LÊN NHẦM KIỆU HOA

Ngày thứ hai, Hồng Nê liền xuất phủ.

Ngay sau đó Thẩm Khước đi hỏi thăm tình hình củaVương Xích, xem từ trước đến giờ hắn đã có hôn ước hay chưa. Sau khi biết được hắn chưa có hôn ước, liền thăm dò ý tứ của hắn. Vương Xích là người khôn khéo, Lục Nghị là người bên cạnh Thẩm Khước, cưới nàng tự nhiên sẽ không có chỗ nào xấu. Huống hồ ấn tượng của Vương Xích đối với Lục Nghị vốn dĩ không tồi. Vì vậy hôn sự của Vương Xích và Lục Nghị cũng được quyết định, đã chọn ngày lành tháng sau, giờ chỉ đợi gả qua đó.

Còn Quất Cảnh, năng lực làm việc của nàng quả thực không tồi, Vương Xích để nàng lưu lại quản sự ở Trầm Tiêu phủ. Nhưng không đến hầu hạ bên người Thẩm Khước.

Như vậy, bên cạnh Thẩm Khước thế nhưng chỉ còn lại Niếp Tuyết.

Thẩm Khước lắc lắc đầu, đem cảnh tượng ba tiểu nha hoàn vui đùa ngày xưa ném ra khỏi đầu, nàng gọi Vương Xích, để hắn đi chọn vài nha hoàn hầu hạ trong phòng.

Tô Lăng Hạm còn nhỏ tuổi, lại ăn chay niệm phật, đặc biệt là vào ngày mồng một hay mười lăm nhất định phải đi lên miếu thắp một nén nhang.

Sáng sớm ngày hôm nay Tô Lăng Hạm đã đi miếu dâng hương, vì cầu phúc cho tỷ tỷ Tô Lăng Hà của mình.

Tô Lăng Hà là một người có mệnh khổ, nàng là một quả phụ. Hơn nữa lại vào lúc kiệu hoa vừa mới tiến vào cửa lớn nhà chồng, chồng chưa cưới liền tắt thở chết. Vốn dĩ khi hai nhà định hôn ước, phía nhà trai cũng là một thiếu niên khoẻ mạnh. Nhưng khi hôn kỳ gần đến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận ngã từ trên núi xuống, sau đó cứ mãi hôn mê bất tỉnh. Tô gia có chút muốn hủy hôn, nhưng quan hệ hai nhà thực sự có thể dùng từ bạn lâu năm để hình dung, khi người Tô gia do dự không quyết, Tô Lăng Hà vỗ đùi quyết định gả. Hai người cũng được xem là thanh mai trúc mã, cũng có chút cảm tình. Bản thân nàng đã quyết, người Tô gia cũng không ngăn cản nữa.

Người hai nhà nghĩ nói không chừng hỉ sự này khiến thiếu niên tai qua nạn khỏi thì quá tốt! Nhưng ai lại nghĩ đến kiệu hoa vừa mới tiến vào cửa lớn, người đã tắt thở rồi.

Người nhà chồng vốn dĩ ban đầu đối xử với Tô Lăng Hà cũng tính là tốt, nhưng thời gian lâu dài, liền có lời đồn truyền ra, nói Tô Lăng Hà là một nữ nhân không rõ ràng. Bằng không cũng không nhất định phải gả sang đó, phu quân liền bị ngã, vừa vào cửa, phu quân đã tắt thở chết.

Lúc nhỏ Tô Lăng Hà bởi vì nguyên nhân nào đó mà ở nhờ nhà của dượng ở nông thôn, cho nên có chút thẳng tính, nói chuyện cũng không dễ nghe lắm. Nàng chịu đựng không nổi việc mẹ chồng gây khó dễ và sự khinh bỉ khắp nơi trong nhà chồng, dứt khoát khăn gói quay trở về Tô gia.

Người hai nhà đều không muốn chặt đứt giao tình nhiều năm như vậy, vì vậy đều đem chuyện này đè xuống, nhà chồng của Tô Lăng Hà ngầm thừa nhận nàng quay về nhà mẹ đẻ. Người Tô gia cũng không nỡ để nàng tiếp tục bị nhục mạ ở nhà chồng, liền xem nàng là nữ nhi vẫn chưa xuất giá mà nuôi dưỡng.

Nhưng nàng dần dần lớn lên, cũng đến tuổi phải gả đi. Gần đây người Tô gia lại bắt đầu tìm phu quân cho nàng, việc Tô Lăng Hà đã từng gả đi nếu như được tính là một vết nhơ nhỏ, vậy thì lời đồn nàng không may mắn và khắc phu sẽ thành một vết nhơ lớn hơn.

Đương nhiên, chuyện của Tô Lăng Hà cũng ảnh hưởng đến Tô Lăng Hạm. Bằng không Tô gia cũng sẽ không đồng ý để tiểu nữ nhi nhà mình nuôi lớn gả cho Thẩm Hưu “tiếng xấu lan xa” của Ngạc Nam thành.

Đừng nhìn Tô Lăng Hà bình thường nói chuyện tuỳ tiện, bộ dáng giống như đối với cái gì cũng không để ý, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với muội muội.

“Cô nương, người cầu nguyện cái gì vậy? Nô tì vừa mới nhìn thấy người quỳ trước Phật Tổ rất lâu.” Tô Lăng Hạm và tiểu nha hoàn Khả Vi ra khỏi miếu, lúc đi xuống núi, Khả Vi liền hỏi.

Ở chùa miếu không được đánh xe ngựa hay kiệu lên núi. Xe ngựa của Tô gia chờ ở dưới núi. Có điều núi này vốn dĩ không cao, đi bộ đến cũng không xa. Đứng ở đỉnh núi đều có thể nhìn thấy cỗ kiệu dưới chân núi.

“Còn có thể vì sao chứ,” Tô Lăng Hạm nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên là vì hôn sự của tỷ tỷ rồi, hi vọng tỷ tỷ gả trúng lang quân như ý, sau này đều bình bình an an.”

Ánh mắt của Khả Vi đảo qua, cười hì hì nói: “Theo nô tì thấy, cô nương người không thể chỉ cầu nhân duyên cho đại cô nương nha, người cũng phải cầu một nhân duyên tốt cho bản thân mình mới được!”

“Không được nói bậy!” Tô Lăng Hạm trừng mắt nhìn Khả Vi, có chút không vui nói.

Nhưng bộ dáng của nàng quá ngoan ngoãn nhu thuận, lúc tức giận một chút cũng không có khí thế, ngược lại khiến người khác cảm thấy nàng đang hờn dỗi.

“Được được được, nô tì không nói nữa!” Khả Vi đương nhiên biết da mặt cô nương nhà mình mỏng.

Không lâu sau, hai người đi đến bên cạnh xe ngựa của Tô gia, Khả Vi đỡ Tô Lăng Hạm lên xe ngựa, sau đó nàng lại nhảy lên chui vào bên trong xe ngựa hầu hạ.

Mã phu liền bắt đầu đánh ngựa đi.

Trên đường, Tô Lăng Hạm dựa vào vách xe nhíu mày tập trung suy nghĩ.

Loại chuyện nhân duyên này nàng ngại nhắc, nhưng không đại biểu trong lòng tiểu cô nương sẽ không nghĩ. Trước đây khi mẫu thân thăm dò nàng công tử Thẩm gia như thế nào, nàng là người hiểu chuyện nên đã nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt mẫu thân. Sau đó, nàng liền e lệ nói: “Hết thảy đều do mẫu thân làm chủ.”

Nàng biết hôn sự của bản thân mình không dễ, nhưng trước giờ nàng chưa từng oán trách tỷ tỷ của nàng.

Đều là mệnh.

Xưa này tính tình của Tô Lăng Hạm luôn mềm yếu, từ khi biết được hôn sự đã được quyết định, nàng cũng từng an ủi bản thân có lẽ hết thảy đều sẽ không tồi tệ đến thế? Cũng chỉ là một công tử kiêu ngạo hống hách, say rượu đánh nhau, còn đánh bạc và tính tình thô lỗ mà thôi!

Đành phải đối xử tốt với hắn, một ngày nào đó có thể được sống trong ngày tháng yên bình chứ?

Nhưng không ngờ sau đó lại xuất hiện một Hồ cô nương….

Tô Lăng Hạm lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.

Xe ngựa lại bỗng nhiên dừng vào lúc này, Tô Lăng Hạm nghi hoặc nhìn thoáng qua Khả Vi.

“Nô tì đi nhìn một lát.” Khả Vi nói xong, liền đẩy cửa xe ra.

“A        ” Khả Vi hét lên một tiếng, cả người ngốc ở đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lăng Hạm vỗ vỗ vai của Khả Vi, Khả Vi nghiêng sang một bên, lộ ra thi thể đầm đìa máu tươi của mã phu.

Sắc mặt của Tô Lăng Hạm trắng bệch, hai người lập tức ôm lấy nhau.

“Xuống xe! Nhanh lên!” Năm tên thổ phỉ đứng bên ngoài xe ngựa, trong tay còn cầm đao.

Hai người từ trên xe ngựa xuống, Khả Vi bỗng nhiên đẩy mạnh Tô Lăng Hạm một cái, hô lớn: “Cô nương! Chạy mau!”

Sau đó Khả Vi liền chạy đến ngăn lại năm tên thổ phỉ kia.

“Nha đầu thối! Cút ra!” Tên thổ phỉ cầm đầu nhấc chân đá vào trên bụng Khả Vi, tiểu nha hoàn bị đá văng ra rất xa, trực tiếp ngất đi.

Sắc mặt Tô Lăng Hạm tái nhợt, nàng nhìn thoáng qua Khả Vi, rưng rưng chạy về phía sau.

Sao lại chạm trán với thổ phỉ chứ!

Tô gia cách chùa miếu vốn không xa, trên đường cũng không quá vắng vẻ, mà con đường xảy ra chuyện này vậy mà lại là nơi rất ít người đi ngang qua. Nhưng qua đoạn đường này, chính là khu chợ người đến người đi. Chỉ cần chạy đến con đường phía trước, Tô Lăng Hạm sẽ không sợ nữa!

Nhưng khi Tô Lăng Hạm sắp chạy đến cuối con đường này, trong lòng nàng bỗng nhiên loé lên một nghi hoặc. Nơi này vốn không phải là nơi thích hợp để cướp của, hơn nữa dựa vào hai chân nhỏ của nàng, vì sao những thổ phỉ kia vẫn chưa đuổi tới? Nàng miễn cưỡng đè xuống sự sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy năm người đó không nhanh không chậm đuổi theo nàng. Có thể chắc chắn là bọn họ vốn không phải là đuổi không kịp nàng, mà là cố ý chậm rãi đi theo nàng!

Rốt cuộc bọn họ có mục đích gì?

Cái chết thê thảm của mã phu và thân ảnh của Khả Vi xâm nhập vào trong đầu nàng, trong lòng Tô Lăng Hạm chỉ còn lại sự sợ hãi, loại sợ hãi này áp bách nàng đến mức nàng không có nhiều thời gian để suy ngẫm. Vào lúc nàng lao ra ngoài đường lớn, xông vào khu chợ náo nhiệt, thổ phỉ ở đằng sau đuổi theo nàng, một tay đã ôm được nàng.

Tô Lăng Hạm kinh sợ hét chói tai, quả nhiên dẫn đến rất nhiều ánh nhìn của người trên đường.

“Ui, kêu đi! Kêu đi! Gia thích tiếng kêu này của ngươi! Kêu đến cả người lão tử đều tê rần!” Tên thổ phỉ ôm lấy nàng từ phía sau cười nói.

Vài người khác đều không mang ý tốt mà cười ha hả, tiếng cười của bọn họ thập phần vang dội, giống như cố ý thu hút sự chú ý của mọi người.

Tô Lăng Hạm liều mạng giãy giụa, thoát khỏi khống chế của tên thổ phỉ, ra sức chạy về phía trước. Nhưng vẫn chưa chạy được hai bước, nàng đã bị bắt lại. Nàng xoay người, một thùng nước lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu của nàng, khiến y phục trên người nàng bị ướt hết một nửa.

Bộ váy ướt đẫm dính vào trên người nàng, khiến thân hình kiều mỹ của nữ nhi lộ ra.

Một người bán hàng rong trẻ tuổi ở ven đường thế nhưng huýt sáo trêu đùa.

Nước lạnh như băng trút xuống, khiến Tô Lăng Hạm tỉnh táo trong nháy mắt. Mục đích của những người này là muốn khiến nàng mất mặt? Muốn làm hỏng thanh danh của nàng?

Yên Đoạt đang ở tửu lầu uống rượu với Thẩm Hưu, thật ra chỉ có Thẩm Hưu uống, Yên Đoạt lại uống trà. Yên Đoạt thật sự cai rượu rồi.

“Aiz, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Yên Đoạt có chút bực bội nói, “Vì sao nhất định phải ép chúng ta lấy vợ chứ? Tại sao?”

Thẩm Hưu nhấp một ngụm rượu, nói: “Ngươi có gì không hài lòng, có thể lấy muội tử nhà chúng ta, ngươi nên mãn nguyện mới phải!”

“Ta phi! Vậy cũng phải xem muội muội nào của ngươi có được không hả?” Yên Đoạt phản bác.

Thẩm Hưu nhìn thoáng qua chàng, nói: “Chắc không phải ngươi thật sự đánh chủ ý lên Thẩm Khước chứ?”

“Rõ ràng là ngươi nói lời không giữ lời! Năm đó là ai nói đợi ngươi lớn rồi có thể làm chủ sẽ đem Thẩm Khước gả cho ta!” Yên Đoạt trừng mắt nhìn chàng.

Thẩm Hưu nói: “Câu nói xưa không bằng nay ngươi có hiểu hay không! Khi đó ta tưởng rằng nàng phải gả cho cái tên cặn bã Lưu đại kia có được không? Hơn nữa, Thẩm Vân thì làm sao? Là lớn lên khó coi, hay là tính cách xấu, hay là có thói hư tật xấu gì! Ngươi nên biết thoả mãn đi!”

Yên Đoạt nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vui vẻ, nói: “Cũng đúng, so với ngươi, ta may mắn nhiều hơn rồi. Haiz, Hồ cô nương kia vẫn còn ăn vạ ở nhà ngươi sao?”

“Đừng nhắc đến nàng với ta!” Thẩm Hưu lại uống một ngụm rượu.

“Các ngươi xem kìa, phía dưới có một cô nương đang bị khi dễ kìa!”

“Chậc chậc, dáng người cũng không tồi nha!”

Một bàn người dựa vào cửa sổ cười nói, khách khứa ngồi ở lầu hai đều thò đầu đến xem.

Thẩm Hưu cũng đứng lên, có chút tò mò đi đến bên cửa sổ.

Tô Lăng Hạm chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy ánh mắt của những người bán hàng rong và người qua đường đang nhìn nàng chỉ chỉ chỏ chỏ, thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, mơ hồ có thể nghe thấy có vài người đã nhận ra nàng, liền nói cho càng nhiều người khác biết.

Tâm của Tô Lăng Hạm từng chút một lạnh xuống, nước mắt chảy dọc theo gương mặt trắng nõn của nàng, trộn lẫn với nước lạnh như băng.

Cảm giác nhục nhã trong nháy mắt bốc lên, nàng chạy đến cây cầu gỗ ở phía xa với ý định không muốn sống nữa. Nàng chạy quá gấp, một chiếc giày đã rơi mất cũng mặc nhiên không biết.

"Đàn bà thối! Ngươi muốn đi đâu! Nhanh bắt nó lại!” Một tên thổ phỉ hô lớn, những người khác đều nhanh chóng đuổi theo. 

Tô Lăng Hạm chạy đến trên cầu gỗ, gần như không chần chừ một giây phút nào nhảy xuống nước.

Bọt nước văng lên khắp nơi.

Tô Lăng Hạm đương nhiên không biết bơi, nàng rất nhanh đã chìm xuống đáy nước, nước sông lạnh lẽo ùa vào trong bụng nàng, nàng cảm thấy giữa ngực và bụng như sắp nổ tung. Nhưng nàng vừa há miệng, nước sông ùa vào miệng nàng càng nhiều hơn.

Bên tai vẫn còn thanh âm nghị luận sôi nổi của những người kia, những lời lẽ khiếm nhã thô bỉ đó tiến vào trong tai nàng, khiến trong lòng nàng thập phần khó chịu. Đến khi thanh âm đó càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, Tô Lăng Hạm cảm thấy ý thức có chút mơ hồ.

Nàng bỗng nhiên hối hận rồi.

Nhục nhã trong nháy mắt khiến nàng hoàn toàn không do dự lựa chọn tự tử, nhưng khi chân chính đối mặt với cái chết nàng phát hiện bản thân vẫn không muốn chết.

Có chuyện gì so với việc chết đi càng đáng sợ chứ?

Tô Lăng Hạm bắt đầu liều mạng giãy giụa, nhưng nàng càng giãy giụa, nước uống vào càng nhiều.

Đỉnh đầu bỗng nhiên có bóng đen bao phủ, cánh tay vùng vẫy lung tung của Tô Lăng Hạm liền bị bắt lấy. Nàng còn tưởng rằng là những thổ phỉ kia nhảy xuống bắt nàng, liền ra sức phản kháng, nhưng chút sức lực đó của nàng thực sự không đáng là gì.

Tô Lăng Hạm được kéo lên mặt nước, lập tức liều mạng mà ho.

Người nhảy xuống cứu nàng đương nhiên là Thẩm Hưu, Thẩm Hưu lạnh mặt, kéo nàng bơi đến bên bờ sông. Hai người vừa mới lên bờ, năm tên thổ phỉ trước đó liền đuổi đến.

“Tiểu tử! Khuyên ngươi đừng có xen vào việc của người khác! Nữ nhân này…..” Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Hưu đã nhấc chân đá vào bụng của hắn, khiến hắn ngã ngửa trên mặt đất. Lại gần như trong nháy mắt cướp lấy đao trong tay hắn.

Một tên thổ phỉ khác bắt lấy cánh tay của Tô Lăng Hạm, kéo nàng chạy về phía sau. Thẩm Hưu xoay người, đao trong tay mạnh mẽ bổ xuống, khiến cánh tay của tên thổ phỉ kia trực tiếp bị chém đứt! Tay của hắn vẫn còn gắt gao nắm chặt cánh tay của Tô Lăng Hạm, mà tay cùng cơ thể đã bị tách rời.

Máu tươi nóng hổi phun ra, Tô Lăng Hạm hoảng sợ ném đi cánh tay đã bị đứt đang nắm lấy tay nàng, cả người đều sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Yên Đoạt cũng nhảy ra từ trong đám người đang vây xem, khuỷu tay vừa vung lên, liền nghe thấy thanh âm xương ngực vỡ vụn của một tên thổ phỉ. Chàng lại nhấc chân đá vào đầu gối của một tên khác, tên thổ phỉ đó liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, hẳn là đã vỡ xương bánh chè.

“Yên nhị, đón lấy.” Thẩm Hưu ném thanh đao dính đầy máu trong tay cho Yên Đoạt, Yên Đoạt tiếp được, chàng liếm liếm khoé miệng, trong mắt đã hiện ra một loại hiếu chiến sục sôi.

Trong đám người có một người nhỏ giọng nói: “Hai người này thực hung dữ, quả thật so với thủ đoạn của thổ phỉ còn tàn nhẫn hơn….”

Một người khác chê cười hắn: “Xí, hai vị thiếu gia ác bá có tiếng của Ngạc Nam cũng không biết, thật là không có kiến thức!”

Cả người Tô Lăng Hạm ướt đẫm, ôm ngực run bần bật, cho đến khi tiếng nghị luận trong đám người truyền đến trong tai nàng, nàng mới biết người vừa nãy cứu mình cư nhiên lại là Thẩm Hưu. Chả trách vừa mới nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn có chút quen mắt…..

Tô Lăng Hạm chưa từng gặp qua Thẩm Hưu, nhưng nàng đã gặp Thẩm Khước! Dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Hưu và Thẩm Khước không còn giống y chang như khi còn nhỏ, nhưng hình dáng sẽ luôn không thay đổi.

Thẩm Hưu ném đao cho Yên Đoạt, chính là đem chuyện giáo huấn vài người này giao cho chàng.

Thẩm Hưu vừa cởi y phục vừa đi về phía Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm cúi đầu, lùi về phía sau.

Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn bước dài lên hai bước, trực tiếp giữ chặt Tô Lăng Hạm, sau đó đem áo ngoài của mình khoác lên trên người nàng, bao bọc cả người nàng lại. Tô Lăng Hạm đứng trước mặt Thẩm Hưu, mặc y phục của hắn, giống như đã khoác lên khăn trải giường.

“Đi, ta đưa ngươi về nhà!” Thẩm Hưu kéo tay của Tô Lăng Hạm đi về phía trước.

Tô Lăng Hạm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thẩm Hưu, hắn nhảy xuống nước cứu nàng, lúc này toàn thân cũng đã ướt đẫm. Tô Lăng Hạm có chút buồn bực: Thẩm Hưu nhận ra nàng?

Hai chân dài của Thẩm Hưu đi ở phía trước, Tô Lăng Hạm cơ hồ là một đường chạy chậm thất tha thất thểu theo sau, thiếu chút nữa té ngã.

“Sao mà chậm thế!” Thẩm Hưu không kiên nhẫn quay đầu, liền nhìn thấy Tô Lăng Hạm thở hồng hộc, mái tóc ướt đẫm dán ở trên mặt, cả người vô cùng chật vật, nhu nhược đến mức tựa như một bàn tay cũng có thể bóp chết nàng.

“Xin, xin lỗi….” Tô Lăng Hạm hít hít mũi, nước mắt liền rơi xuống.

Tầm mắt của Thẩm Hưu dời xuống phía dưới, phát hiện Tô Lăng Hạm cư nhiên chỉ mặc một chiếc giày, chân kia giấu ở trong đôi vớ màu trắng, đôi vớ đã bị bẩn, lỏng lẻo ở trên chân nàng.

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hưu rơi xuống trên chân mình, Tô Lăng Hạm vội giấu bàn chân bị mất giày vào đằng sau chân kia, lại dùng sức kéo kéo váy.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng khóc thút thít, vô cùng chật vật.

Thẩm Hưu trầm mặc trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên bước một bước về phía nàng, một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một tay luồn qua dưới đầu gối nàng, sau đó nhẹ nhàng bế nàng lên.

Tô Lăng Hạm kinh hô một tiếng, cả người run lên bần bật.

“Còn hô to gọi nhỏ nữa, ta liền ném ngươi xuống nước!” Thẩm Hưu trừng mắt nhìn thoáng qua tiểu cô nương, ôm nàng đi về phía trước.

Tô Lăng Hạm bị Thẩm Hưu rống, lập tức gắt gao cắn môi, không dám phát ra bất cứ thanh âm nào.

Dọc theo đường đi, ánh mắt của người đi đường luôn quét qua hai người. Tô Lăng Hạm xấu hổ giận dữ không thôi, nàng dán mặt vào ngực Thẩm Hưu, hận không thể tìm một khe đất để chui vào.

Thẩm Hưu cứ như vậy ôm Tô Lăng Hạm quay trở về Tô gia.

Thấy Thẩm Hưu ôm Tô Lăng Hạm quay về, Tô Lăng Hạm lại mặc y phục của Thẩm Hưu, toàn thân còn ướt đẫm, đang không ngừng khóc, cả Tô gia đều chấn kinh, bọn họ không biết chuyện thổ phỉ, chỉ cho rằng Thẩm Hưu làm xằng làm bậy khi dễ Tô Lăng Hạm!

Tô gia lão gia tức đến dựng râu, ông không màng thể diện cầm một cây gậy đòi đánh Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu lại không tiện động thủ với lão đầu đã hơn năm mươi tuổi như vậy, đành phải liên tục trốn tránh.

Nhưng dựa vào tính tình kia của Thẩm Hưu, có thể nhịn một phút đã là cực hạn rồi. Chàng bắt lấy cây gậy trong tay Tô gia lão gia, trừng mắt nói: “Ta ôm nương tử của ta thì sao chứ! Ta nói cho ông biết! Nếu như ông không có bản lĩnh bảo vệ nàng ấy khiến nàng tiếp tục bị người khác khi dễ! Ta hiện giờ sẽ ôm nàng đi!”

Cả người Tô gia lão gia đều ngây ngẩn.

Cho dù là nương tử của ngươi, có ai lại nói chuyện với nhạc phụ của mình như vậy chứ?

Tô phu nhân vội vã đi ra từ nội phòng, túm lấy Tô gia lão gia nói: “Lão gia! Lão gia! Hiểu nhầm rồi! Là cô nương của chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, may mà được Cô gia cứu giúp!”

Tô lão gia không còn mặt mũi nào nói chuyện với Thẩm Hưu, chui vào thư phòng buồn bực một mình.

Tô phu nhân vội vàng phân phó hạ nhân đổi nước ấm cho Thẩm Hưu, lại tìm y phục thích hợp, chiêu đãi chàng nhiều đồ ăn thức uống. Thẩm Hưu không có kiên nhẫn đứng đợi ở đây, chàng vọt vào tắm rửa, thay y phục, sau đó trực tiếp rởi khỏi Tô gia.

Chàng gần như là lạnh mặt, nộ khí đùng đùng trực tiếp vọt vào Thẩm gia.

“Kinh Thiền! Họ Hồ kia ở đâu!” Thẩm Hưu vừa quay về Thẩm gia liền bùng nổ.

Kinh Thiền nhìn sắc mặt này của Thẩm Hưu mà kinh ngạc. Thẩm Hưu tòng quân hai năm, sau khi quay về lúc tức giận đã ít đi rất nhiều.

“Ngẩn người cái gì! Đang hỏi ngươi đó!” Thẩm Hưu vỗ một cái vào sau ót Kinh Thiền.

Kinh Thiền phản ứng lại, vội vàng nói: “ Đang ở Chiết Tranh viện bồi ngũ cô nương chơi!”

Thẩm Hưu liền vọt đến Chiết Tranh viện.

Chiết Tranh viện hiện tại không có ai ở, nhưng hoa cỏ ở đó lại tuỳ ý sinh trưởng, so với tử viện khác đều sum suê tươi tốt hơn nhiều. Thẩm Ninh đặc biệt thích đến đó chơi.

Thẩm Ninh ngồi trên bậc thềm, đút cho con mèo bên cạnh ăn một con cá khô. Đó là một con mèo toàn thân màu trắng tuyết, đôi mắt có màu xanh như pha lê.

Hồ Khiếu Nguyệt ngồi ở bên cạnh nhìn nàng đút mèo ăn.

“Hồ Khiếu Nguyệt!” Thẩm Hưu xông đến trước mặt Hồ Khiếu Nguyệt, trực tiếp túm lấy cổ áo xách nàng lên.

“Buông tay! Ngươi làm đau ta rồi! Ngươi phát điên cái gì!” Hồ Khiếu Nguyệt đập đập vào tay của Thẩm Hưu.

Con mèo đó tựa như bị kinh hoảng nhảy vào trong lòng Thẩm Ninh, Thẩm Ninh trấn an mà xoa xoa vào sau lưng nó.

“Có phải ngươi tìm người khi dễ Tô Lăng Hạm không?” Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng, “Ngươi là muốn ép nàng chết!”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì!” Hồ Khiếu Nguyệt bị túm đến đau, nàng trực tiếp cúi đầu cắn vào tay của Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu bị đau, liền ném nàng xuống, Hồ Khiếu Nguyệt trực tiếp ngã trên mặt đất.

Hồ Khiếu Nguyệt hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn Thẩm Ninh, nói: “Ngươi xem, ca ca ngươi đánh nữ nhân!”

Thẩm Ninh nhàn nhạt liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: “Ca ca ta vốn dĩ không phải là người tốt.”

Hồ Khiếu Nguyệt liền nghẹn lại.

Thẩm Ninh đứng dậy, ôm con mèo đi ra ngoài, nàng không muốn bị vạ lây.

Đánh nữ nhân? Thẩm Ninh từ nhỏ đã bị Thẩm Hưu đánh đến lớn cười lạnh, ca ca này của nàng không những đánh nữ nhân còn đánh cả trẻ con đó.

Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vào Hồ Khiếu Nguyệt, phẫn nộ nói: “Ngoài ngươi ra thì còn có ai muốn bức nàng chết!”

“Hừ!” Hồ Khiếu Nguyệt đột nhiên đứng lên, “Nàng ta xảy ra chuyện thì là do ta làm sao? Nàng chết chưa? Vừa khéo được ngươi cứu có phải không? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng là ta hại nàng, ta thấy là nàng cố ý vu oan giá hoạ hãm hại ta!”

Thẩm Hưu lạnh mặt, nói: “Ngươi tưởng nàng là ngươi sao? Dùng thanh danh dùng thân thể của mình để thiết kế hãm hại người khác?”

Hồ Khiếu Nguyệt tức giận đến ngực phập phồng.

“Ngươi vô sỉ!” Theo sau tiếng thét là một bàn tay vung đến.

Thẩm Hưu chuẩn xác bắt lấy cổ tay của nàng, chàng lạnh lùng nói: “Họ Hồ, ta nhẫn nhịn ngươi rất lâu rồi, vốn dĩ niệm tình ngươi một thân một mình không so đo với ngươi, nhưng ngươi vậy mà ngày càng thậm tệ đến mức đi mưu hại người khác! Hôm nay ngươi cút cho ta!”

Thẩm Hưu túm lấy cổ tay của Hồ Khiếu Nguyệt, trực tiếp lôi nàng ra khỏi cửa lớn của Thẩm gia.

Chàng dùng sức đẩy, Hồ Khiếu Nguyệt liền té ngã trên mặt đất. Nàng xoay người, liền nhìn thấy Thẩm Hưu đen mặt tuyệt tình đóng cửa lại.

“Thẩm Hưu ngươi cái đồ hỗn đản!” Hồ Khiếu Nguyệt bò dậy, ra sức đập cửa, nhưng cửa lớn đã bị Thẩm Hưu khoá từ bên trong.

Thẩm Hưu phân phó gia đinh không cho phép lại để nữ nhân này tiến vào, sau đó chàng trực tiếp đi đến tử viện của Hà thị.

Hà thị mới từ chỗ hạ nhân biết được Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng về nhà, trực tiếp đuổi vị Hồ cô nương kia đi, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Hưu đen mặt tiến vào phòng.

“Làm sao vậy! Nhanh uống ngụm trà tiêu khí đi!” Hà thị tự mình rót một chén đưa cho Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu đẩy tay của bà ra, trực tiếp nói: “Ta muốn cưới Tô Lăng Hạm, ngày mai liền cưới!”

Hà thị sửng sốt, không rõ Thẩm Hưu bị làm sao. Tô Lăng Hàm là người mà Hà thị chọn trúng, trước đó là Thẩm Hưu vẫn luôn không đồng ý, hiện giờ sao lại đồng ý rồi? Trong lòng Hà thị thập phần cao hứng!

Nhưng vẫn phải dựa theo quy củ để làm việc.

Bà liền nói: “Được được được, con đồng ý hôn sự này mẫu thân thật sự rất vui! Nhưng thành thân là đại sự, nhất loạt lễ tiết không thể thiếu! Sao có thể gấp như vậy được, Thẩm gia chúng ta ngay cả sính lễ cũng vẫn chưa đưa đến, sao có thể nói cưới là cưới, không ra thể thống gì!”

Thẩm Hưu không kiên nhẫn nói: “Vậy ngày mai đưa sinh lễ, ngày kia liền cưới về!”

Bình luận

Truyện đang đọc