Hà thị cả kinh, có chút sợ hãi nói: “Không, không có quan hệ gì đi….”
“Không quan hệ? Hừ!” Thẩm lão phu nhân cười lạnh, “Bất kể Thích Giác đối với Thẩm Khước là xuất phát từ cảm tình như thế nào, năm đó hắn dám vì Thẩm Khước mà làm ra chuyện khiến người khác kinh ngạc như vậy đủ để chứng minh trọng lượng của đứa trẻ Thẩm Khước này trong lòng hắn! Ngươi tưởng rằng dựa vào quyền thế của hắn để huỷ bỏ hôn sự với Thẩm Phi khó như vậy sao? Ngươi thật sự cho rằng hắn bất đắc dĩ mới bằng mọi cách hành động giấu giếm như vậy sao?”
Hà thị chậm rãi phục hồi tinh thần, thực ra bà vẫn luôn không hiểu vì sao trước đây Thích Giác lại mặc kệ nguy cơ chém đầu mà sửa đổi thánh chỉ, trong cung, Lưu gia, Thẩm gia, bất kể một phân đoạn nào trong đó xảy ra sai lầm thì đổi lại chính là mạng người!
“Con dâu quả thực không hiểu rõ.” Hà thị khẽ ngồi thẳng lưng, cẩn thận lắng nghe.
“Tiêu gia từ phú thương Túc Bắc, lại đến Trầm Tiêu phủ phú khả địch quốc. Trước khi Thích Giác lấy Thẩm Khước người người chỉ biết hắn là một phú thương. Mọi người nhắc đến hắn, nghĩ đến trước tiên là Đại Thích đệ nhất phú, thứ hai là y thuật, tài học của hắn. Mà hiện giờ, ai còn xem hắn là một thương nhân chứ?” Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Hà thị tuy là nữ tắc nhân gia, nhưng phụ nhân ở Ngạc Nam thành lại có mấy người không phải là thê của quan viên? Như vậy, không thể không chú ý tình thế trong triều. Cho dù mấy năm nay thân thể Hà thị dần không tốt, nhưng bà vẫn biết tuy rằng Thích Giác không hề có chút gì gọi là quan chức, càng không có phong vương ban ơn, nhưng nhà quan lại ở cả Ngạc Nam lại không có nhà nào giao hảo không tốt.
“Người này….người này….” Hiện giờ suy nghĩ cẩn thận, Hà thị mới kinh ngạc phát hiện người này vẫn luôn ẩn nấp ở trong bóng tối lâu như vậy, mà thế lực của hắn đã như rễ cổ thụ, bắt chéo lấy nhau không thể tách rời.
Hình như, cũng chính là ngày đại hôn của hắn và Thẩm Khước kia, mới đem nanh vuốt giấu kín của hắn lộ ra một góc.
“Con đừng quên, hắn họ Thích!” Thẩm lão phu nhân một lời đánh thức Hà thị.
Những năm này, Thích Giác gần như không hề giao tiếp với Trấn Quảng Vương, năng lực tự thân của chàng lại quá mức loá mắt, mọi người cơ hồ sắp quên chàng là con của Trấn Quảng Vương, càng là thiên tử hoàng tôn!
“Ý của mẫu thân là, dã tâm của người này lớn như vậy?” Sắc mặt của Hà thị biến đổi, có chút do dự nhìn Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân có chút mệt mỏi rũ vai, bà nói: “Lão bà tử sắp xuống mồ như ta làm sao biết dã tâm của hắn lớn đến chừng nào, nhưng ta có thể nói rõ ràng với con, nếu như hắn muốn Thẩm gia sụp đổ, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi! Vốn dĩ những chuyện này của Thẩm gia ta thực sự cũng không muốn quản. Nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở con một câu, đừng nên đem Thẩm Khước thành quân cờ trải đường cho Thẩm Hưu!”
Hai vai Hà thị run lên, sống lưng đã phủ một tầng mồ hôi lạnh. Hoá ra chuyện năm đó, Thẩm lão phu nhân cũng biết rồi sao?
Thẩm lão phu nhân nheo mắt lại, nhìn ngọn nến lúc sáng lúc tối, nhẹ giọng nói: “Cho dù xem nàng là một quân cờ, cũng phải đặt nàng ở nơi quan trọng nhất. Con hẳn là may mắn khi nàng và Thẩm Hưu huynh muội tình thâm. Đứa trẻ A Hưu này, từ nhỏ tính tình đã cứng rắn, lần này ở bên ngoài rèn luyện hai năm càng thêm hành sự quyết đoán nói một không nói hai. Con nên hiểu rõ, ở trong lòng Thẩm Hưu, muội muội kia của nó so với người mẫu thân là con còn quan trọng hơn rất nhiều.”
Sắc mặt Hà thị trắng nhợt, trong lòng xuất hiện một cỗ chua xót.
“Những năm này lão nhị lăn lê bò lết ở quan trường đã sớm mệt mỏi, nó đã có ý định từ quan. Cái nhà này, rất nhanh sẽ phải dựa vào sự chống đỡ của Thẩm Hưu.” Thẩm lão phu nhân bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Nhị gia muốn từ quan?” Hà thị cả kinh, thân là thê tử của Thẩm Nhân, bà cư nhiên không biết một chút gì! Thẩm Nhân rốt cuộc có xem bà là thê tử hay không!
Nhìn sắc mặt của Hà thị, Thẩm lão phu nhân liền biết bà đang nghĩ gì.
Thẩm lão phu nhân bất mãn nhìn thoáng qua bà, nói: “Con tưởng rằng nó nói với ta sao? Chỉ là ta tự nhìn ra mà thôi! Có lẽ bản thân nó bây giờ cũng chưa có chủ ý nhất định. Nhi tử này, không có ai hiểu rõ nó hơn người mẫu thân là ta đây! Con cứ đợi đi, không bao lâu nữa nó sẽ đem chuyện của Thẩm gia giao toàn bộ cho Thẩm Hưu.”
“Thẩm Hưu còn chưa thành gia….” Hà thị lại cảm thấy khổ não, bà cũng có lựa chọn hôn sự cho Thẩm Hưu, nhưng vẫn luôn không phù hợp. Mà Thẩm Hưu luôn luôn bày ra bộ dáng không muốn bà để ý đến chuyện hôn sự của mình.
“Vốn dĩ chuyện của Thẩm Ninh con nên là người làm chủ. Nhưng con quá bất công, bây giờ lại để Thẩm Hưu nhúng tay vào.” Thẩm lão phu nhân lắc đầu, lộ ra thần sắc thất vọng.
“Hôm nay nói với con những điều này, con có thể nghe vào bao nhiêu thì nghe bấy nhiêu, ta cũng sẽ không nói với con lần thứ hai. Quay về tự mình cân nhắc đi.” Thẩm lão phu nhân vẫy vẫy tay, đã có ý định đuổi người.
Hà thị vội vàng cáo lui.
Hà thị ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi đến, mới phát hiện mồ hôi lạnh đã làm ướt toàn bộ áo ngoài của bà.
“Phu nhân, người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy!” Tô ma ma đứng đợi ở bên ngoài vội vàng tiến lên.
Sắc mặt của Hà thị không phải là trắng nhợt bình thường, trên trán vẫn có mồ hôi lạnh chảy xuống. Trong mắt càng có sắc thái bàng hoàng, Tô ma ma không thể không kinh sợ.
“Không sao, chúng ta quay về thôi.” Hà thị bám vào tay của Tô ma ma, Tô ma ma mới phát hiện tay của Hà thị đang rất lạnh.
“Thẩm Khước gả sang Trầm Tiêu phủ cũng được hơn hai năm rồi chứ?” Hà thị vừa đi, vừa hỏi Tô ma ma.
Tô ma ma có chút ngạc nhiên sao hôm nay Hà thị bỗng nhiên lại chủ động nhắc đến Thẩm Khước? Bà nói: “Đã hơn rồi, là hơn ba năm.”
“Lâu như vậy rồi cũng không có con nối dõi. Vài ngày trước ta thấy thần sắc và trang điểm của Thẩm Khước, đại khái vẫn được xem là đứa trẻ mà nuôi đi?” Hà thị lắc lắc đầu, “Không thể cứ như vậy được.”
Tô ma ma cười nói: “Lúc Khước tiểu thư gả qua đó mới mười một tuổi, tuy nói bây giờ nàng đã lớn hơn một chút, nhưng vẫn chưa đến mười lăm tuổi. Vẫn đang còn nhỏ a.”
Hà thị lắc đầu, nói: “Nhưng tuổi của Thích Giác đã không nhỏ rồi, hắn vẫn luôn không có thiếp thất? Cũng không có hài tử?”
“Không có a, mấy năm trước trong cung còn ban thiếp, nhưng đều bị đuổi đi.” Tô ma ma nói.
“Phải có hài tử mới ổn thoả, có phải không có bà tử bên người dạy bảo cho Thẩm Khước hay không? Hai nha hoàn ở bên cạnh nó đều quá nhỏ, không hiểu chuyện.” Hà thị nhìn thoáng qua Tô ma ma, “Ngươi nói xem, bằng không phái ngươi qua đó dạy bảo nó có được không?”
“Đây….” Tô ma ma có chút chần chừ nói: “Theo lý mà nói thì có thể, có điều Thẩm gia chúng ta mấy năm nay đều không hỏi han gì đến nàng, tam cô nương và Thẩm gia chúng ta cũng không thân cận, đột nhiên cứ đi như vậy, có khi nào sẽ khiến nàng thấy phản cảm không?”
Hà thị trầm mặc đi về phía trước, Tô ma ma cũng không nói chuyện đi theo bà.
“Khế bán thân của hai nha hoàn Lục Nghị và Hồng Nê đã đưa cho Thẩm Khước rồi sao?” Hà thị bỗng nhiên lại hỏi.
“Trước đây khi tam cô nương xuất giá, đã đem khế bán thân của hai người họ đưa cho nàng rồi.” Tô ma ma nói.
“Tuổi của hai người họ cũng không còn nhỏ nữa đúng không? Đặc biệt là Hồng Nê kia đã sắp mười bảy rồi?” Ánh mắt của Hà thị loé lên, “Hai nha hoàn đó còn nghe lời ngươi không?”
Tô ma ma không ngờ tới Hà thị cư nhiên còn nhớ đến hai nha hoàn này, bà vội nói: “Sau khi hai nha hoàn này theo tam cô nương gả đi liền thật tâm đi theo nàng, bây giờ khế bán thân lại đang ở trong tay tam cô nương, có lẽ….sẽ rất khó nghe theo phân phó của chúng ta nữa.”
Hà thị trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Người nhà của bọn họ hiện giờ đang ở đâu? Tính tình của hai người họ? Ai ổn thoả hơn một chút?”
Tô ma ma ẩn ẩn đoán được ý tứ của Hà thị, bà cân nhắc một chút, nói: “Lục Nghị là cô nhi được mua từ bên ngoài về, không cha không mẹ. Còn Hồng Nê, phụ mẫu của nàng đều còn sống, phụ thân nàng ở trong thôn trang làm sai sự.”
“Còn tính tình của hai người họ, Hồng Nê ổn thoả nhu thuận hơn một chút, Lục Nghị nhanh trí hoạt bát hơn một chút.”
Hà thị gật gật đầu, nói: “Cũng là hai cô nương có tiêu chí, lần trước ta thấy vòng eo của Hồng Nê kia đã hoàn toàn nảy nở, rất yểu điệu. Vốn dĩ chính là nha hoàn hồi môn của Thẩm Khước, theo lý cũng nên làm ấm giường cho Cô gia.”
Tô ma ma có chút do dự nói: “Trầm Tiêu phủ ngay cả thiếp thất từ trong cung đưa đến đều đuổi đi, nha hoàn bình thường như vậy, e rằng.....”
“Cứ thử đi, thử ở trước mặt Thẩm Khước, nói không chừng nàng sẽ cho thể diện.” Hà thị nói.
“Phu nhân!” Một nha hoàn trong tử viện của Thẩm Ninh hoang mang chạy đến, nàng quỳ xuống bên chân của Hà thị, vội vàng nói: “Phu nhân! Không thấy ngũ cô nương nữa!”
“Ngươi nói cái gì!” Hà thị cả kinh, trước mắt là một trận trời đất quay cuồng.
Tô ma ma và nha hoàn kia vội vàng đỡ lấy bà.
“Nhanh! Nhanh đi tìm cho ta!”
Thẩm Ninh ngồi trên bậc thềm trong Chiết Tranh viện, có chút sợ hãi nhìn Thẩm Hưu ở bên cạnh.
“Biết vì sao trước đây bỗng nhiên ta lại đi Nã Quảng thành không?” Thẩm Hưu vừa nói, vừa nhặt cành khô trên mặt đất.
Sau trận cháy năm đó, Thẩm Khước đã xuất giá, nơi đây càng không có ai sống, dần dần liền bị vứt bỏ. Năm đầu còn có người đến quét dọn, bây giờ cũng không có ai thèm quản. Lúc này trong đình viện mọc đầy cỏ dại.
“Bởi vì ta không cẩn thận mà giết người.” Thẩm Hưu đem cành khô rụng đầy trên mặt đất xếp thành một đống.
Thẩm Ninh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hưu.
“Đã làm sai chuyện gì thì phải bị trừng phạt.” Thẩm Hưu nổi lửa, đống cành khô liền bùng cháy thành ngọn lửa nhỏ.
Thẩm Hưu ném bồ câu vừa mới bắn được ở một bên vào trong đống lửa.
“Ta biết trong lòng ngươi rất hối hận, nhưng ngươi không tình nguyện nói ra. Đánh chết ngươi ngươi cũng không xin lỗi bồi tội.” Thẩm Hưu nhìn tiểu cô nương ở trước mặt, chung quy cũng là huynh muội ruột, mặt mày luôn có chút giống nhau.
Thẩm Hưu lại nói tiếp: “Tính tình này thật sự giống ta như đúc!”
Cho nên ngày hôm đó Thẩm Hưu chỉ hung hăng phạt nàng, vốn không yêu cầu nàng đi bồi tội.
Thẩm Hưu có chút bực bội thở mạnh vài cái. Hai năm này ở biên cương có bao nhiêu lần suýt nữa phải bỏ mạng, những đêm gối lên cỏ mà ngủ, Thẩm Hưu sẽ liều mạng nhớ đến Ngạc Nam, nhớ đến ngày tháng đã qua.
Chàng vẫn luôn biết bản thân cực kỳ hỗn đản.
Khi chàng ba tuổi đã làm hại muội muội đầu tiên suýt chút nữa bị thiêu cháy, sau đó lại vì giận dỗi mà ra sức khi dễ Thẩm Ninh. Chàng vẫn còn nhớ trước đây khi Thẩm Ninh vừa mới biết đi, chàng thậm chí còn cố ý khiến nàng sẩy chân, lạnh lùng nhìn nàng khóc. Còn có cố ý bắt sâu lông ném vào trong chén cơm của Thẩm Ninh. Đại khái như vậy, chàng không biết đã làm bao nhiêu lần.
Chàng lấy Thẩm Ninh để trút giận, quả nhiên Thẩm Ninh càng ngày càng sợ chàng, mỗi lần thấy chàng giống như thấy thổ phỉ cường đạo.
Càng nghĩ càng phiền.
Thẩm Hưu cầm lấy một cây gậy gõ gõ vào bồ câu sắp cháy thành than.
Thẩm Hưu quay đầu trừng Thẩm Ninh, nói: “Ta nói cho ngươi biết ngươi mau mau khoẻ lên cho ta. Đợi ngươi khoẻ rồi, còn phải quỳ ở từ đường mỗi ngày, chép sách! Trách phạt còn chưa có xong đâu!”
Thẩm Hưu dừng một lát, lại nói thêm một câu: “Ta biết ngươi có thể nghe hiểu!”
Lần đầu tiên Thẩm Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu bị nàng nhìn đến có chút không tự nhiên, chàng đem da của bồ câu đã nướng xong lột ra, sau đó đưa cho Thẩm Ninh.
“Cầm lấy!” Thẩm Hưu nói.
Cần cổ của Thẩm Ninh rụt về phía sau, nàng lắc lắc đầu.
Thẩm Hưu nhìn thoáng qua hai bàn tay nhỏ quấn đầy băng của Thẩm Ninh, hung thần ác sát trên mặt liền tan biến. Chàng xé một miếng thịt trên bồ câu đích thân đưa đến bên miệng Thẩm Ninh. Thẩm Ninh vẫn không ngừng lắc đầu lùi về phía sau.
Thẩm Hưu cảm thấy bản thân lại sắp không không chế được nộ khí trong người. Chàng đã rất kiên nhẫn rồi. Thẩm Khước cũng không tốn công bằng tiểu gia hoả này!
Thấy sắc mặt đen đi trong nháy mắt của Thẩm Hưu, Thẩm Ninh khàn giọng nói nhỏ: “Đau….lúc bên miệng động, mặt và răng đều đau….”
“Mẹ nó! Tiểu điêu phụ Hồng Anh kia cư nhiên xuống tay nặng như vậy!” Thẩm Hưu ném bồ câu xuống đất, bỗng nhiên đứng lên. Chàng ở tại chỗ đi hai bước, nhìn khuôn mặt đã qua vài ngày vẫn còn sưng đỏ của Thẩm Ninh, lại nhớ đến hai cái răng bị đánh gãy kia, trong lòng tức giận không phát ra được.
Không ngờ lúc này tiểu cô nương lại có chút sợ hãi nhìn mình.
Thẩm Hưu vượt lên một bước dài, trực tiếp bế Thẩm Ninh lên. Hiện giờ vóc người của chàng cao to, ôm Thẩm Ninh như ôm hài tử, Thẩm Ninh gần như ngồi ở trên khuỷu tay của chàng, mặt dán vào trên vai chàng.
Thẩm Hưu nhanh chóng đi về phía phòng bếp.
Lúc này vốn không phải là thời gian dùng bữa, người trong phòng bếp đều rảnh rỗi ngồi nói chuyện. Nhìn thấy Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng xông vào, đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Nấu cháo! Hầm canh! Nhuyễn vào! Bổ thân thể!”
Thẩm Hưu ôm Thẩm Ninh ngồi xuống trong phòng bếp, lại cứ ngồi ở đó mà đợi.
Đầy tớ của Thẩm gia không dám trêu vào Thẩm Hưu, đặc biệt là Thẩm Hưu hiện giờ so với trước khi rời nhà còn cao to cường tráng hơn, bọn họ làm việc càng thêm tận tâm tận lực, lúc này bị chàng nhìn chằm chằm, hận không thể có thêm mười cái tay để làm.
Không lâu sau, người của phòng bếp đã làm xong vài loại cháo nhanh nhất, đặt xuống bàn trước mặt Thẩm Hưu.
“Muốn ăn cái nào?” Thẩm Hưu nhìn mười mấy món cháo canh và thức ăn trước mặt, có chút mờ mịt.
Thực ra Thẩm Ninh rất đói, nhưng nàng căn bản không muốn ăn. Nàng không muốn há miệng, vừa há miệng thì cả mặt đều sẽ đau đến nóng rát, loại đau đớn này khiến nàng nhớ đến sự khuất nhục khi phải chịu hình phạt ngày hôm đó.
Thẩm Ninh lắc đầu, nhưng bụng của nàng lại cố tình kêu lên vào lúc này.
Thẩm Hưu nhíu mày, tuỳ tiện múc một muỗng canh thịt, chàng nghĩ nghĩ, phỏng chừng Thẩm Ninh không thể há miệng quá to, lại sai hạ nhân lấy cái muỗng nhỏ hơn, sau đó bắt đầu múc một muỗng đưa đến bên miệng Thẩm Ninh.
Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vào cái miệng đang mím chặt của Thẩm Ninh, nói: “Nếu như ngươi không ăn, ta sẽ cắt bụng ngươi ra, đem mấy món cháo này đổ vào trong đó, sau đó lại dùng kim chỉ khâu bụng ngươi lại!”
Thân thể nhỏ bé của Thẩm Ninh đột nhiên run lên một chút, nàng vội vàng há miệng ăn muỗng canh trước mặt.
Lúc này Thẩm Hưu mới vừa lòng, chàng lại múc một muỗng đưa đến bên miệng Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh lấy hết dũng khí nhìn chàng, nhỏ giọng nói: “Không, không ăn ớt ngọt….”
“Ai dạy ngươi thói xấu này hả, còn kén ăn!” Thẩm Hưu ngoài miệng thì oán giận, nhưng cuối cùng cũng đổi chén cháo khác đút từng miếng cho Thẩm Ninh ăn.
Hạ nhân của cả phòng bếp khiếp sợ nhìn một màn này, không dám thở mạnh. Một tiểu nha hoàn lanh lợi lặng lẽ chạy đi tìm Hà thị.
Hà thị nghe nói Thẩm Ninh đang ở chỗ Thẩm Hưu, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, bà vội vàng chạy chậm đến phòng bếp. Nhưng đợi bà chạy đến nơi, Thẩm Hưu đã ôm Thẩm Ninh đi rồi.
Thẩm Hưu lại quay lại Chiết Tranh viện, chàng ôm Thẩm Ninh nhảy lên nóc nhà, ôm nàng ngồi ở trên đó.
Thẩm Ninh có chút sợ độ cao, trước giờ chưa từng trèo lên nóc nhà, lúc này có chút sợ hãi mà vòng tay lên cổ của Thẩm Hưu.
“Thả ra, thả ra!” Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn kéo vật nhỏ treo trên người mình xuống. Thẩm Ninh quả thật liền cách xa chàng, nàng có chút sợ hãi, cũng không dám lộn xộn, chỉ là lén nhìn xuống phía dưới.
Thẩm Hưu do dự trong chốc lát, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp. Chàng mở hộp ra, bên trong là một thân cây nhỏ dùng hạch đào khắc thành, được buộc lại bằng một dây thừng màu đỏ.
“Đưa tay lại đây.” Thẩm Hưu nói.
Thẩm Ninh nhìn chăm chú vào cây nhỏ này, không dám động.
Thẩm Hưu không có kiên nhẫn, trực tiếp kéo tay của Thẩm Ninh đến, sau đó buộc cái cây nhỏ này vào trên cổ tay của Thẩm Ninh.
Thẩm Hưu nhìn bàn tay dùng băng quấn từng tầng lại từng tầng của Thẩm Ninh, trong lòng có chút kì quái. Chàng nói: “Ta nói cho ngươi biết, nếu như không đứng đắn, ta sẽ….ta sẽ….”
Thẩm Hưu nghĩ nghĩ, sau đó vỗ một cái vào mu bàn tay của Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh đau đến run rẩy hai vai.
“Lần sau còn gây hoạ, còn không nghe lời, thì không chỉ là đánh roi vào tay, ta sẽ chém bàn tay này của ngươi!” Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng nói.
Lời này nếu như là người khác nói, Thẩm Ninh chỉ cho rằng đối phương đang cố ý hù doạ nàng, nhưng đây lại là Thẩm Hưu nói, nàng liền cảm thấy đó là thật. Nàng cúi đầu, cả người co thành một đống.
Thẩm Hưu thở dài, nói: “Đã tám tuổi rồi, nên hiểu chuyện!”
Thẩm Ninh có chút nghi hoặc giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, lại nhìn thoáng qua cây nhỏ dùng hạch đào khắc thành trên cổ tay. Đây là…..lễ vật sinh thần Thẩm Hưu tặng cho nàng?
Đến khi Hà thị dẫn theo một đám nha hoàn và ma ma tìm đến Chiết Tranh viện, liền nhìn thấy Thẩm Ninh đã ngủ say trong lòng Thẩm Hưu.
Hà thị ngây ngốc. Đám nha hoàn ma ma theo sau Hà thị cũng ngây ngốc theo.
Thẩm Hưu lười để ý bọn họ, chàng ôm Thẩm Ninh nhảy xuống, sau khi vững vàng đáp đất, lại ôm tiểu cô nương đang ngủ say về tử viện của nàng. Thẩm Hưu đặt Thẩm Ninh xuống giường, lúc chàng rời đi bỗng nhiên bị một vật nhỏ bên gối đầu của Thẩm Ninh thu hút ánh mắt.
Thẩm Hưu cẩn thận lấy thứ giấu dưới gối của Thẩm Ninh ra, phát hiện là một chiếc hộp nhỏ được làm từ hắc ngọc. Nhưng bề ngoài giống như từng bị thiêu qua, đã không còn dáng vẻ gì. Thẩm Hưu mở hộp ra, nhìn thấy vài món đồ vật cổ quái đựng bên trong Một sợi Ngũ Ty Tuyến đeo vào Đoan Ngọ, một chiếc khoá trường mệnh nhỏ nhắn tinh xảo, một vòng tay phấn nộn, còn có một con châu chấu làm bằng cỏ.
Đều là những thứ không có gì đáng giá, vậy mà lại được nàng thần thần bí bí mà giấu đi. Thẩm Hưu lần nữa đặt chiếc hộp xuống dưới gối của Thẩm Ninh.
Thích Giác chậm rãi bước vào phòng của Thẩm Khước, nàng đã ngủ say, chàng đứng ở mép giường nhìn nàng. Thẩm Khước tựa hồ như đang nằm mơ, ấn đường nhíu chặt.
Thích Giác khom lưng, đắp lại góc chăn bị Thẩm Khước đẩy ra, lại nghe thấy nàng nhỏ giọng nỉ non cái gì đó, Thích Giác liền có chút tò mò nhích lại gần để nghe.
“Tiếu, buông, buông tay….”
Động tác sửa sang góc chăn của Thích Giác thoáng chốc liền dừng lại.
Qua một lúc lâu, Thích Giác mới chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt của chàng rơi xuống một móc khoá được buộc ở trên màn, móc khoá vòng lấy nhau, được khoá lại, vừa nhìn đã biết đó là đồ chơi do Tiếu làm.
Ánh mắt của Thích Giác như dán vào trên cái móc khoá ấy, tầm mắt của chàng từ từ hướng xuống dưới, rơi vào trên khuôn mặt của Thẩm Khước. Cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, lại bỗng nhiên cười rộ lên.
Thích Giác thu hồi tầm mắt, bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Khước trở mình, ghé vào trên gối nhíu mày lại, nhẹ giọng nỉ non: “Tiếu, buông tay, đừng động đến cầm của tiên sinh…..”
Vào ngày thứ hai Thẩm Khước ngủ dậy bỗng nhiên phát hiện đầu rất nặng, nàng dừng sức lắc lắc đầu, khiến bản thân thanh tỉnh một chút.
Lục Nghị bưng nước tiến vào, nói: “Cô nương, hôm nay dậy muộn….”
Lời nói của Lục Nghị đột nhiên im bặt, chậu đồng nàng bưng trong tay rơi xuống, nước ấm nhanh chóng chảy ra khắp mặt đất.
“Làm sao vậy?” Thẩm Khước nhíu mày.
“Cô, cô nương….người, mặt của người!” Sắc mặt Lục Nghị trắng bệch, nàng xưa nay luôn nhanh mồm nhanh miệng vậy mà lại nói lắp.
“Mặt của ta làm sao?” Thẩm Khước vươn tay muốn sờ mặt của mình, nhưng tay của nàng vừa mới nhấc lên, nàng liền nhìn thấy trên mu bàn tay của mình lấm tấm từng đốm màu đỏ, cực kỳ chói mắt.
Thẩm Khước ngây ngốc, nàng vén tay áo lên, lại phát hiện trên cánh tay của nàng cũng toàn là đốm đỏ như thế! Nàng ngay cả giày cũng không mặc, vội vàng chạy đến nhìn vào gương đồng trước bàn trang điểm, mà trên mặt nàng quả thật cũng có rất nhiều đốm đỏ như thế.
“Sao lại như vậy?” Thẩm Khước cũng đọc qua vài sách y thuật, nhưng nàng phát hiện trong nhất thời không biết đây là triệu chứng gì.
“Cô nương, có đau không? Có ngứa không? Có chỗ nào bị rách không?” Lục Nghị cấp thiết hỏi. Nàng bước đến, vươn tay khẽ sờ vào đốm đỏ trên mu bàn tay của Thẩm Khước.
Thẩm Khước mờ mịt lắc đầu, chính vì những đốm đỏ này không có cảm giác đau đớn và tê ngứa, nàng mới cảm thấy kì quái.
“Nô tì đi tìm tiên sinh đến!” Lục Nghị không trì hoãn lâu, vội vàng chạy đi.
Đến khi Lục Nghị vừa mới tìm thấy Thích Giác, nàng kinh ngạc phát hiện mu bàn tay của mình cũng nhiễm đốm đỏ đó.
Cư nhiên…..cư nhiên là lây truyền sao?
Vẻ mặt Thích Giác nghiêm túc, nói: “Mấy ngày này nha hoàn hầu hạ các ngươi trước đừng vào phòng của A Khước.”
Thẩm Khước nhìn Thích Giác đang ngồi trước mặt rũ mi bôi thuốc cho nàng, có chút tò mò hỏi: “Tiên sinh, con mắc bệnh gì vậy? Sẽ lây lan có phải không? Nhưng vì sao lây cho Lục Nghị, lại không lây cho tiên sinh? Tiên sinh người có cần tránh đi hay không?”
“Những đốm đỏ này cũng rất kì lạ, bỗng nhiên chỉ trong một đêm đã nổi lên. Còn không đau không ngứa a.” Thẩm Khước cau mày nói.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì. Bôi thuốc mỗi ngày, không bao lâu sẽ khỏi thôi.” Thích Giác nói.
“Thật sao?” Thẩm Khước nhìn Thích Giác, “Vậy cần bao lâu mới có thể khoẻ lại?”
Thích Giác nhìn thoáng qua nàng, nói: “Một tháng.”
Thẩm Khước lập tức nhăn mặt, nói: “Tiếu nói tháng sau phải rời khỏi Ngạc Nam rồi, vậy chẳng phải không thể đưa cho hắn sao? Còn có đồ vật hắn đã đáp ứng muốn tặng cho con, con không thúc giục, không chừng lại quên mất.”
“Đồ vật tặng nàng? Đồ vật gì?” Ánh mắt của Thích Giác hơi trầm xuống.
“Là….” Thẩm Khước bỗng nhiên im bặt.
Nàng ngọt ngào cười rộ lên, nói: “Bí mật a, không nói cho tiên sinh!”