LÊN NHẦM KIỆU HOA

“Cuối cùng ca ca đã đến thăm con rồi! Đi, chúng ta nhanh tới đó thôi!” Thẩm Khước níu lấy tay Thích Giác, vừa mới nhấc chân bước đi, bỗng nhiên nhớ ra Tiếu ở đằng sau.

Vì thế nàng nghiêng mặt nhìn Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, ngày mai có thể cho con mượn Tiếu một ngày không?”

Thích Giác nhìn thoáng qua Tiếu, nói: “Nàng mượn làm gì? Nghe hắn nói bừa sao?”

Tiếu nhún nhún vai, lẩm bẩm câu: “Những thứ ta nói đều là những thứ ngươi dạy đó.”

Thích Giác không nói gì nữa, đã đi về phía trước. Thẩm Khước quay đầu, vẫy vẫy tay với Tiếu, dùng khẩu hình nói: “Ngày mai gặp!”

Tiếu giả bộ không nhìn thấy, nhấc nhấc tiểu hạch điêu * trong tay.

“Ca ca!” Thẩm Khước vui vẻ xông vào phòng khách, lại hoàn toàn ngây ngốc vào lúc nhìn thấy Thẩm Hưu.

Thiếu niên trước mắt có màu da màu lúa mạch, cao hơn nàng một cái đầu thật sự là ca ca của nàng sao? Thẩm Hưu trong ấn tượng, vóc người không khác biệt lắm so với Thẩm Khước, làn da cũng là màu trắng nõn quý khí của công tử nhà giàu ở Ngạc Nam thành. Làm gì giống bộ dáng của một mãnh thiếu hiệp trước mắt này? Hơn nữa Thẩm Khước cảm thấy nếu như hiện tại bảo nàng mặc y phục của Thẩm Hưu, nhất định vừa nhìn đã có thể nhận ra nàng là giả mạo.

“Thẩm Khước!” Thẩm Hưu bước một bước dài, bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Thẩm Khước.

Thanh âm của chàng cũng đã biến đổi hoàn toàn, không còn là chất giọng thô và khó nghe của ngày trước, mà là chất giọng sang sảng mang chút chất phác.

“Huynh, huynh thật sự là ca ca của ta sao?” Thẩm Khước kinh ngạc.

Thích Giác vươn tay đẩy tay của Thẩm Hưu ra, có chút oán trách nói: “Ngươi làm nàng đau rồi.”

Thẩm Hưu sửng sốt, lúc này mới buông lỏng tay ra, liếc qua cánh tay của Thẩm Khước, sau đó đứng ở đó. Tư thế đứng của chàng thẳng tắp,  như cây tùng vững chắc.

“Hắc, đừng quên người ca ca là ta a.” Một tay Yên Đoạt đặt lên trên vai Thẩm Hưu, đứng nghiêng nghiêng, cười nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước liền dời ánh mắt đến trên người Yên Đoạt, vóc người của Yên Đoạt cũng trưởng thành hoàn toàn, cũng cao không khác Thẩm Hưu là mấy, mặc dù đứng nghiêng, nhưng loại cảm giác cao lớn ấy vẫn thập phần rõ ràng.

“Chào Yên, Yên nhị ca ca.” Thẩm Khước chậm chạp gật gật đầu, nàng vẫn chưa phản ứng lại. Làm sao chỉ mới hơn hai năm, hai người này nàng đều sắp không nhận ra nữa rồi?

Mãi đến khi dùng bữa tối, Thẩm Khước mới từ từ chấp nhận sự thật này.

“Hôm nay khách quý đến Trầm Tiêu phủ vốn không ít, không ngờ cuối cùng có thể nếm được tay nghề trù phòng mới của Trầm Tiêu phủ thật sự chỉ có hai huynh đệ chúng ta.” Yên Đoạt cười nói.

Ánh mắt cuả Thích Giác rơi xuống chén rượu chưa động vào trước bàn của Yên Đoạt, nói: “Yên nhị công tử không như ngày trước thích rượu trong phủ ta rồi.”

Giống như nhớ đến tình cảnh say rượu thời thiếu niên, Yên Đoạt ha ha cười lớn, chàng cười đủ rồi lại lắc lắc đầu, nói: “Cai rồi, sau này không uống nữa.”

“Hiếm có.” Thích Giác cười nhẹ, tự rót cho mình một chén rượu.

Thẩm Khước vui vẻ nhìn Thẩm Hưu và Yên Đoạt, hỏi: “Ca ca và Yên Đoạt ca ca, hai người ở trong quân doanh có chức vụ gì vậy?”

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thẩm Hưu liền dừng lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Hoả Đầu Quân.”

“Hoả Đầu Quân?” Thẩm Khước cau mày, nàng cảm thấy từ này có chút quen tai.

Thẩm Hưu gắp một miếng thịt mỡ rất to cho vào miệng, chậm rãi nhai, cũng không lên tiếng. Yên Đoạt ở một bên cười nói: “Cái này muội không biết rồi, trong quân doanh quan trọng nhất là Hoả Đầu Quân. Không có Hoả Đầu Quân thật sự không thể trôi qua được một ngày! Vì vậy, Hoả Đầu Quân ở trong quân doanh là chức vụ thập phần được hoan nghênh.”

Thẩm Khước cổ quái nhìn thoáng qua Yên Đoạt, nói: “Cho rằng muội không biết gì về binh lính sao, Hoả Đầu Quân không phải là nấu cơm hay sao?”

Những lời Yên Đoạt còn đang định tâng bốc liền nghẹn lại trong họng.

Nàng lại kinh ngạc nhìn Thẩm Hưu, hỏi: “Ca ca, hiện giờ huynh vậy mà biết nấu cơm sao?”

Vốn dĩ Thẩm Hưu tưởng rằng Thẩm Khước sẽ ghét bỏ chàng lăn lộn trong quân doanh hai năm chỉ làm được Hoả Đầu Quân, có điều lúc này thấy vẻ mặt nàng tràn ngập tò mò lại không có ý tứ coi thường, trong lòng chàng dễ chịu hơn rất nhiều. Chàng gật gật đầu, nói: “Đồ ăn trong quân doanh làm sao giống những thứ trên bàn bây giờ, đều là rửa cho sạch sẽ, hầm chín rồi ăn. Không khó gì.”

Thẩm Khước thấy Thẩm Hưu chỉ ăn chút thịt, liền hiểu rõ hai năm này Thẩm Hưu ở trong quân doanh nhất định chịu khổ không ít.

Thích Giác ở một bên nhìn mặt mày Thẩm Khước đang rũ xuống, nói: “Ngày trước khi ca ca nàng và Yên nhị công tử đi tuổi còn quá nhỏ, lại là cái tên nổi nhất trong đám người, Hoả Đầu Quân không dễ bị phát hiện, là nơi an toàn nhất.”

“An toàn cái gì, còn không phải vẫn bị phát hiện sao.” Yên Đoạt thở dài.

“Ngươi mẹ nó còn không biết xấu hổ mà nói! Nếu không phải ngươi lén lút uống rượu, uống say còn nói thật hết, ai có thể  phát hiện! Còn liên lụi đến ta cũng phải chịu ba mươi quân côn!” Thẩm Hưu gầm lên một tiếng, lại nhịn không được có chút thô lỗ, chàng vừa nghĩ đến Thẩm Khước và Thích Giác đang ở đây, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng ho nhẹ hai tiếng để che dấu, lại nháy mắt ra hiệu với Yên Đoạt.

Yên Đoạt tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hưu, lập tức cãi lại: “Đại gia a, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Lúc trước nếu không phải ngươi chậm rì rì, ta có thể bị bọn Viêm Hùng kia chém một đao sao?”

Thẩm Hưu vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: “Lúc trước là ai nhầm muối thành đường mà bỏ vô nồi! Làm hại cả Hoả Đầu Quân nửa tháng không ăn nổi một miếng muối nào!”

Yên Đoạt trừng chàng, nói: “Huynh mẹ nó có phải đã quên chuyện năm đó huynh đem cỏ ngựa thành mồi lửa mà đốt rồi không?”

“Vậy là ai nấu cháy cái nồi tốt như vậy!” Thẩm Hưu chất vấn.

Yên Đoạt cũng đứng lên, trừng mắt nhìn Thẩm Hưu, nói: “Có phải ngươi đã quên là ai tập nấu cả nửa tháng cũng không biết nấu cơm rồi không, có thể nấu cơm thành bên ngoài nhão bên trong sống cũng chỉ có ngươi thôi!” 

Dáng vẻ hai người tức giận, tư thế lại như sắp lao vào đánh nhau.

Lục Nghị và Hồng Nê dắt theo vài tiểu nha hoàn bưng thêm thức ăn vừa mới tiến vào, có chút sợ hãi nhìn hai người. Trong tay họ bưng khay đồ ăn ngây ngốc đứng đó, không dám tiến lên.

“Khụ khụ….” Thích Giác ho nhẹ một tiếng, “Gà nướng, chim sẻ hầm, còn có thịt bằm nhỏ hương vị đều không tệ.”

Lúc này Lục Nghị và Hồng Nê mới cùng vài tiểu nha hoàn đem vài món ăn mới đặt lên trên bàn.

“Nếm thử xem.” Thích Giác mỉm cười làm động tác mời.

Thẩm Hưu và Yên Đoạt vậy mới phản ứng lại, ở đây sớm đã không phải là biên cương gian khổ nữa, mà là Ngạc Nam phồn hoa xa xỉ. Hai người đều lặng lẽ ngồi xuống, ăn từng miếng lớn vài món ăn mới được đem lên. Ân, rất ngon, thật sự rất ngon.

Đừng nhìn hai người là Hoả Đầu Quân, thật ra hai năm này hai người họ gần như không đụng vào thịt. Ở loại điều kiện gian khổ đó, nhìn những người lính anh dũng giết địch kia, mà bản thân chỉ có thể sốt ruột không thể ra trận giết địch, làm sao dám ăn nhiều hơn một miếng, hễ có chút đồ ăn ngon thì đều đưa đến cho họ hết.

Thẩm Hưu lén nhấc mắt nhìn Thẩm Khước, sợ rằng nhất thời mất tự chủ vừa nãy sẽ khiến Thẩm Khước chán ghét. Chàng thấy Thẩm Khước đang cúi đầu, hai tay không biết đang bận rộn làm gì giữa đống chén dĩa kia.

Thẩm Khước đẩy một chén canh đầy thịt quả cho Thẩm Hưu, nói: “Cho huynh, cái này giúp tiêu hoá tốt.”

Thấy Thẩm Hưu ăn nhiều thức ăn có thịt như vậy, Thẩm Khước có chút lo lắng sẽ không tốt cho thân thể của huynh ấy.

“Ân.” Thẩm Hưu bưng chén canh lên, uống liền một hơi, suýt nữa bị sặc.

Yên Đoạt rầu rĩ, giả vờ tức giận nói: “Sao lại không có phần của ta a!”

“Có có có! Yên nhị ca ca cũng có!” Thẩm Khước mỉm cười, cũng đẩy một chén canh như vậy cho Yên Đoạt.

Bữa tối vừa mới dùng xong, Thẩm gia và Yên gia đã đến đón người, hơn nữa một tốp lại một tốp đến. Đều là tâm can của hai nhà, lại rời nhà nhiều năm như vậy, người hai nhà đối với chuyện hai người họ tối nay đến Trầm Tiêu phủ vốn dĩ không tán đồng lắm, hận không thể để cả nhà vây quanh, nói cả vạn lần những lời quan tâm.

“Khi nào muốn đến, Trầm Tiêu phủ luôn luôn hoan nghênh. Chỉ là hôm nay chớ để người nhà lo lắng.” Thích Giác nói.

Thẩm Hưu và Yên Đoạt cũng biết nên trở về rồi.

Lúc sắp đi, Thẩm Hưu có chút chần chừ hỏi Thẩm Khước: “Vài ngày nữa là thọ yến sáu mươi của tổ mẫu, muội về nhà nhé.”

Thẩm Khước mím mím môi, trầm mặc không nói.

“Thôi vậy, muội không muốn về thì không cần về cũng được, không sao!” Thẩm Hưu vội vàng nói.

Thẩm Khước liền bật cười, ngọt ngào nói: “Quay về thăm nhà một chút cũng được, muội cũng có chút nhớ tổ mẫu rồi.”

“Ân.” Thẩm Hưu gật gật đầu, cùng Yên Đoạt cáo từ khỏi Trầm Tiêu phủ.

Thẩm Khước cứ dặn đi dặn lại Thẩm Hưu phải ăn uống thật tốt, rau xanh cũng phải ăn. Lại nói thêm vài lời nhất định phải nhớ đến thăm nàng. Cuối cùng, Thẩm Khước và Thích Giác đứng ở cửa viện đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Hai người sánh vai đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi Trầm Tiêu phủ chưa được vài bước, Thẩm Hưu liền nhếch môi cười ha hả.

“Ngươi mắc bệnh gì đấy?” Yên Đoạt đẩy bàn tay đang đặt trên vai mình của Thẩm Hưu ra.

Vẻ mặt Thẩm Hưu tràn ngập tự hào nói: “Muội muội của ta là muội muội tốt nhất thiên hạ này!”

Yên Đoạt hiếm khi không phản bác Thẩm Hưu, chàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi: “Hắc, lời ngươi nói năm đó còn tính không a?”

“Lời nào?” Thẩm Hưu hỏi.

“Năm đó không phải ngươi nói…..huynh trưởng là cha! Đợi ngươi trưởng thành  có thể quyết định mọi thứ sẽ gả Thẩm Khước cho ta sao?” Yên Đoạt không vui nói.

Cước bộ của Thẩm Hưu bỗng nhiên dừng lại, chàng cảnh giác quay đầu nhìn thoáng qua, thấy thân ảnh tựa sát vào nhau của Thẩm Khước và Thích Giác vẫn chưa trở vào. Chàng lại đánh giá khoảng cách này, hai người đó chắc sẽ không nghe thấy lời của chàng và Yên nhị, lúc này mới thoáng yên tâm.

Thẩm Hưu xoay người vỗ vỗ vào vai của Yên Đoạt, nói: “Tiểu tử ngươi nếu có gan cướp nữ nhân với muội phu của ta, thì cứ tự đi đi. Đừng kéo ta theo, tiểu gia ta hiện tại rất quý trọng mạng sống của mình!”

Chàng nói xong đã rẽ vào một hướng khác dọc theo con phố, phương hướng của Thẩm gia và Yên gia không giống nhau, ở đây cũng phải tách thành hai hướng mà đi.

“A Khước, nàng thích ca ca của nàng như bây giờ sao?” Thích Giác rũ mi nhìn Thẩm Khước ở bên cạnh.

Thẩm Khước thở dài, nói: “Hai năm này ca ca nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực. Cho dù huynh ấy biến thành dáng vẻ gì đều là ca ca của con. Nếu như thật sự phải so sánh, con lại thích ca ca như bây giờ. Tiên sinh trước đây người nói rất đúng, ca ca lúc trước quả thực quá không hiểu chuyện, lỗ mãng, vô lễ, tuỳ hứng, ….còn cố chấp.”

“Thật ra ca ca nàng hiện tại cũng….lỗ mãng, vô lễ, tuỳ hứng và cố chấp.” Thích Giác dừng một lát, “Có lẽ còn thêm chút thế tục.”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, cố chấp nói: “Không giống, bên trong không giống nữa!”

Thích Giác cười kéo Thẩm Khước quay vào trong, nói: “Đêm khuya sương dày, nên trở vào rồi.”

“Thật ra con cũng không hâm mộ ca ca, lúc nàycó lẽ  phụ mẫu đều đang ở nhà đợi huynh ấy. Còn có tổ mẫu, huynh đệ tỷ muội, một nhà ồn ào náo nhiệt.” Thẩm Khước rũ mắt, ánh mắt rơi xuống góc váy bị gió thổi bay của mình.

Thật ra, Thích Giác ở kiếp trước cũng đã từng hâm mộ qua.

Thích Giác càng thêm dùng sức nắm chặt lấy tay của Thẩm Khước, nói: “Nàng có ta nhớ nhung nàng mỗi thời mỗi khắc.”

Thẩm Khước cười nhìn vào đôi mắt ôn nhuận của Thích Giác, nói: “Ân, A Khước cũng nhớ tiên sinh mỗi giờ mỗi khắc.”

Hai người sóng vai nhau cùng đi về phía trước, hai người đều đã trở thành người thân gắn bó nhất của nhau. 

“Đúng rồi!” Thẩm Khước bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

“Ân?” Thích Giác cởi áo bào của mình ra khoác lên người Thẩm Khước, tránh để nàng cảm lạnh.

Thẩm Khước nhìn người bên cạnh đang cúi đầu rũ mắt buộc thắt lưng cho nàng, hỏi: “Tiên sinh người rốt cuộc là phe của Tam hoàng tử, hay là phe của Ngũ hoàng tử?”

Ngón tay Thích Giác khẽ dừng lại, nhấc mắt nhìn thoáng qua nàng, hỏi: “Thật sự có hứng thú với những thứ này?”

Thẩm Khước gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Nói chuyện.” Thích Giác nhíu mày nói.

“Con chỉ là cảm thấy gần đây tiên sinh cực kỳ bận, muốn biết tiên sinh đang bận cái gì. Nhưng nếu như con hỏi người, người nhất định sẽ giải thích tỉ mỉ cho con nghe. Nhưng nếu như người giải thích tỉ mỉ cho con rồi, há chẳng phải khiến người càng bận sao? Vậy, vậy con liền hiểu chuyện một chút, tự mình phân tích là được rồi.” Thẩm Khước nhìn Thích Giác nói.

Thích Giác trầm mặc một lúc, nói: “Đều không phải.”

Thẩm Khước không đặt câu hỏi ngay lập tức mà tự mình nghĩ một lúc, nàng nghĩ nghĩ, phát hiện hiểu biết của bản thân đối với chuyện này thực sự quá ít rồi. Chuyện hôm nay Tiếu giảng giải với nàng cũng chưa nói xong.

Giống như biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Khước, Thích Giác nói: “Không được nghe Tiếu nói bừa nữa.”

“Thật sự là nói bừa sao?” Thẩm Khước nhìn chàng.

Thích Giác dứt khoát nói thẳng: “Những thứ hôm nay hắn nói với nàng cơ bản không sai gì, nhưng ta không cho phép nàng qua lại với hắn nữa.”

“Vì sao a?” Thẩm Khước lập tức hỏi.

Thích Giác nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Trước đây hắn là một tên hái hoa tặc.”

Tiếu cũng chưa hẳn được gọi là hái hoa tặc, nhưng cái bản tính phong lưu lại không phải là giả, chung quy là một người ngay cả tẩu tử của mình cũng dan díu.

Thẩm Khước lập tức sửng sốt.

Thích Giác ôm lấy eo Thẩm Khước, cùng nàng trở về. Nhìn dáng vẻ có chút không cam tâm của Thẩm Khước. Chàng bất đắc dĩ nói: “Nếu như nàng thật sự có hứng thú với những chuyện này, sau này lúc bọn họ đến chỗ ta, nàng ở một bên nghe là được.”

“Chủ ý hay!” Đôi mắt của Thẩm Khước sáng lên trong nháy mắt.

Thích Giác nói được làm được, lúc gặp những thủ hạ dưới tay mình, liền không tránh Thẩm Khước nữa. Màn trướng thật dày ở phía sau án ngọc của Thư Các được kéo lên, sau màn trướng đặt một tháp mỹ nhân, trước tháp có một dĩa trái cây và mứt hoa quả. Khi Thích Giác và những người lai lịch không rõ kia nói chuyện với nhau, Thẩm Khước sẽ ở đằng sau nghe. Có đôi khi Thẩm Khước thập phần hứng thú đối với nội dung cuộc nói chuyện của Thích Giác với những người khác, có đôi khi lại hoàn toàn nghe không hiểu. Lúc nhàm chán, nàng liền tiện tay lấy một quyển sách chậm rãi đọc, hoặc chỉ là nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân nghỉ ngơi.

Mà những người kia trước đó vốn không biết sau màn trướng có giấu người, nói chuyện có chút khiếm nhã của người giang hồ, liền bị Thích Giác ngăn cản. Từ từ, những người đó liền biết tiểu cô nương được Thích Giác nâng niu trong lòng bàn tay kia đang trốn ở đằng sau.

Nhưng có vài người một thân tung hoành giang hồ, nói chuyện đã trở thành thói quen, há có thể một sớm một chiều thay đổi được? Nhưng Thẩm Khước đều đã nghe đến quen, không cảm thấy chói tai nữa.

Lúc này Thẩm Khước mới biết Thích Giác trong một ngày phải gặp nhiều người như vậy, mà những người này có vài người từ cửa chính tiến vào, có vài người từ cửa phụ tiến vào, có vài người từ dưới đất đi lên, còn có vài người cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra, giống như xuất hiện trong nháy mắt, sau đó lại biến mất trong nháy mắt.

Những người này, có quan viên, có học giả, có thổ phỉ giang hồ, có nhân thế giáo phái, còn có thanh âm bô bô của người dị quốc lúc nói chuyện. Mà khiến Thẩm Khước kinh ngạc là trong những người này thương nhân thế nhưng lại ít nhất.

Lúc này Thẩm Khước mới ẩn ẩn hiểu ra, e rằng thương nhân chỉ là nguỵ trang bên ngoài của Thích Giác mà thôi. Thẩm Khước mím môi cười rộ lên, lấy thương nhân để nguỵ trang, mà có thể trở thành đệ nhất phú thương của Đại Thích, tiên sinh nhà nàng quả nhiên phi thường!

Có điều, Thẩm Khước quả thực chậm rãi hiểu được rất nhiều chuyện trước đây không hiểu. Nàng cũng biết lời nói ngày hôm đó của Thích Giác là thật, Thích Giác không phải thuộc phe của Tam hoàng tử, cũng không phải phe của Ngũ hoàng tử, càng không phải phe của Thái tử không dễ đăng cơ nhất. Còn chàng đứng ở bên nào, Thẩm Khước lại không nhìn ra được.

Thẩm Khước bất an nghĩ: Tiên sinh không phải thật sự muốn tiêu diệt một đống hoàng thúc bá, để bản thân làm hoàng đế chứ?

Ngày hôm nay, Thích Giác dùng ngôn ngữ dị quốc nói chuyện rất lâu với một người không biết từ nước nào đến. Thẩm Khước nghe không hiểu một câu nào, nhàm chán nằm nghỉ ngơi trên tháp, bên tai nghe thanh âm tuy không hiểu lại thập phần dễ nghe của Thích Giác, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Quyển sách nàng cầm trong tay rơi xuống đất cũng hồn nhiên không biết.

Thích Giác cong môi nhẹ đến không thấy được, chàng cho người dị quốc kia lui ra, sau đó vén tầng tầng lớp lớp màn trường lên, nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của Thẩm Khước trên tháp mỹ nhân.

Chàng nhất thời cũng có chút buồn ngủ, liền nhẹ nhàng ôm Thẩm Khước từ phía sau, cùng nhau tiến vào giấc ngủ.

Lúc đến thời gian nên dùng bữa, Niếp Tuyết tiến vào, nhìn hai người đang yên tĩnh ngủ, cũng không dám làm phiền, nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.

Thẩm Khước là bị đói mà tỉnh.

Nàng mở mắt ra có chút không biết mình đang ở đâu, hơi thở dịu dàng từ phía sau khiến Thẩm Khước biết nàng đang ở trong lòng Thích Giác. Nàng khẽ xoay người, tiến sát vào lòng chàng, yên lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt khi ngủ quen thuộc của Thích Giác.

Có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khi chiếu vào sườn mặt của Thích Giác liền xuất hiện một tầng ánh sáng ôn nhu.

Thẩm Khước liền cẩn thận vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bên má Thích Giác. Lông mi của chàng khẽ run lên một chút, Thẩm Khước tưởng chàng sắp tỉnh, liền vội vàng rụt tay lại. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Thích Giác mở mắt, Thẩm Khước liền yên tâm. Nhìn lông mi của Thích Giác tạo thành một bóng râm, Thẩm Khước bỗng nhiên có chút xung động, sau đó nàng liền vươn tay ra, đem bàn tay để sát vào mắt của Thích Giác, khiến những sợi lông mi mềm mại kia chạm vào lòng bàn tay của Thẩm Khước.

Lòng bàn tay có chút ngứa, giống như lần đó Thích Giác hôn nàng vậy.

Thẩm Khước ngơ ngẩn rụt tay lại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại tình cảm cổ quái.

Nàng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phỏng đoán đã là đêm khuya, lại sợ làm ảnh hưởng đến Thích Giác. Vì vậy nàng ngáp một cái, lại chui vào trong lòng Thích Giác. Không quá lâu, lại chìm vào giấc ngủ ở trong lòng chàng.

Sau khi nàng ngủ không quá lâu, Thích Giác liền mở mắt ra. Chàng nhìn tiểu cô nương trong lòng mình, khoé miệng kéo ra một chút ý cười. Chàng bắt đầu có chút khổ não, rốt cuộc phải như thế nào mới khiến tiểu cô nương biết được tâm ý của chính mình đây?

Thích Giác phát hiện chàng có chút chờ không kịp nữa.

Ngày thọ yến của Thẩm lão phu nhân, Thẩm gia quả thực đã mời đến không ít khách.

Thẩm Khước hiếm khi mặc một bộ váy như dải mây mù màu đỏ nhạt, hoa văn dưới chân và trước vạt váy đều là đào tiên mang ngụ ý trường thọ. Búi tóc cũng được tỉ mỉ chải chuốt, còn đeo một cây trâm bảo thạch màu đỏ nhạt. Nàng quay người nhìn Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, hôm nay người thật sự muốn đi cùng con sao? Hôm nay không bận sao? Thật sự không làm chậm trễ chuyện của người chứ?”

“Ân, hôm nay không bận nên đi cùng nàng một chuyến.” Thích Giác nói.

Trong mắt Thẩm Khước có lưu quang chuyển động, nàng bỗng nhiên tiến đến trước mặt Thích Giác, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, chắc không phải người có âm mưu gì đó chứ?”

“Cái đầu nhỏ của nàng này!” Thích Giác duỗi tay, khẽ cong ngón tay lại, dùng khớp xương gõ gõ vào đầu Thẩm Khước. 

“Đừng có cả ngày chỉ nghĩ lung tung, còn thật sự xem ta thành phản tặc.” Thích Giác bất đắc dĩ nói.

Thẩm Khước nhíu mày, lại có chút không hiểu. Nàng cảm thấy những chuyện gần đây Thích Giác làm quá giống một phản tặc, nhưng ý tứ trong lời nói của chàng lại không phải. Hơn nữa chàng sẽ không lừa mình, vậy….

Thẩm Khước lắc lắc đầu, nói: “Đi thôi!”

Trên đường Thẩm Khước đến Thẩm gia đã gặp Thẩm Lưu.Thẩm Khước thấy Thẩm Lưu vậy mà xuất đầu lộ diện cùng Mộ Dung Dịch trên một con ngựa, thập phần kinh ngạc. Trên con phố này thập phần vắng vẻ, người đi trên đường vốn không nhiều, vài người ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy Thẩm Lưu và Mộ Dung Dịch cùng nhau cưỡi trên một con ngựa đều có chút ghé mắt nhìn. Thẩm Khước cảm thấy trong nữ quyến của cả Thẩm gia, người nàng bội phục nhất chính là Thẩm Lưu.

Thẩm Lưu nhìn thấy xe ngựa của Trầm Tiêu phủ, quay đầu nói vài câu với Mộ Dung Dịch đang ôm lấy nàng ở đằng sau. Mộ Dung Dịch liền đánh ngựa đuổi theo xe ngựa của Trầm Tiêu phủ.

Thẩm Khước vén rèm lên, có chút hâm mộ nhìn Thẩm Lưu, nói: “Lưu tỷ tỷ, ngoài đó mát không?”

“Có mát hay không, muội ra đây không phải đã biết rồi sao.” Thẩm Lưu nghĩ nghĩ.  Nàng bỗng nhiên nói: “Nếu không thì như vậy đi, để Mộ Dung Dịch lên xe ngựa ngồi, muội trèo lên lưng ngựa với ta, ta đưa muội trở về.”

Mộ Dung Dịch trừng mắt nhìn nàng, nói: “Nàng có thể đừng làm bậy được không? Tam muội nàng ấy….”

“Được a!” Thẩm Khước ngọt ngào cười rộ lên, vô tình khiến lời nói của Mộ Dung Dịch nghẹn lại trong họng.

Mộ Dung Dịch cứng nhắc quay đầu, nói: “Tam muội nàng ấy…..nàng ấy trước nên hỏi tam muội phu một chút.”

“Người đương nhiên cho phép a!” Thẩm Khước quay đầu, mặt mày lanh lợi nói: “Tiên sinh, người nói có phải hay không?”

“Đúng đúng đúng…” Thích Giác có chút bất đắc dĩ, lại dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói với nàng: “Được lắm Thẩm Khước, ta bồi nàng đi, nàng vậy mà vứt ta lại chạy đi cưỡi ngựa.”

Thẩm Khước thả rèm xuống, sau đó nhích đến gần mổ một cái vào trên mặt Thích Giác, sau đó nhanh nhảu xuống xe ngựa.

Thẩm Khước và Thẩm Lưu quả nhiên cưỡi trên một con ngựa, chậm rãi đi trước, dọc đường đi luôn vang lên tiếng nói đùa vui vẻ của hai người.

Mộ Dung Dịch có chút bất đắc dĩ bị đuổi lên xe ngựa, chàng nhìn Thích Giác, cười nói: “Sao muội phu không quản nàng chút a, mặc dù trên đường này không có nhiều người, nhưng cũng thực sự có chút kỳ cục đó.”

Thích Giác cười nói: “Hình như, là huynh dẫn Thẩm Lưu cưỡi ngựa trước.”

Mộ Dung Dịch buồn buồn, cũng không nói chuyện nữa. Chàng cũng là không còn cách nào khác, đi biên cương hơn hai năm, vừa mới quay về làm sao dám không nghe theo Thẩm Lưu. Chàng thấy Thẩm Khước luôn là dáng vẻ lanh lợi, mà Thích Giác từ trước đến nay có tiếng là lãnh ngạo, vì vậy mới cho rằng Thích Giác sẽ ngăn cản Thẩm Khước.

Thích Giác nhìn Thẩm Khước đang cười đến rực rỡ bên ngoài xe ngựa, tựa như lơ đãng nói với Mộ Dung Dịch: “Diệt phỉ ngăn địch ở biên cương lần này, gần như là toàn thắng. Nhưng nghe nói chức quan của lệnh tôn không thăng mà lại giáng xuống.”

Mộ Dung Dịch sửng sốt, chàng ngẩng đầu nhìn Thích Giác, liền thấy ánh mắt của Thích Giác hoàn toàn tập trung trên người Thẩm Khước, loại ánh mắt sủng nịnh kia, Mộ Dung Dịch đã quá quen thuộc.

Vì vậy, chàng nói: “Chức quan bị điều động vốn là chuyện bình thường, có điều gia phụ thường nói Trầm Tiêu Quân giỏi binh pháp, bảo ta nếu có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo Trầm Tiêu Quân một phen.”

Trong bất tri bất giác, xưng hô của Mộ Dung Dịch với Thích Giác đã đổi từ tam muội phu thành Trầm Tiêu Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc