LÊN NHẦM KIỆU HOA

Đợi đến ngày Thích Giác chân chính nghênh thú Ngân Nghi, Thẩm Khước vẫn luôn chờ ở Trầm Tiêu phủ, giống ngày thường đối chiếu trướng mục với chưởng quỹ của các cửa hàng, ăn uống không có gì không tốt, thậm chí buổi trưa còn ngủ trong chốc lát. Bộ dáng giống như cực kỳ không chút nào để ý?

Là thật sự không chút nào để ý sao?

Niếp Tuyết khổ não vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm Thẩm Khước, sợ trong lòng nàng không thoải mái, nhưng Niếp Tuyết nhìn tới nhìn lui, đều cảm thấy Thẩm Khước giống như người không có việc gì. Hiện giờ Lục Nghị cũng đã gả đã đi, Bên người Thẩm Khước chỉ có một mình Niếp Tuyết. Niếp Tuyết hiện giờ đều hết sức để tâm, trước kia Hồng Nê và Lục Nghị đều lớn hơn nàng, làm việc cũng chu toàn hơn nàng, nàng luôn là người sơ ý nhất, hiện tại hai người các nàng đều không còn nữa, Niếp Tuyết sợ chính mình lại sơ suất như trước kia.

“Ta khi nào có thể chết a?” Ngân Nghi mặc giá y đỏ thẫm tiến đến trước mặt Thích Giác, cau mày hỏi.

Thích Giác ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Tùy ngươi, hiện giờ ngươi muốn đâm đầu mà chết ta cũng không ngăn cản ngươi.”

Ngân Nghi có chút không cao hứng đi hai vòng trong phòng, lẩm bẩm: “Cái miệng nói chuyện này của ngươi cũng thật khó nghe!”

“Vậy phải xem là nói với ai.” Thích Giác nhàn nhạt nói.

“Xí,” Ngân Nghi trợn trắng mắt, “Ngươi có thể không cần chỗ nào cũng nhằm vào ta được không!”

Ngân Nghi đi qua, ngồi xuống chiếc ghế bên người Thích Giác. Nàng lắc cánh tay của Thích Giác, nói: “Ngươi còn vì ta chọn gả cho ngươi mà tức giận sao?”

Thích Giác có chút bất đắc dĩ nhìn Ngân Nghi, nói: “Ngươi gả cho ai cũng không nên gả cho ta.”

“Vậy ta có thể chọn ai sao? Ngươi nhìn xem đám huynh đệ kia của ngươi! Không phải thứ gì tốt! Vậy ta chỉ có thể chọn gả cho ngươi a! Tuy rằng ngươi cũng không phải  thứ tốt gì!” Ngân Nghi lải nhải nói, ánh mắt nàng nhìn Thích Giác còn thoáng mang theo chút ghét bỏ.

Thích Giác hất tay nàng ra, có chút tức giận nói: “Cho dù ngươi gả cho khất cái thiếu chân ở ven đường cũng không thể gả cho ta!”

“Cũng không phải thật sự gả cho ngươi! Chờ phụ vương vừa đi ta liền “bệnh chết”! Đến lúc đó mai danh ẩn tích cưỡi ngựa khắp thiên hạ! Tìm một anh hùng cái thế, cùng nhau cướp phú tế bần, hùng dũng oai vệ, tiếu ngạo giang hồ!” Ngân Nghi nâng đầu, ưỡn ngực, vẻ mặt hướng tới tương lai.

Thích Giác có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Ngân Nghi, hắt cho nàng bát nước lạnh: “Cho nên lang quân như ý của ngươi không phải giang dương đại đạo thì chính là giặc cỏ thổ phỉ đi? Nhưng ngươi phải cẩn thận, ngày nào đó bị người ta băm cho một đao, bọc thành bánh bao nhân thịt đặt trong hắc điếm bán.”

“Không nói chuyện với ngươi nữa!” Ngân Nghi trừng mắt nhìn Thích Giác, nổi giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài.

Phủ Thái Tử kế thừa phong cách của Trầm Tiêu phủ, hạ nhân cực kỳ ít.

Ngân Nghi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, khi đi qua hành lang chạm mặt với Thẩm Khước. Nhìn Thẩm Khước được Ngư Đồng dẫn vào, Ngân Nghi sửng sốt, hôm nay nói thế nào cũng là “đêm động phòng hoa chúc” của nàng và Thích Giác, Thẩm Khước đến đây vào lúc này? Thích Giác rốt cuộc đã nói bao nhiêu với nàng?

Ngân Nghi đánh giá Thẩm Khước, Thẩm Khước cũng dừng chân đánh giá nàng.

Ngân Nghi kinh ngạc phát hiện ánh mắt Thẩm Khước nhìn nàng một chút gợn sóng cũng không có, tựa như đánh giá người xa lạ. Ngân Nghi có chút không cao hứng, nàng nói: “Ngươi tựa hồ không nên đến đây vào lúc này đi?”

Thẩm Khước còn chưa nói chuyện, Ngư Đồng đã mở miệng trước: “Ngân Nghi công chúa, thỉnh người tránh một chút.”

Ngân Nghi giận dữ, nói: “Ta không tránh!”

Vô luận thế nào, hiện tại nàng mới là nữ chủ nhân của phủ Thái Tử có được không? Thủ hạ của Thích Giác đều là vài người gì đâu! Vốn không muốn làm khó tiểu cô nương này, nhưng giờ này khắc này, nàng bỗng nhiên muốn chọc nàng một chút.

“Đắc tội.” Ngư Đồng hơi hơi khom lưng, bỗng nhiên ra tay, chỉ là đẩy nhẹ, bước chân của Ngân Nghi liền bị hụt, đã bị đẩy đến giữa bụi hoa ngoài hành lang.

Ngân Nghi khiếp sợ nhìn hài đồng mười hai tuổi trước mặt này, cả giận nói: “Ngươi chờ đó cho bản công chúa!”

Ngư Đồng lại nói một tiếng “Đắc tội”, đã vươn tay bảo hộ Thẩm Khước đi về phía trước.

Thẩm Khước đi được hai bước bỗng nhiên dừng chân, xoay người nhìn Ngân Nghi. Ánh mắt của Thẩm Khước ngưng đọng trên mặt Ngân Nghi, nàng khẽ nhăn mày.

“Nhìn cái gì mà nhìn a!” Ngân Nghi làm mặt quỷ với Thẩm Khước, xoay người tung tăng đi về phía trước. Trên người nàng còn mặc giá y dày nặng, cử chỉ lại hoạt bát linh động, có một loại xinh đẹp rất đặc biệt.

Thẩm Khước sửng sốt, nhìn bóng dáng rời đi của Ngân Nghi, khóe miệng bỗng nhiên xuất hiện ý cười.

“Đi thôi.” Nàng nói với Ngư Đồng, sau đó bước chân càng thêm nhẹ nhàng đi về phía phòng của Thích Giác.

Khi Thẩm Khước đi tới cửa, Thích Giác đang dựa vào trên ghế mây nghỉ ngơi. Vải bố màu trắng tẩm thuốc che trên mắt chàng. Trang hoàng gia cụ của phủ Thái Tử đều hoàn toàn mới, Thích Giác cũng chỉ mang theo chiếc ghế mây này từ Trầm Tiêu phủ đến.

“Tiên sinh.” Thẩm Khước bước vào.

Ngư Đồng dừng ở ngoài cửa, thay hai người đóng cửa lại.

Thích Giác lấy vải trên mắt ra, chớp chớp mắt, mới nhìn về phía Thẩm Khước.

“Tiên sinh, mắt của chàng lại đau sao?” Thẩm Khước đi qua, dùng khăn cẩn thận lau sạch vết thuốc còn dính trên khoé mắt Thích Giác.

Thích Giác kéo Thẩm Khước đến trên đùi ôm lấy, nói: “Không sao.”

Chàng phỏng đoán thời gian Ngân Nghi rời đi, hỏi: “Vừa nãy có gặp phải Ngân Nghi không?”

“Ân,” Thẩm Khước nghiêng đầu nhìn biểu tình của Thích Giác, “Tiên sinh, đôi mắt của Ngân Nghi công chúa kia cũng thật đẹp.”

“Có sao?” Thích Giác nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cũng không cảm thấy mắt của Ngân Nghi có bao nhiêu đẹp, chàng nghiêng mắt nhìn đôi mắt luôn chứa một tầng hơi nước của Thẩm Khước, cười nói: “Vẫn là đôi mắt của A Khước đẹp.”

Thích Giác vươn tay vuốt ve khoé mắt Thẩm Khước.

Thẩm Khước mím môi mỉm cười, nói: “Con ngươi của nàng đặc biệt đen, nhìn sáng lấp lánh, dường như không nhìn thấy đáy. Đẹp như đôi mắt của tiên sinh.”

Đầu ngón tay của Thích Giác khẽ dừng lại.

“Còn có,” Ý cười bên khoé miệng Thẩm Khước lại đậm thêm vài phần, “Cằm của nàng cũng rất nhọn rất nhọn.”

Thẩm Khước vươn tay nhéo nhéo chiếc cằm nhọn có góc cạnh của Thích Giác, nói: “Hình dáng cũng rất giống cằm của tiên sinh.”

Thích Giác cau mày, dùng cằm nhọn chọc vào lòng bàn tay Thẩm Khước, có chút nghi hoặc nói: “Thật sự rất giống?”

Thẩm Khước xoa xoa lòng bàn tay của mình, nói: “Tiên sinh chàng một chút cũng không giống đương kim thánh thượng, nghe nói bộ dáng của chàng và mẫu thân chàng giống nhau như được đúc từ một khuôn ra. Như vậy Ngân Nghi.…”

“Sao nàng đoán ra được? Bởi vì nàng và ta lớn lên có vài phần giống nhau sao?” Thích Giác đánh gãy lời nói của Thẩm Khước, cau mày hỏi.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất trừ ta ra có thể tiếp cận tiên sinh. Trước kia ca ca cũng rất chán ghét tiểu cô nương ríu ra ríu rít, nhưng chàng sẽ ôm ta, thậm chí ngay cả Thẩm Ninh mà chàng chán ghét, chàng cũng có thể ôm rất tự nhiên. Cho nên, Ngân Nghi là muội muội của chàng có đúng không? Cùng mẹ khác cha?”

Thích Giác trầm mặc, chàng không ngờ cuối cùng Thẩm Khước bởi vì nguyên nhân này mà đoán ra được.

Chàng bất đắc dĩ nói: “Không sai, nàng là muội muội của ta. Khi nàng ở Ô Hòa là đào hôn tới Đại Thích. Sau đó mệnh lệnh của phụ vương nàng hoặc trở về gả cho Phò mã kia, hoặc coi như là công chúa hòa thân, gả đến Đại Thích xa xôi. Cho nên nàng liền tới tìm ta, giả vờ gả cho ta, qua vài ngày mượn danh nghĩa giả chết để chạy đi, làm nữ hiệp trong mộng tưởng của nàng. Dù sao, ta là ca ca nàng, nàng cũng không lo lắng hôn sự này sẽ vây khốn nàng.”

“Chính là như vậy.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Giác, nói: “Những thứ đó là tính toán của Ngân Nghi công chúa, vốn không phải tính toán của tiên sinh đi?”

Thích Giác có chút kinh ngạc, chàng hơi gật đầu, ý bảo Thẩm Khước nói tiếp.

“Thiên hạ này không có ai có thể tính kế đến trên đầu tiên sinh, Ngân Nghi nói là tìm chàng giúp đỡ, nhưng.…tiên sinh sẽ không để nàng tùy ý hồ nháo như vậy. Tiên sinh sở dĩ đáp ứng nàng, là bởi vì thân phận công chúa của nàng đi? A Khước cảm thấy trước khi tiên sinh đạt được mục đích cũng sẽ không dễ dàng để nàng giả chết đúng không?” Thẩm Khước tạm dừng một chút, “Lần trước tiên sinh nói tạm thời tách ra một đoạn thời gian vốn không phải chỉ là chuyện muốn dọn đến phủ Thái Tử. Tiên sinh.…có phải chàng sắp đi Ô Hòa không?”

“Còn có……” Thẩm Khước nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, “Chàng thân là Thái Tử Đại Thích sao lại có thể trắng trợn đi Ô Hòa chứ? Trừ phi.…”

Thẩm Khước lắc lắc đầu, nói: “Ta không nghĩ ra tiên sinh sẽ dùng biện pháp gì, đại khái sẽ là giả chết, cho nên tiên sinh mới giao cho ta toàn bộ buôn bán trải rộng trên khắp Đại Thích trước.”

“Không không không…không phải là giả chết, hẳn là sau khi bị phế bỏ vị trí Thái Tử! Đây mới là nguyên nhân vì sao chàng nhất định phải hoà ly với ta! Bởi vì xuất phát từ nguyên nhân nào đó chàng không thể mang ta đi theo, cho nên không thể liên lụy đến ta, trước tiên dứt khoát phủi sạch quan hệ! Tiên sinh….chàng viết hưu thư cho ta từ rất sớm trước đó, liền dự tính đến hôm nay sao?”

Thẩm Khước quay đầu, tựa như dò hỏi nhìn Thích Giác.

Thích Giác không cách nào hình dung khiếp sợ trong lòng mình.

Chàng thật sự không nghĩ tới những lời này là từ trong miệng Thẩm Khước nói ra, chàng tự xưng là tâm tư kín đáo, những kế hoạch đó cho dù là Ngư Đồng, Huyền, Nhẫn và vài người khác làm việc cho chàng cũng đều không rõ ràng. Mà Thẩm Khước chỉ làvì diện mạo của Ngân Nghi có vài phần tương tự chàng liền suy luận ra toàn bộ?

“Những thứ này đều là tự nàng nghĩ ra được?” Thích Giác có chút nghi hoặc hỏi.

Thẩm Khước vươn tay chọc chọc vào cánh môi bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra của Thích Giác, nói: “Đương nhiên đều là tự ta nghĩ ra được, bằng không còn có ai biết những chuyện này chứ? Tiên sinh làm việc xưa nay đã quen tự mình trù tính, ngay cả chuyện chàng muốn người tín nhiệm nhất biết, muốn hắn làm cũng chỉ là một bộ phận mà thôi.”

Qua rất lâu, Thích Giác mới thở hắt ra, chàng nói: “Không nghĩ tới A Khước của ta thông minh như vậy.”

May mà, may mà người đoán ra hết thảy là A Khước. Nếu là người khác biết được những việc này, chỉ sợ toàn bộ kế hoạch của Thích Giác sẽ bị đảo lộn. Chàng quả thực trời sinh tính đa nghi, thậm chí đã có thói quen giao chuyện quan trọng không chỉ giao cho một người đi làm. Chàng đã quen để đường rút lui, cũng đã quen không tín nhiệm bất cứ người nào.

Thẩm Khước rất nghiêm túc lắc đầu, nói: “Không phải, A Khước một chút cũng không thông minh.”

Thích Giác nhìn tiểu cô nương nhíu mày, vẻ mặt lại kiên định trong lòng mình.

“Ta chỉ là quá hiểu tiên sinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc