà thị tuỳ tiện nói, trong lòng bà có chút chán chường, thậm chí hận không thể để Thẩm Khước sống mãi ở Túc Bắc, không cần trở về thêm loạn.

Thẩm Khước đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hà thị, nói: “Là vì trận hoả hoạn đó.”

Biểu tình trên mặt Hà thị ngay lập tức đông cứng.

“Vì trận hoả hoạn đó, trên lưng, trên đùi, trên tay còn có trên chân của con lưu lại những vết sẹo dữ tợn. Những vết sẹo đó sở dĩ có thể mất đi, là do tiên sinh dùng một loại thuốc. Thuốc đó có thể loại trừ được sẹo trên người con, nhưng lại khiến làn da mới được tạo thành từ chỗ sẹo đó so với nơi khác không dễ toát mồ hôi.”

Thẩm Khước cười thấp ra tiếng, nàng duỗi hai tay ra, hai bàn tay nắm lại thành quyền, mu bàn tay hướng lên trên, đưa đến trước mặt Hà thị.

Nàng cười nói: “Người xem, tay trái của con mồ hôi đầm đìa, nhưng tay phải lại rất khô ráo.”

Vết sẹo trên mu bàn tay phải của Thẩm Khước trở nên khuếch đại trước mắt Hà thị, giống như lại quay trở về ngày hôm đó, trận cháy được dập tắt, Thẩm Nhân từ trong lửa cứu Thẩm Khước đã bị thiêu thành người lửa ra.

Hà thị vĩnh viễn không thể quên nổi, những lớp y phục kia đã dính vào trên lưng Thẩm Khước, căn bản không lấy ra được! Lúc đó, bà thậm chí đã nghĩ rằng nếu như nàng có thể tiếp tục sống cũng tốt, bà dùng đôi tay đang run rẩy lấy y phục dính trên người nàng, trên y phục được lấy xuống còn dính da thịt đã bị đốt cháy. Hà thị nhìn đến ngất xỉu.

Không phải vì đau lòng, mà vì sợ hãi và hối hận.

Hà thị vội vàng vươn tay đẩy tay của Thẩm Khước đang để trước mắt mình ra, bà dời mắt nghiêng mặt đi, căn bản không dám nhìn những vết sẹo đó!

Lúc Hà thị đẩy tay Thẩm Khước ra, Thẩm Khước cảm nhận được tay của Hà thị đang run rẩy.

Thẩm Khước cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn Hà thị, giống như một nữ nhi nghịch ngợm làm nũng với mẫu thân của mình, nói: “Mẫu thân, người có thể ôm con không?”

Hà thị ngay lập tức cứng đờ ở đó.

“Mẫu thân, từ khi nữ nhi từ Túc Bắc quay trở về, người cũng chưa ôm con một lần nào!” Thẩm Khước tiếp tục tiến lên trước, nàng thậm chí còn kéo tay của Hà thị, bắt đầu làm nũng.

Hà thị cảm thấy hai tay của Thẩm Khước đang kéo lấy tay mình giống như bếp lửa nướng cháy người. Đâu chỉ không ôm nàng, Thẩm Khước quay về được vài tháng, ngay cả lúc Hà thị nắm tay nàng đều chỉ nắm ngón tay một lát liền buông ra.

“Mẫu thân, mẫu thân. Người không thích con phải không? Ngay cả ôm con cũng không được sao? Con nhớ khi còn nhỏ trước khi có trận hoả hoạn đó người vẫn ôm con mà, mặc dù….. đều là lúc con mặc nam trang.”

Thẩm Khước chậm rãi buông tay, lùi về sau một bước. Trong hốc mắt đã sớm đong đầy nước mắt, nhưng nàng không muốn khóc, nàng cố gắng chớp mắt, đem những giọt nước mắt kia kìm lại.

Cho đến khi trong mắt là một mảnh trong suốt, khi không còn nước mắt nữa, nàng mới cười nói một lần nữa: “Hôm nay vì sao mẫu thân lại tự mình đến đón con vậy?”

Sắc mặt Hà thị có chút nhợt nhạt, bà giả vờ lãnh đạm nói: “Mấy ngày trước nghĩ rằng con ham chơi ở Yên gia chơi vài ngày cũng được, nhưng nhiều ngày rồi đương nhiên phải đón con trở về. Hơn nữa, bây giờ con đã xuất giá rồi, phu quân của con không rõ tung tích, sao con còn có thể ăn vạ ở nhà người khác làm khách.”

“Mẫu thân, người nói dối.” Thẩm Khước đột nhiên nói.

Hà thị quan sát Thẩm Khước một lần nữa, sao bà cảm thấy hôm nay Thẩm Khước có chút kỳ quái?

“Để con đoán xem?” Thẩm Khước cong cong khoé miệng, “Nghe nói ca ca bị bệnh rồi.”

Nàng chắp tay sau lưng, bước chân đi lại trong phòng, vừa đi vừa nói: “Những ngày này mẫu thân nhất định là không buồn ăn uống suy ngẫm một vấn đề. Lúc nhỏ thân thể ca ca không tốt, sau khi con bị đưa đến Túc Bắc thân thể của ca ca càng ngày càng mạnh khoẻ. Bây giờ con quay về Ngạc Nam rồi, ca ca tự nhiên lại bị bệnh! Chẳng lẽ thật sự là hài tử song sinh có chung số mệnh sao? Chẳng lẽ thật sự ngôi sao chổi là con quay lại rồi, ca ca không thể nào tốt được sao?”

Thẩm Khước bỗng nhiên đứng yên, nàng đột nhiên quay người, sợ hãi nhìn Hà thị.

Hai tay Thẩm Khước che lên ngực, giả vờ sợ hãi, nói: “Mẫu thân! Người muốn làm gì! Có phải muốn moi tâm can của con cho ca ca bồi bổ thân thể không? Không không không….”

Thẩm Khước đi lùi về sau, nói: “Có phải người lại muốn thiêu chết con?”

Nàng nói từng chữ một, trong thanh âm cũng không còn sợ hãi giả vờ trước đó, nàng cứ lạnh lùng nhìn Hà thị như thế, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

Thẩm Khước tưởng rằng nàng vĩnh viễn không còn cơ hội đối mặt với Hà thị nói những lời này, nàng tưởng rằng nếu như có một ngày khi thật sự nói ra những lời này trong lòng nhất định sẽ đau khổ. Vậy mà, thời khắc này trong lòng nàng lại bình tĩnh như vậy, giống như một đầm nước sâu, không hề gợn sóng một chút nào.

“Thẩm Khước! Con đang nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Hà thị đột nhiên đứng dậy, khó nén tức giận mà hô lớn.

“Phu nhân! Phu nhân!” Tô ma ma nhanh chóng tiến vào, lại cẩn thận khép cửa. Bà gần như là xông đến, ấn Hà thị đang đứng xuống ghế. Một tay thuận khí cho bà, một bên nói nhỏ: “Phu nhân, cẩn thận! Cẩn thận! Ở đây là Yên gia, cẩn thận tai vách mạch rừng! Tam cô nương của chúng ta bị bệnh, đang nói càn thôi! Không không không….. là do trời quá nóng, tam cô nương lại bị cảm nắng rồi.”

“Ta bị bệnh rồi,” Thẩm Khước xa xa nhìn Hà thị đang thở từng hơi lớn, lạnh lẽo nói: “Tô ma ma vẫn là nhanh chóng đưa phu nhân về Thẩm gia đi, cẩn thận bệnh khí của ta truyền sang cho phu nhân.”

“Tam cô nương…” Tô ma ma quay đầu, lúc nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Khước, bà tự nhiên sinh ra một loại hàn ý. Bà âm thầm kéo Hà thị, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, xem ra A Khước của chúng ta ở Yên gia sống rất tốt, không thì để nàng ở đây thêm vài ngày. Chúng ta trước cứ về, qua vài ngày lại đến đón nàng về nhà.”

“Được….” Hà thị chậm rãi gật đầu, bà đứng dậy, gần như đem khí lực toàn thân dựa vào trên người Tô ma ma mới có thể bước đi được.

Nhìn bóng lưng đang rời đi của hai người, Thẩm Khước chớp mắt, nhẹ giọng nói: “A Khước không tiễn.”

Hà thị rời đi rất lâu rồi, Thẩm Khước mới chậm rãi quay người. Nàng ôm lấy áo bào của Thích Giác, đi đến phía sau bình phong.

Thẩm Khước đột nhiên mở to mắt, áo bào trong tay đã rớt xuống đất.

“Tiên, tiên sinh! Người, người vẫn luôn ở đây sao? Cuối cùng người đã đến đón A Khước về nhà sao!”

“Đúng. Đón con về nhà.” Thích Giác vươn tay kéo Thẩm Khước vào trong lòng.

Chàng chậm rãi cúi người, gắt gao ôm lấy Thẩm Khước, hai tay đang ôm quanh nàng không tiếng động siết chặt. Chàng nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Chúng ta về nhà.”

Thẩm Khước chớp mắt, sau đó vươn tay vòng quanh thắt lưng của Thích Giác, nói: “Tiên sinh, A Khước không buồn.”

Thích Giác không nói chuyện, chỉ càng dùng lực ôm lấy nàng.

Cô nương ngốc, nàng không buồn ta càng thêm đau lòng.

“Tiên sinh, con đã thêu vào chỗ bị xước đằng sau áo bào của người rồi!” Thẩm Khước tựa như lấy lòng cười rộ lên, đối với chuyện của Hà thị lựa chọn một chữ cũng không nhắc đến.

“Ồ, thêu cái gì vậy?” Thích Giác buông Thẩm Khước ra, nhặt áo bào từ dưới đất lên.

Chàng nhìn thứ màu sắc rực rỡ được thêu ở phía trên, hỏi: “Ma tước?”

Thẩm Khước dựng mày, vội nói: “Không phải! Là hỉ thước!”

Thích Giác không hiểu nhìn nàng.

“Sau này chỉ có vui vẻ, không có biệt ly!”

“Được,” Thích Giác vuốt ve hình thêu màu sắc rực rỡ không phân biệt rõ được là ma tước hay hỉ thước trên áo bào, gật đầu đáp ứng, “Sau này chỉ có vui vẻ, không có biệt ly.”

Lúc Thích Giác và Thẩm Khước cùng nhau đi ra khiến người Yên gia giật nảy mình.

Thích Giác ôm quyền, nói: “Quấy rầy Yên gia lâu như vậy, ân tình này Thích Giác luôn ghi nhớ. Chỉ là hôm nay còn có việc, không thể lưu lại lâu.”

Người Yên gia đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Thẩm Khước theo sau Thích Giác ra khỏi Yên gia, không thấy xe ngựa, chỉ thấy một con tuấn mã màu trắng thuần.

“Đi, dẫn con cưỡi ngựa.”

Một tay Thích Giác giữ lấy Thẩm Khước ở trong lòng, một tay nắm chặt dây cương. Lúc bắt đầu con ngựa còn khoan thai mà chạy, sau đó trở thành một đường chạy như bay.

Thẩm Khước kinh hô, hai bàn tay gắt gao giữ chặt tay của Thích Giác.

Nàng đón gió hô lớn: “Tiên sinh, người nói rất đúng!”

“Ừm.” Thích Giác nhìn về phía trước.

Thẩm Khước đang dựa vào trong lòng Thích Giác khẽ nhíu mày, nàng quay đầu, ngẩng mặt, nhìn cằm của Thích Giác, nói: “Tiên sinh! Người nên hỏi con là câu nói nào của người là đúng chứ!”

Con ngựa vọt vào rừng cây, chạc cây phía trước chồng lên nhau, xanh um tươi tốt.

Thích Giác ấn đầu của Thẩm Khước, cả người đè xuống trên người nàng, cùng nhau cúi đầu, tránh qua cành cây vươn dài ra ở phía trước.

Chàng nói: “Mỗi một lời mà tiên sinh của con đã nói đều đúng.”

Bình luận

Truyện đang đọc